Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vận Mệnh Chi Chủ

Chương 1: Con rối!




Chương 1: Con rối!

Bầu trời thanh mát, vắng lặng tầng mây. Ánh nắng dịu hiền thẩm thấu trần gian.

Dưới một góc con phố, một thanh thiếu niên mặc trên người bộ trang phục màu xanh lam, đi trên chiếc xe đạp lượt quanh đường phố.



Nhân Anh lái xe đến trước mặt một cửa hàng đồ gia dụng, khựng xe lại, đưa mắt nhìn vào trong hai giây mới xuống xe, dắt để gọn chiếc xe đạp lại, tiến vào trong cửa hàng.

Hửm... Nhân Anh hơi cau mày, n·hạy c·ảm được bầu không khí trong cửa hàng có chút khác thường, tuy chỉ phảng phất lấp lóe qua, nhưng lại rất rõ ràng.

Có điều bản thân Nhân Anh không quá đa nghi để tâm đến, bình thản bước vào trong cửa hàng, trông thấy có rất khách hàng đang chọn lựa mua đồ.

Lượng khách rất nhiều, chiếm phần lớn là trẻ con mà lại không phát ra tiếng cười đùa nào, cực kỳ yên tĩnh. Nhân Anh sâu trong tâm ngờ vực với tình cảnh cửa tiệm gia dụng, chỉ là không biết giải thích như nào.

Không biết chúng vào đây làm gì? Trong này làm gì bán đồ chơi đâu? Hay là chúng theo người vào đây... Nhân Anh hơi suy nghĩ một chút, rồi tạm gác sang một bên, bước đến khay tủ đựng cây lạo.



Hửm?



Nhân Anh bước chân ngừng lại, vô thức sởn tóc gáy, vội quay đầu tìm kiếm cái ánh mắt vừa chăm chú lên mình vừa xong. Chẳng hiểu sao, thật vô lý việc người khác nhìn vào ai đó là một điều rất bình thường, người bị nhìn cũng không thể phát giác được, nhưng hiện tại, chính hắn lại phát giác được ai đó đang nhìn bản thân mình.

Cửa hàng này có vấn đề sao?

Ánh mắt Nhân Anh dừng lại trên quầy tính tiền, trông thấy một con rối gỗ màu cổ đồng. Con rối làm thủ công rất đơn sơ, thân hình được nối nhiều khúc gỗ bằng sợi chỉ, không được khắc họa hoa văn gì đặc biệt trên người, hơn hết khuôn mặt con rối không có ngũ quan nào.



Con rối được treo lơ lửng trong khung gỗ hình vuông. Chỉ một vật vô tri vô giác, nhưng mang đến cho Nhân Anh cảm giác khó tả, con rối như là một vật sống. Ánh mắt chăm chú mình, đến từ nó.



Chắc mình chơi game nhiều quá, giờ ngáo ngáo, ngơ ngơ... Một đồ vật thì làm gì có sinh mạng... Nhân Anh phủ nhận suy đoán của mình, hơi lắc đầu, bỏ qua nghi ngờ.



Đứng trước quầy tủ đựng đồ gia dụng. Nhân Anh cầm trên tay nhiều chiếc nạo, còn đang phân vân chọn cái nào, đáp ứng được điều kiện “Ngon, bổ, rẻ”.



CẠCH! CẠCH! CẠCH!



Nhân Anh bị âm thanh lạ gây lên sự chú ý, quay đầu nhìn thấy một người đàn ông ngồi xổm, cầm chiếc cốc sứ, đặt xuống kệ rồi lại nhấc lên, lại đặt xuống. Người đàn ông ngồi một chỗ, lập lại liên tục động tác như vậy.



Người này bị gì vậy? Giống như... Nhân Anh tự dưng nổi da gà, phảng phất như linh cảm được mối nguy cơ chuẩn bị ấp đến.

Nhân Anh trong đầu lập tức lóe lên hình ảnh con rối ở quầy thanh toán. Trái tim hắn đập càng ngày càng nhanh.



Hắn bắt đầu phát giác cửa tiệm có vấn đề, tuy lượng khách trong tiệm rất đông, nhưng lại mang đến bầu không khí u ám, ngột ngạt và nặng nề.

Giờ hắn đã hiểu sao, bản thân trước khi bước vào cửa tiệm luôn luôn cảm gì đó không ổn.

Sự sản sinh lo lắng của Nhân Anh không có thừa, mọi giác quan đang cảnh báo có chuyện không ổn. Hắn không chậm chạp, chần chừ chọn bừa ngẫu nhiên một cái nạo, xoay người cấp tốc ra quầy thu ngân.



