Chương 43: Họa sĩ Tử Lam
Ánh nắng ban mai thắp sáng bầu trời, dòng người đông đúc dạo bước trên những con phố.
Nhân Anh ăn mặc kín đáo, cải trang qua lớp phấn mỏng hóa thành một người thanh niên khuôn mặt gầy gò, thêm vài tia nhánh ria mép.
Sáng hôm nay Ngọc Linh đã khỏi ốm và quay trở lại việc đi học thường ngày, đã tạo thời gian hở để hắn lẻn trộm dùng đống đồ trang điểm, dùng bọn chúng giúp hóa trang, thay đổi đơn giản ngoại hình.
Mục tiêu trên quãng hướng hắn tới, chính là chỗ đánh cờ, bởi hiện giờ nơi đó chính là chỗ kiếm tiền dễ nhất, cũng là nơi duy nhất bản thân có thể kiếm được tiền ngoài.
Bây giờ, kể cả tương lai, nói chung là cuộc đời con người, thứ thiết yếu nhất chính là “Tiền”. Hắn cần nhiều tiền để trang trải cho cuộc sống sau này, khi chuẩn bị rời nơi đây đến thủ đô sinh sống, còn dùng tiền hỗ trợ tìm đường trở về Trái Đất.
Bản thân cho dù là người siêu phàm, nhưng chỉ là kẻ cấp độ thấp, nên muốn tiềm đường hồi hương, thì vẫn phải dùng ngoại vật. Tiền là một trong ngoại vật quan trọng nhất.
Giờ mới thấu hiểu giá trị đồng tiền như nào. Bảo sao bố mẹ lại luôn giảng về những đồng tiền kiếm được từ mồ hôi nước mắt cực kỳ quý giá... Nhân Anh nhớ tới những ngày tháng tiêu xài phung phí tiền của của bố mẹ mà tự trách bản thân.
“Xin chào!” Một tiếng nói truyền từ phía sau, làm đứt gãy mạch suy nghĩ Nhân Anh.
Một tiếng chào hỏi, rất tự nhiên, không mang theo ác ý, nhưng Nhân Anh vẫn không tự chủ giật mình, trạng thái rơi vào đề phòng cảnh giác, cấp tốc xoay người về phía sau.
Ánh mắt hắn ngưng kết ẩn hiện cảnh giác, đôi tay siết thật chặt, nhất thời nguy hiểm không bất ngờ mà t·ấn c·ông, bàn chân ghì mạnh, giữ vững người trên mặt đường.
“Xin lỗi đã làm anh giật mình” Chủ nhân tiếng chào là một nam tử, tuổi không ngoài hai mươi năm, khuôn mặt thanh tú với mái tóc xoăn lãng tử màu hạt dẻ, cùng làn da hơi ngả nắng và đôi mắt như biển sâu cực kỳ mê hồn.
Nam tử trông thấy biểu hiện quá mức Nhân Anh, tự hiểu được vấn đề, đưa tay đặt ngang ngực, vội vàng mở miệng giải thích:
“Bản thân tôi chỉ muốn làm quen với anh thôi... Chứ tôi không có ác ý gì đâu, mong anh bình tĩnh, thật sự tôi chỉ muốn kết bạn với anh.”
“Kết bạn?” Nhân Anh cảm giác nam tử trước mặt không có tiềm ẩn nguy hiểm, mới bình ổn lại tinh thần, nhưng không có thả lỏng cơ thể.
Bởi vì lòng vẫn còn ít nghi ngờ về câu nói người nam tử, hắn ánh mắt tập trung toàn phần lên người nam tử, một bên thả mười sợi chỉ ra mọi phía.
Cho đến khi không phát hiện không có ai theo dõi trong bóng tối, hắn mới bình tĩnh mở miệng hỏi:
“Điều gì khiến anh muốn lại gần kết bạn với tôi?”
“Điều gì sao? Nam tử đưa tay xoa cằm, ngắm nghía Nhân Anh một, hai giây mới nói tiếp:
“Tôi cũng không biết nữa, giống như, giống như một thứ gì đó từ anh khiến tôi bị cuốn hút, ừm, khí chất, đúng rồi khí chất của anh, tôi bị...”
“Hấp dẫn!” Nam tử biểu lộ cảm xúc thái quá với chuyển động ngửa mặt về phía Nhân Anh như hành động ngửi một bông hoa.
Trước cử động khá biến thái người nam tử, Nhân Anh lui lẹ hai bước, giữa khoảng cách tương đối với người nam tử.
Dưới màn ứng xử từ Nhân Anh, người nam tử thu hồi lại hành động của mình, thẳng người, đưa nghiêng bàn tay che miệng.
Hắn nở nụ cười áy náy, nói nhanh:
“Xin lỗi, có vẻ như tôi đã không cưỡng chế được bản thân mà mất không chế trước loại khí chất tựa như duy nhất, tựa như cao quý của anh.”
