Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vận Mệnh Chi Chủ

Chương 2: Ruốt cuộc đây là đâu?




Chương 2: Ruốt cuộc đây là đâu?

Đây là không gian bên trong chiếc hộp? Chỉ toàn bóng đêm, thật tối mịt.



Nhân Anh lơ lửng, du đãng trong không gian đa chiều, tràn ngập bóng tối, cho dù để bàn tay trước mặt, thì vẫn không cách nào thấy được.



Ít ra là không c·hết... Nhân Anh tinh thần ổn định, bắt đầu ngó nghiêng xung quanh, xem phát hiện gì không.



Ủa, có ánh sáng... Nhân Anh phát hiện đằng xa, xuất hiện một tia sáng.



Hắn muốn lao tới tia sáng, nhưng phát hiện bản thân không thể di chuyển trong không gian này được, như một quả bóng lơ lửng trong không trung.

Không đợi Nhân Anh đi tới chỗ tia sáng, thì nó đang di chuyển đến gần Nhân Anh.



Nhân Anh siết tay thành nắm đấm, đưa bản thân vào trạng thái phòng thủ, hít thở trở nên nặng nề, không biết tia sáng có mang lại nguy hiểm cho mình không.



Tia sáng bay tới trước mặt Nhân Anh, từ tầng ánh sáng phát ra, hắn thấy được thứ bên trong ánh sáng. Nhìn thấy thứ bên trong, Nhân Anh trợn mắt, kinh hãi, thốt lên trong đầu một câu.



Con rối!



Con rối giống như mình, bị chiếc hộp hút vào đây? Không, phải nói đây vốn dĩ chính là nơi nó đi ra mới đúng. Con rối vốn được cất trong chiếc hộp gỗ cổ, nhưng chẳng may chiếc hộp rơi vào tay cô chủ tiệm hoặc ai đó, rồi bị mở ra, mới khiến con rối thoát khốn ra ngoài... Nhân Anh nhìn con rối bất động, suy đoán một trận.



Hắn không còn cảm giác nguy hiểm từ con rối nữa, mới có thể suy đoán ra, chiếc hộp là đồ vật dùng để phong ấn con rối. Giờ đây, con rối lần nữa bị phong ấn, nên không còn làm nhiều chuyện tai hại nữa.



Vậy mình làm sao?... Nhân Anh cau mày, không biết làm thế nào để thoát khỏi nơi đây.



Không lẽ để phong ấn con rối, cần một vật hi sinh. Vật hi sinh lại chính là mình... Nhân Anh nghĩ tới đây, buồn rầu, chỉ có thể thở dài, thầm nói:



“Cũng tốt, tránh cho nhiều người bị con rối g·iết hại.”



Nhân Anh nhắm mắt lại, nhớ đến gia đình, nhớ đến bạn bè, nội tâm cảm thấy tiếc nuối, đau buồn. Hắn không biết rằng mới qua vài tình huống, tâm tính bản thân đã thay đổi đi nhiều.



Từ một người nhút nhát, giờ trở thành người với tính cách trầm ổn. Không ngoài ý muốn, một kẻ chỉ trong một ngày, trải qua đến gần ba lần sinh tử. Ý thức lúc sụp lúc tỉnh, khiến đầu óc quay cuồng, mơ mẩn, cảm xúc lẫn lộn, dẫn đến tâm tính biến dạng.



Nhân Anh nhìn con rối, vươn tay ra cầm lấy nó. Hắn tò mò, không biết con rối làm từ gì mà sở hữu năng lực điều khiển người khác.



Trên tay cầm con rối, Nhân Anh dò xét từng kẽ hở con rối, cũng không phát hiện điểm lạ thường. Hắn tự hỏi con rối điều khiển người khác bằng cách nào?



Nhân Anh để ý tới mười sợi chỉ trên mười ngón tay gỗ, làm hắn nhớ tới tính cả hắn nữa, thì số người bị điều khiển của cửa tiệm vừa tròn mười người.



Là sợi chỉ này?... Nhân Anh nảy sinh ra hiếu kỳ, cầm tút hết mười sợi chỉ từ con rối ra ngoài. Sợi chỉ bị rút rất dễ dàng, chưa đầy hai giây, trên lòng bàn tay Nhân Anh nắm lấy mười sợi chỉ.