Đứng trước quầy tính tiền, trái tim Nhân Anh đập càng ngày càng kịch liệt, dẫn đến hít thở trở nên khó khăn, do bản thân cảm giác được luồng ánh mắt dò xét khắp toàn cơ thể mình.



Đừng nói là ma nha... Nhân Anh trong đầu phảng phất mấy nội dung vài bộ phim kinh dị liên quan đến búp bê ma.



Chẳng lẽ tiệm này bị ma ám?



Đôi chân Nhân Anh hơi nhũn, run nhẹ mất kiểm soát, nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra bình thản đứng chờ lấy tiền thừa. Thấy cô chủ tiệm đưa tiền thừa, hắn đưa tay cầm tiền, chuẩn bị quay người rời tiệm, bỗng phát hiện điều kỳ lạ số tiền trên tay.



Nhân Anh kinh ngạc, trên đống tiền giả lại từ cô chủ tiệm là một tệp tờ 100 nghìn, trong khi hắn đưa cho cô chỉ một tờ tiền giá 50 nghìn thôi mà.





Đang định ngửa mặt lên hỏi lại, Nhân Anh bàng hoàng đứng hình, trông thấy cô chủ tiệm nhìn mình bằng con mắt vô hồn, không quá khác biết lắm với n·gười c·hết cả.



Dưới cảnh tượng kinh dị như vậy, dẫn đến khiến Nhân Anh giật mình sợ hãi, đặt tệp tiền xuống mặt bàn, chỉ cầm tờ 50 nghìn, sau đó bỏ chiếc nạo ở lại, xoay người rời đi, để lại một câu nói:



“Thôi cháu không mua nữa đâu.”



Nhân Anh bước nhanh ra ngoài tiệm, đột ngột biến cố ập đến.

Phía bên tay phải, một người phụ nữ đang xem món hàng, đột nhiên xoay người về phía Nhân Anh, giơ thẳng hai tay, lao nhanh, đẩy thẳng lên người hắn.



Nhân Anh trong cơn kinh hoảng và bất ngờ, không kịp phản ứng, khiến đôi chân mất cân bằng, chỉ có thể theo phản xạ vươn tay trước khi ngã nắm lấy mặt bàn quần thu ngân, nhưng vẫn bị cộc cú đầu mạnh vào sườn bàn.

Ánh mắt mơ hồ, nhấp nháy vài lần mới rõ ràng trở lại, Nhân Anh đưa tay sờ lên chỗ phần đầu b·ị đ·au tái, chậm rãi ngẩng nhìn về người phụ nữ vừa đẩy mình.

Cái này... Nhân Anh ánh mắt co rụt, từ ngỡ ngàng đến kinh sợ khi trông thấy sắc mặt người phụ nữ tái mét như xác c·hết, ánh mắt thì vô hồn không sắc cảm xúc.

Vài ba hô hấp, Nhân Anh từ kh·iếp sợ bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên là xoay phần thân, vồ người về phía cánh cửa. Tuy hơi mất hình ảnh, nhưng hắn không dám nghĩ nhiều, chỉ biết trong thâm tâm nảy sinh câu lệnh "Chạy".

Được một hai bước, hắn chống tay nhấc người dậy, vươn thẳng hướng tay cầm cánh cửa, nhất thời mở nhanh, thì đột nhiên toàn cơ thể cứng ngắt một nhịp, trượt chân ngã dập mặt xuống nền đá hoa.

Toàn thân đau điếng, cộng phần với cú ngã lúc này, khiến đầu óc Nhân Anh bị mê mang một hồi, chưa kịp minh mẫn thì ý thức lại trở nên mơ hồ, toàn thân mệt mỏi đến mất cảm giác trên từng bộ phận thân thể.



Cứ như thế, chưa kịp chạy thoát khỏi cửa hàng, Nhân Anh nằm gục ngay trước cửa ra vào, rơi vào b·ất t·ỉnh.

...



Tối vậy!



Cảm giác huyền diệu này là sao? Liên kết của mình với thân xác, như bị cắt đứt rồi vậy.



Mình có thể nhận thức được, nhưng lại không điều khiển thân thể.



Tâm trí Nhân Anh hiện tại như mớ hỗn độn, ý thức thì mơ mơ màng màng, không rõ cụ thể tình trạng mình như nào.



CẠCH! CẠCH CẠCH!



XỘP! XỘP!



XOẠT! XOẠT XOẠT!



Trong cơn mê mang, Nhân ANh ngu ngốc tự hỏi mình đ·ã c·hết rồi sao? Nhưng tinh thần lại không thể nảy sinh được dòng cảm xúc nào, thì bị vài âm thanh lạ làm bừng tỉnh, đưa ý thức quay trở lại thực tại vốn có.