Sáng sớm gà chưa mở mắt, sao mình đen đủi thế không biết, tự dưng gặp k·ẻ b·iến t·hái... Nhân Anh lòng khổ sở, qua vài lời nói, khẳng định được người nam tử đúng như câu nói, muốn làm quen với mình.
Chỉ là hắn không muốn là quen với mấy người như này, hiện giờ chỉ muốn rời khỏi thôi.
Nghĩ nghĩ một trận, Nhân Anh gượng nụ cười, nói:
“Cảm ơn về lời khen của anh, không biết anh có chuyện gì nữa không? Hiện tại tôi khá là bận, cần phải đi đến một nơi gấp.”
Hắn muốn tìm cờ, cắt đứt cuộc trò chuyện, vội tách khỏi người nam tử càng nhanh càng tốt.
“Anh đang bận sao?” Nam tử gật đầu, giọng điệu êm dịu nói:
“Không sao, anh cứ đi làm việc của mình, tôi đi theo là được rồi.”
Cái gì, thật là kinh tởm, hãy tha cho tôi đi! Hôm nay là ngày gì không biết... Nhân Anh khóc trong lòng không biết làm thế nào.
Hắn hắng giọng một cái, tìm lý do từ chối:
“Thật xin lỗi, tôi là một người hướng nội, nên không thích người nào quá gần mình đâu. Mong anh thông cảm cho.”
Nói hết câu, nội tâm Nhân Anh liên tục cầu mong người nam tử thuộc dạng biết điều và tự giác rời đi.
“Hướng nội?” Nam tử khó hiểu, hỏi lại:
“Nghĩa của từ này là gì vậy?”
Hả, à ừ, qquên mất, tuy mình đã lấy được khả năng giao tiếp ngôn ngữ nơi đây, nhưng có vài từ không thể gộp chung thành nghĩa riêng được... Nhân Anh soạn từ, mở miệng giải thích ngắn gọn:
“Anh có hiểu nó như một câu để nói về những người thích sự cô đơn vậy, đại khái là một người không thích người lạ làm phiền mình, tiếp xúc với mình.”
Hắn diễn tả kỹ càng sâu về từ “Hướng nội” để gián tiếp nói cho người nam tử rằng “Tôi méo thích anh đi cùng tôi, xin hãy tránh thật xa tôi ra”.
Tuy hơi thô một chút, nhưng ít ra nó giúp người khác hiểu nhanh hơn, cho đỡ phải rắc rối giải thích thêm.
Người nam tử gật đầu “Ồ” một tiếng như đã hiểu, mỉm cười nói:
“Vậy tôi sẽ không làm phiền anh nữa... Tiện thể tôi có thể mạnh dạn xin tên của anh được không?”
“Đúng rồi, thật thiếu lễ phép khi tôi chưa giới thiệu bản thân, mà đã xin tên người khác rồi.”
“Xin giới thiệu, tôi tên là Tử Lam, là một họa sĩ tự do, một người có niềm yêu thích mãnh liệt với nghệ thuật.” Người nam tử giọng điệu tự hào thận trọng nói về bản thân.
Họa sĩ sao? Mấy người họa sĩ chân thực vốn dĩ nói chuyện đã khác người bình thường rồi, họ lại hay nói chuyện thiên hướng cảm xúc hơn, nghĩ câu nào thì nói câu đó... Nhân Anh lý giải được vài phần cách giao tiếp hơi thái quá nam tử Tử Lam.
Mình có nên nói tên thật không nhỉ? Người họa sĩ này tuy nói chuyện hơi tự nhiên, nhưng cũng không quá có ác ý gì hết... Nhân Anh dãy dụa suy nghĩ một lúc, mở miệng lịch sự đáp lại:
“Chào anh Tử Lam, tôi tên là Nhân Anh, công việc tôi hiện tại chỉ là một người giúp việc bình thường thôi.”
Cuối cùng hắn chọn nói tên thật, giới thiệu luôn công việc của mình, giúp hạ chút giá trị thân phận của mình.
Nghe xong lời giới thiệu, Tử Lam cúi nhẹ đầu thì thầm:
“Nhân Anh... Giúp việc.”
Một, hai giây nhanh chóng, Tử Lam ngẩng đầu, nở nụ cười nói:
“Nhân Anh, một cái tên rất hay.”
“Nhân trong quang minh, Anh trong vĩnh hằng, gộp lại thành một câu... Quang minh vĩnh hằng, ánh sáng không bao giờ bị dập tắt.”
Cái gì mà nhân trong quang minh, nhân phải trong nhân đạo... A, đúng rồi, mình lại bỏ quên việc ngôn ngữ nơi đây, theo ký ức Ngọc Nhung, từ “Nhân” theo bảng từ vựng ngôn ngữ hiện, chính là đại diện cho thần, chúa, phật, mà họ thường đại diện cho quang minh, trái ngược với bóng đêm... Còn “Anh”? Khá gần nghĩa từ “Sự sống” của tiếng việt, đại khái là tồn tại mãi mãi, nên dùng từ “Vĩnh hằng” cũng hợp lý... Nhân Anh im lặng lục lọi mảnh ký ức lý giải sâu về ngôn ngữ hiện tại.