Sợi chỉ chính là thứ chiếc hộp phong ấn, con rối chỉ là thứ bị sợi chỉ xác thay nó hoạt động?... Nhân Anh suy đoán.



Nhưng ánh mắt chằm chằm vào mình, là sợi chỉ hay con rối? Sợi chỉ, có tận mười sợi mà ánh mắt chỉ có một... Nhân Anh nghi vấn, trầm ngâm một lúc.



Chẳng lẽ con rối cũng là một đồ vật sở hữu năng lực, còn có sinh mệt riêng... Nhân Anh nghĩ tới đây, rùng mình một cái, tưởng tượng không nổi một vật vô tri vô giác lại có sinh mệnh riêng cho mình.

Nhân Anh đưa mắt nhìn xuống con rối trên bàn tay mình, bất ngờ thấy được trên mặt gỗ con rối xuất hiện một đôi mắt.





Là nó, ánh mắt này... Nhân Anh kinh hoảng, vội ném con rối về phía trước, lại thấy mười sợi chỉ trên tay mình cựa quậy, bạo phát dài ra bao phủ lấy cả người. Mười đầu sợi chỉ còn lại, kéo dài, quay trở lại thân thể con rối.



Nó còn cử động được!... Nhân Anh kinh hoàng.



Nhân Anh không giống như lần trước, chỉ biết ngồi chờ c·hết, chủ động cầm sợi chỉ muốn rút ra, nhưng sợi chỉ đã đâm sâu vào người hắn, làm cách nào cũng không thể rút được.



Đã vậy tao đem mày phá hủy.



Nhân Anh cầm sợi chỉ kéo con rối tiến lại gần mình. Cầm trên tay con rối, rút từng khúc gỗ tạo thành con rối, sợ ném ra chỗ khác con rối vẫn có thể tụ họp hồi phục lại, nên hắn có một quyết định điên rồ.



Nhân Anh cầm những mảnh nhỏ con rối, ném vào miệng mình, nuốt xuống bụng. Con rối được lắp ghép từ nhiều mảnh gỗ nhỏ, nên Nhân Anh nuốt vào cũng không bị mắc kẹt trong họng.



Chưa được bao lâu, không dưới hai mươi mảnh gỗ từ con rối đã bị Nhân Anh nuốt hết, chỉ còn mười sợi chỉ bên ngoài.



Có hiệu quả không?... Nhân Anh trên tay cầm mười sợi chỉ, nối liền trên người mình.



“A! Đau quá!” Nhân Anh đột nhiên kêu đau.



Cơn đau điếng người, tràn khắp người Nhân Anh, phảng phất như bị chiếc búa đập từng khúc xương một, hay b·ị t·ông bởi chiếc xe ô tô với tốc độ cao.



“Đau quá!” Nhân Anh ôm người lăn lội điên đảo trong không gian.



Do con rối không phải thứ đồ vật bình thường, nên khi mình ăn thân thể nó, thì bị phản chế lại sao?



“AAAAA!” Tiếng hét, gào thét cả không gian.



Thân ảnh Nhân Anh giãy giụa trong không gian một hồi lâu, sau đó chậm rãi dừng lại, cuối cùng nằm ngửa lơ lửng trong bóng tối.



Nhân Anh ánh mắt mơ màng ngắm nhìn màn đêm, từ từ nhắm lại. Cơn đau như một ngọn lửa, thiêu đốt hết phần ý chí còn lại. Tư duy phát tán, ý thức mê mang, cảm giác như cắt đứt với tâm trí, Nhân Anh nhắm đôi mắt, cả người trôi nổi trong màn đêm.



...



A, mình c·hết chưa?



Lần nữa lại hỏi bản thân đ·ã c·hết chưa. Một câu hỏi đã khiến mình phát ngán.

Không trách được, một thời gian ngắn thôi mà mình đã sống đi c·hết lại nhiều lần, khiến bản thân sắp điên đến nơi.



Ngày hôm nay sẽ là một kinh hoàng trong cuộc đời mình mất... Nhân Anh gượng cười vài cái, đưa tay xoa dịu đôi mắt, thở dài một hơi.