Thân xác! Mình cảm giác thể xác rồi.

Mình không có c·hết.

Nhân Anh bắt đầu cảm nhận được sự liên kết mình với thể xác quay trở lại. Hắn vừa vui sướng lại nghi ngờ. Đôi hành mi chậm rãi kéo lên, hình ảnh từ mờ ảo tới rõ ràng hiện trong ánh mắt.



Chuyện gì thế này?... Nhân Anh kinh ngạc, thốt lên, thấy trước mặt mình là khay được nạo, thể xác của mình tự cử động, hành động của nó y hệt lúc hắn đang chọn nạo.





Không cử động được! Mình đang bị ai đó điều khiển?



Nhân Anh cố gắng cửa động chân tay, nhưng phát hiện không được, như kiểu thân xác từ giờ không còn thuộc về bản thân, nhớ tới người đàn ông cầm chiếc cốc với hành động đặt lên đặt xuống liên tục, đã kết luận được trạng thái của mình y hệt ông ta.



Chuyện gì xảy ra vậy? Như ban đầu mình nghĩ, cửa tiệm bị ma ám, còn bản thân thì đã bị con rối ma khống chế, điều khiển.

Nhân Anh nghĩ tới rùng mình, hoảng sợ, điên cuồng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi trói buộc.



Năm phút trôi qua, ba mươi phút trôi qua, một tiếng trôi qua. Nhân Anh dùng hết mọi cách cứu lấy mình, nhưng càng làm hắn càng tuyệt vọng.



Đã hơn hai tiếng trôi qua, ý thức Nhân Anh trở nên suy sụp, tinh thần mệt mỏi, ý chí phiêu phớt tan biến thành làn khói, không còn ý định thoát khốn, biết rằng cuộc đời đến đây là hết.



Giờ chỉ chờ thời gian trôi qua, ý thức mình chính thức dập tắt, trở nên vô hồn như mấy người khác.



Nhân Anh nghĩ tới mình khác với mấy người kia. Hắn có thể cử động mắt, qua hình ảnh phản chiếu của cây nạo làm bằng thép, thấy được ít ra ánh mắt còn có điểm cảm xúc.



Nhưng biết được rằng, do mình mới bị điều khiển nên vẫn còn giữ được ít ý thức, biết được ý thức đang dần phai mờ theo thời gian.



Lại hơn một tiếng nữa trôi qua, ý thức Nhân Anh đã không còn minh mẫn, mọi thứ trong đầu hắn trở nên mơ hồ, đến nỗi quên mất nhà mình có bao nhiêu người.



Thân xác Nhân Anh dừng hành động, quay người rời khỏi vị trí, bị con rối điều khiển đến chỗ nào đó. Không chỉ hắn, những người khác cũng như vậy.



Ở giữa tiệm đồ dùng, tất cả người bị điều khiển được xếp thành hàng ngang. Ai cũng mang trên mặt thần sắc vô hồn, trừ Nhân Anh, vẫn còn điểm uể oải sâu trong con mắt.



Nhân Anh đưa con mắt liếc ra ngoài đường, thấy trời đã tối om, rất nhiều cửa tiệm đã đóng hết.



Giờ hắn chả biết nghĩ gì nữa, chỉ có thể chờ c·hết, mọi hy vọng đã đi qua. Đoán được chỉ cần qua đêm nay, ý thức bản thân chính thức tan biến.



Nhân Anh thấy nhiều người tự dưng ngã ra đất, như con rối bị cắt đứt dây nối, nhưng hắn lại không bị. Hắn tự hỏi là do mình mới bị điều khiển lên mới vậy?



Thân xác hắn cử động, sải bước đến hướng con rối. Nhân Anh đưa ánh mắt nhìn con rối, hiện lên căm phẫn, trong đầu mang theo vài câu nguyền rủa.



Thân xác Nhân Anh theo điều khiển, ôm lấy khung con rối, xoay người bước chậm vào sâu trong tiệm.



Nhân Anh với con rối đứng trước một căn phòng, theo điều khiển, cánh tay thân xác đưa lên vặn mở cánh cửa ra, cùng con rối bước vào trong.



Căn phòng âm u, ẩm ướt, nhạt nhòa, hư ảo từ ánh sáng ba ngọn lửa tím than đầy u ám, tỏa ra khí tức lạnh lẽo toàn bộ căn phòng.



Ba ngọn lửa lơ lửng xung quanh một hộp gỗ, bị rêu xanh mọc xung quanh, lại cho người xem cảm giác cổ xưa, thần bí.