“Anh là làm nghề giúp việc sao? Tôi có thể thuê anh về được không? Tôi sẽ trả cho anh 300 đồng trên tháng” Tử Lam đánh gãy suy nghĩ Nhân Anh bằng lời mời hấp dẫn.
300 đồng!
Nhân Anh chấn động trước lời mời không thể cưỡng được, không khỏi lau mắt nhìn lại người nam tử họa sĩ hơi biến thái trước mặt.
Ngọc Linh trả cho mình một tháng 100 đồng, mình coi là quá cao với nghề giúp việc rồi, phải biết rằng cô ấy thuộc dạng gia cảnh giàu có mới dám bỏ số tiền lớn như vậy... Không lẽ làm họa sĩ thế giới này kiếm tiền dễ dàng vậy sao? Hay anh ta là vốn là một cậu ấm của nhà giàu có... Nhân Anh không khỏi cảm thán với độ chi tiền của giới giàu có, chẳng khác gì với ở Trái Đất.
Từ câu nói Tử Lam, Nhân Anh tự hỏi bản thân có nên tập vẽ, thành họa sĩ để kiếm tiền sinh sống, trang trải cho tương lai sau này không?
Thời khắc này không lúc thích hợp suy nghĩ về vấn đề xa xôi, Nhân Anh tạm gác sang một bên, đáp lại:
“Xin lỗi anh, hiện tại tôi vẫn trong hợp đồng với chủ cũ, không thể phá vỡ được, vì nó đi ngược với quy tắc của mình... Anh biết đấy, lương tâm tôi không cho phép làm điều đó, vì nó đại diện cho sự phản bội, vì thế thật xin lỗi anh, tôi đành phải từ chối lời đề nghị.”
Tuy hắn ham muốn tiền vào lúc này, nhưng lại không dám quá liều lĩnh, sợ đưa bản thân vào nguy hiểm mà không hay biết.
Từ lúc nói chuyện đến giờ, hắn luôn luôn cảm giác được mình đã gặp người nam tử họa sĩ ở đâu đó, rất là quen quen nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Vì thế đành phải từ chối, cảnh giá vẫn là an toàn nhất, tuy tình cảnh của bản thân ở nhà Ngọc Linh không tốt là bao, nhưng biết trước nguy hiểm còn hơn là chả biết gì về mối nguy hiểm đang rình mò, chờ đợi mình cả.
“Thật đáng tiếc mà” Tử Lam lắc lắc đầu tỏ ra tiếc nuối, ngay lập tức mỉm cười, nói:
“Tôi nghĩ anh đã khá là bận khi phải đứng nói chuyện với tôi rồi, nên tôi cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của anh, tuy bản thân tôi không muốn tạm dừng cuộc trò chuyện đâu.”
“Đây, danh th·iếp của tôi, khi nào anh hết hợp đồng thì hãy đến tìm tôi... Hãy nên nhớ rằng, tôi vẫn luôn chờ đợi anh.” Tử Lam rút ra từ túi áo một tấm thiệp, đưa thẳng cho Nhân Anh.
Chần chừ một lúc, Nhân Anh đành tiếp nhận tờ danh th·iếp, ánh mắt liếc nhanh thông tin bên trên, thầm nghĩ.
“Quốc Tử Lam.
Đọc loáng qua cứ nghĩ là tên gọi của một quốc gia.”
Nhân Anh cất gọn tấm thiệp, đối với Tử Lam nói:
“Được rồi, khi hết hợp đồng tôi sẽ liên hệ với anh sau, giờ tôi phải đi rồi.”
“Ừ, cảm ơn anh đã bỏ chút thời gian nói chuyện với tôi” Tử Lam gật đầu, cười nói.
Nhân Anh gật đầu đáp lại, quay người rời đi. Nhưng chưa đi được bao lâu, hắn bỗng nghe một câu nói truyền đến bên tại.
“Thật sự là tôi vẫn muốn ở bên cạnh hắn để thưởng thức luồng khí chất đặc biệt này.”
Nhân Anh co mặt, vô thức run người, sởn da gà bề quanh cánh tay.
Trời ơi tha cho tôi đi... Nội tâm hắn van xin, không đáp lại, như bị chó đuổi, cấp tốc bước nhanh rời khỏi.
Đứng im tại chỗ, trông hướng thân ảnh Nhân Anh thoát khỏi tầm mắt, Tử Lam vô thanh mỉm cười.
Nụ cười hắn hiện tại không có thân hiện, tự nhiên như trò chuyện với Nhân Anh, nụ cười chất chứa ý nghĩa thâm sâu.
“Chúng ta sẽ nhanh gặp lại thôi.” Hắn thầm thì một câu một câu, quay người rời đi ngược hướng với Nhân Anh.