Hả?



Nhân Anh nhíu mày, phát hiện điều ngoài ý muốn, vươn tay sang ngang. Bàn tay sờ soạng nắm lấy mấy thứ gì đó như cỏ cây.



Ơ, mình rời khỏi không gian thần bí rồi sao?





Nhân Anh nghi hoặc, vội bật người, ngồi dậy, hai bàn tay lần nữa xoa dịu đôi mắt, rồi chậm rãi hé mở đôi hàng mi.



Một cảnh quan chiếu vào ánh mắt. Một khung cảnh rực rỡ màu xanh lá, những tán cây thanh mát hiền dịu phây phớt trong làn gió.



Nhân Anh kinh ngạc, đảo mắt một lượt xung quanh, phát hiện bản thân đang ngồi ở trên một bãi cỏ xanh tươi, bao quanh là cây cối, hoa bụi.



Nhân Anh nghi hoặc, lẩm bẩm, hỏi:



“Đây là đâu?”



Hắn đưa mắt nhìn bản thân một cái, sờ soạng xem có gì thay đổi không, vẫn thấy cả người mặc bộ quần áo cộc màu lam, mới thở phào.



Nhân Anh chống tay đứng lên, lần nữa quan sát mọi phía. Như cũ, nhìn đâu cũng chỉ toàn thấy cây cỏ.



Hắn thầm nói:



“Mình bị chiếc hộp đưa vào một khu rừng?”



Hắn không nghi vấn về chuyện này, bởi đã quá nhiều chuyện thần bí xảy ra, nên cho dù phát sinh lần nữa, cũng không quá ngạc nhiên cho lắm.



“Giờ mình lên làm như nào để về nhà đây?” Nhân Anh tìm hướng rời khỏi khu rừng. Hắn vừa đảo mắt tìm kiếm có ai không, vừa suy nghĩ mấy vấn đề sâu xa.



Nếu chẳng may bị đưa đến nơi khỉ gió không có người rồi lại gặp thú giữ... Nhân Anh nghĩ đến gặp thú giữ, vô thức rùng mình, lập tức trở nên cảnh giác, cẩn thận ngó nhìn xung quanh.



Đi quãng đường dài, Nhân Anh vẫn trong trạng thái phòng vệ, đột nhiên một âm thanh vang lớn truyền đến tai.



BÙM!



Tiếng vang rất lớn, khiến cho Nhân Anh giật nảy mình, nhức nhói đôi tai.



Có người sử dụng v·ũ k·hí hạng nặng? Nơi đây là căn cứ quân sự?... Nhân Anh run nhẹ người. Đẩy chẳng phải muốn đưa mình vào chỗ c·hết khác gì nhau.



Căn cứ quân sự là cơ sở trực tiếp sở hữu và vận hành bởi hoặc cho q·uân đ·ội, hay là một chi nhánh của nơi trú ẩn của nhân viên q·uân đ·ội và các thiết bị quân sự, và tạo điều kiện cho việc đào tạo quân lính và các hoạt động quân sự khác.



Nếu mình bị phát hiện thì làm thế nào đây? Họ có giơ súng b·ắn c·hết mình không?



Ánh mắt Nhân Anh ẩn hiện nỗi sợ, biết được việc có người lạ xuất hiện trong vùng cấm quân sự của q·uân đ·ội sẽ như nào. Một là b·ị b·ắn c·hết ngay tại chỗ, hai là bắn giữ, bị thẩm phán.



Hắn đang phân vân nên hướng tới chỗ người thử v·ũ k·hí tìm giúp đỡ không? Hay là chạy trốn thật xa, khỏi bị phát hiện.



Không được, nơi đây vốn đã bị bao quanh, kiểm tra nghiêm ngặt hết. Việc mình bị phát hiện sớm hay muộn thôi. Giờ ra gặp mặt họ, cùng nắm sẽ b·ị b·ắt, dò hỏi xem có phải gián điệp không, rồi mình chỉ cần tìm cớ khai báo chẳng may bị lạc vào đây.



À mà, tìm cớ gì để lạc vào đây. Chẳng lẽ nói mình bị dịch chuyển đến đây. Có kẻ ngu mới tin.