Đây... Nhân Anh kh·iếp sợ, không thể tin được mắt mình, từ ánh sáng phát ra của ngọn lửa thấy được căn phòng chứa rất nhiều xác c·hết, đẩy đủ giai đoạn phân hủy.





Mấy xác c·hết là những người bị con rối điều khiển thời gian dài trước khi c·hết, rồi khi bị phân hủy, nó đã vứt chúng vào đây.



Nhân Anh từ mấy xác c·hết, đã nhìn được tương lai của mình. Hắn còn suy đoán ra một cục khủng kh·iếp hơn là c·ái c·hết của người bị điều khiển sẽ không như người bình thường.



Bị con rối lấy linh hồn hiến tế, hay đốt cháy linh hồn không cho xuống địa ngục hoặc lên thiên đường, kinh khủng hơn là linh hồn được dùng làm thức ăn cho con rối.



Nghĩ ra nhiều suy đoán, càng làm cho Nhân Anh sợ hãi, tuyệt vọng hơn. Thâm tâm hắn gào thét “sao mình xui xẻo vậy?!”.



Những con dòi trắng cựa quậy đè nấp lên nhau, từ xác c·hết phân hủy tràn ra, rúc rích tạo thành con đường trắng đến chỗ ba ngọn lửa và hộp gỗ cổ.

Thật kinh tởm... Nhân Anh ớn lạnh trước khung cảnh trước mặt mình.

Thân xác Nhân Anh cầm theo con rối, dẫm nát trên từng con dòi, bước thẳng hướng chiếc hộp gỗ. Đôi dày dính đầy dòi với thịt xác c·hết, đứng trước hộp gỗ. Thân xác Nhân Anh cúi xuống, đặt nhẹ khung con rối giữa trung tâ·m h·ộp gỗ, sau đó đứng thẳng người.



Nó định làm gì?



Nhân Anh đưa mắt nhìn con rối trên hộp gỗ, sửng sốt trông ba ngọn lửa tím đang nhảy xung quanh hộp, con rối rúc rích cử động, thoát ra khỏi khung gỗ, bước xuống mặt hộp gỗ cổ.



Con rối di chuyển rất cổ quái, tựa như một nghi thức hiến tế. Bước chân rung lắc, không vững chắc đi vòng mặt hộp.



Nhân Anh cổ quái quan sát con rối, trợt ý thức có vấn đề. “Mình cử động được rồi”. Có vẻ việc con rối cử động khiến cho hắn thoát khốn khỏi sự khống chế.



Mới lấy lại quyền điều khiển, Nhân Anh còn chưa quen, chỉ mới nhúc nhích đôi chút ngón tay. Đến lúc con rối bắt đầu đứng im, Nhân Anh như trở lại bình thường, ý thức vẫn còn điểm minh mẫn, chuẩn bị thừa cơ chạy thoát ra khỏi căn phòng, tránh biến cố xảy ra, hắn cong chân về sau, tung cú sút thẳng chiếc hộp gỗ.



Cú sút quá mạnh, hộp gỗ như trống không, nhẹ nhàng bởi cú đá bay thẳng về sau cùng con rối.



Nhân Anh quay người nhanh rời khỏi nơi đây, vừa bước nửa đường, do nền căn phòng nhơn nhớt dòi bọ, làm trơn trượt đôi giày, khiến hắn ngã ra sàn.



Mùi h·ôi t·hối của xác c·hết bốc lên, Nhân Anh tái mét, chống tay thẳng, n·ôn m·ửa hết thức ăn trong người.



Nhân Anh không quá bận tâm, giờ trong đầu chỉ có một ý nghĩa thúc đẩy bản thân mình, “Chạy khỏi đây”. Hắn gấp rút đứng lên, mặc kệ cả người dính đầy dòi.



Bàn tay vươn lên cách cánh cửa chỉ vài phân, bỗng nhiên cả người Nhân Anh bị lượng lực thần bí nào đó tác động lên thân thể, không thể khống chế thân xác hút quay trở lại.



Cái quái gì xảy ra với thân thể mình vậy?... Nhân Anh quay đầu nhìn về phía sau, trợt mắt trông thấy nắp hộp được mở ra, bên trong hộp gỗ chứa đựng một màn đêm thăm thẳm tựa như một hố đen.



Hắn giận dữ, sợ hãi hét lớn, chửi rủa:



“Thả ta ra, khốn kiếp!”



Cuối cùng Nhân Anh không khống chế được thân xác, bị lực lượng từ trong chiếc hộp cưỡng chế, hút cả người vào bên trong màn đêm.

“Không!” Nhân Anh kêu lên đầy tuyệt vọng.



Vừa thoát khỏi một vực cảnh, giờ lại rơi vào một vực cảnh khác. Hắn không cam lòng.