Thôi, liều một phen vậy. Không gặp họ cũng c·hết, gặp họ ít ra có hi vọng sống... Nhân Anh ra quyết định, theo hướng t·iếng n·ổ, bước tới.



Hắn không dám chạy nhanh, bởi không biết họ thử nghiệm v·ũ k·hí gì. Lớ phớ, lại làm bia ngắm, thì đúng đen đủi hết người ta.



BÙM!



Âm thanh vang lên lần nữa, ngoài ý muốn, xuất hiện âm thanh khác.



NGANG! NGANG!



Nhân Anh hơi khựng nhịp đi, nhướng mày, trầm tư một hồi, nhỏ giọng nói:

“Âm thanh của một sinh vật nào đó. Không biết sinh vật nào phát ra âm thanh to lớn như vậy?”



Nhân Anh càng tới gần nơi phát ra âm thanh, nhịp chân chậm lại, trước tiên quan sát tình huống trước đã.



Lúc nghe âm thanh động vật, Nhân Anh đã thêm suy đoán, kẻ dùng hàng khủng có khả năng là t·ội p·hạm. Nếu vậy, hành động lỗ mãng sẽ mang lại tai họa cho bản thân, nên cần cẩn thận hơn.



Núp sau bụi cây, chọn chỗ tầm nhìn rộng, Nhân Anh nghiêm túc quan sát kỹ tình thế đằng trước.



Rồng! Một con rồng trong truyền thuyết!... Nhân Anh bật thốt lên, kinh hãi trước cảnh tượng mình đang thấy.



Một con rồng phương tây, bị vô số sợi xích từ xuyên thủng từ mặt đất lên, trói dính lại. Trên thân hình vạng vỡ, nhuốm đầy dịch máu, chảy ra từ nhiều v·ết t·hương nghiêm trọng.



Nó ngẩng mặt lên trời, gào thét từng âm thanh đau đớn: “NGANG!”



Nhân Anh chuyển ánh mắt hướng phía trước con rồng, trông thấy một đám người, khoác trên người áo choàng đen.



Ánh mắt hắn khựng lại, để ý tới người đàn ông trung niên, đứng ở giữa, cầm một thanh kiếm bạc, cắm sâu dưới đất.



Nhìn trông có vẻ bình thường, nhưng trong mắt Nhân Anh thì khác. Thanh kiếm mang cho hắn cảm giác y hệt con rối, khác là thanh kiếm tỏa ra khí tức uy nghiêm.



Nơi đây không phải trái đất?



Từ thanh kiếm cho đến con rồng, lại còn chiếc hộp với con rối. Nhân Anh đã suy đoán mơ hồ được, mấy thứ này không thuộc về thế giới của mình.



Tuy không chắc chắn lắm, bởi chính trái đất còn quá bí ẩn, sợ nhiều chuyện bị các cường quốc cất giấu, làm hắn khó xác định được, đây có phải trái đất không, hay là nơi nào đó.



Chỉ cần thời gian, ra khỏi khu rừng, việc xác nhận trái đất hay không thì rất dễ dàng. Phải, càng tốt, có hi vọng trở về nhà, còn không...



Nhân Anh nghĩ tới chiếc hộp gỗ, nhớ đến bị nó hút vào một không gian huyền bí. Một suy luận chính xác nhất, trong trường hợp nơi đây không phải trái đất, việc kéo đến đây, chỉ có thể do chiếc hộp.



Trong đám người áo choàng đen, có một tên cầm trên tay thanh cung vàng kim, tỏa ra khí thế ngạo nghễ, lộng lẫy trước thế gian. Thanh cung không cần mũi tên, chỉ thấy có người kéo căng dây cung, một mũi tên xuất hiện, bao phủ bởi ánh vàng kim.



BÙM!



Thanh cung như khẩu pháo, bắn ra mũi tên nhanh v·út, mang theo quang huy của thần thánh, với sứ mệnh diệt ác ma.



“NGANG!” Con rồng bị mũi tên bắn trúng ở phần chân, đau đớn kèm đau đớn. Nó không còn chịu đựng được những mũi tên b·ạo h·ành, dừng phản kháng, ngã gục, đập đầu xuống mặt đất, kêu một tiếng cuối cùng.