Chương 14: Giải quyết nguy hiểm
Kẻ áo choàng thấp nhảy ra xa, giữ khoảng cách an toàn, một bên tay bóp vào vị trí b·ị đ·âm, một tay cầm một con dao lưỡi cong hình lưỡi liềm.
Hắn căm tức, phẫn nộ nhìn Giang Tín, quát hỏi:
“Mày làm gì vậy Giang Tín? Mày định phản bội sao? Vụ việc hôm nay tao sẽ bẩm báo cho chủ thượng.”
Hắn đang định quay người rời đi, thấy Giang Tín cầm từ người ra một khẩu súng, kh·iếp sợ cảm giác nguy hiểm tột độ, vứt con dao đi, liều mạng lao về phía cửa sổ.
PẰNG! PẰNG! PẰNG!... Giang Tín cầm khẩu súng hướng tên áo choàng thấp bắn liên tục.
Kẻ áo choàng thấp trên đường lao đến cửa sổ b·ị b·ắn chúng hai phát đạn, cắn rằng ngừng đau, lao vụt nhảy xuống mặt đất.
CỌT! CỌT!
Giang Tín nhíu mày nhìn về khẩu súng đã thấy hết đạn cau mày một cái, rồi không quan tâm, chạy đến phía cửa sổ nhanh. Hắn ngó đầu ra ngoài, theo hướng v·ết m·áu chảy xuống, thấy tên áo choàng đen thấp với đôi chân Dê đã chạy khỏi khuôn viên biệt thự.
Hắn thở phào một hơi, thầm nói:
“Có lẽ mình lên tập bắn súng, chứ bắn cả vỉ đạn mà chúng có một tới ba viên thì phải.”
Giang Tín hiện tại không còn Giang Tín chủ thân xác, mà đang bị ý thức Nhân Anh dung nhập vào, thay thế quyền kiểm soát thân thể. Hắn muốn lợi dụng lúc tên áo đen còn lại không đề phòng, tung một cú chí mạng, nhưng ai ngờ lại thất bại.
Hắn thở dài một hơi, lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói:
“Cũng tốt, may là mình có kế hoạch dự phòng.”
Nhân Anh đã tạo lên hai kế hoạch, một chính và một dự phòng. Kế hoạch đầu tiên lợi dụng điểm sơ hở cho tên áo choàng còn lại cho một cú chí mạng, lấy mạng hắn ngay tại chỗ, rồi t·ự s·át thân thể tên bị điều khiển.
Nhân Anh đã nghĩ tới kết quả nếu á·m s·át thất bại, tạo ra một đường lui, lợi dụng điểm nghi ngờ của tên áo choàng kia, nghĩ rằng tên này phản bội mình và phản bội tổ chức, bởi vì muốn một mình nuốt đồ vật thần bí này.
Nhân Anh không biết đồ vật sở hữu năng lực ở tổ chức kia địa vị như nào, nhưng chắc chắn sẽ rất cao, rất quan trọng với tổ chức. Vì thế hắn muốn tạo một hiện trường giả, gửi cho tổ chức kia rằng, chủ nhân thân xác này vì muốn độc chiếm đồ vật nên mới ác độc á·m s·át, thủ tiêu đồng bọn để nuốt đồ vật thần bí làm của riêng.
Lũ có địa vị cao cấp kia sẽ bị vấn đề này làm đau đầu, chuyển sự chú ý rời khỏi cô ấy, và mình cũng không bị dính đến nguy hiểm.
Nhân Anh điều khiển thân thể thở dài một hơi nữa, quay người hướng vào phòng, đến chỗ chiếc hộp gỗ, trông thấy một bông hoa cả người đen bóng rơi ra sàn.
Bông hoa chính là đồ vật có năng lực thần bí sao? Hộp gỗ giống như hộp gỗ phong ấn con rối với phong ấn cái đồ vật nuốt chửng con rồng, hẳn chiếc hộp được tao ra là để phong ấn mấy đồ vậy như vậy... Nhân Anh cúi người cầm lấy hộp gỗ, tới về phía bông hoa đen.
Hắn không có sợ hãi khi tới gần bông hoa đen, vì nó không giống như con rối hay đồ vật bên hộp gỗ ở khu rừng mang đến cảm giác tà ác, nguy hiểm. Mà nó cho hắn cảm giác mơ mơ màng màng, gợi người xung quanh ý thức mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Nhân Anh cầm bông hoa đen lên đặt vào chiếc hộp gỗ, nhưng không có đóng nắp lại. Sợ đóng nắp, năng lực của bông hoa sẽ mất hiệu lực, khiến cô ta tỉnh dậy, với tình cảnh như này, sẽ không biết cô ấy sẽ làm chuyện điên rồi gì.
Nhân Anh thở dài, điều khiển thân xác, rời khỏi căn phòng mang theo vật cấm ký đến phòng bản thân ở.
...
Đặt chiếc hộp đựng vật cấm kỵ Bông Hoa Tử Thần xuống bên cạnh thân thể Nhân Anh. Nhân Anh rời ý thức khỏi thể xác Giang Tín quay trở lại thân thể mình.
Ánh mắt chăm chú lên bông hoa đen óng, Nhân Anh thầm nói:
“Cơn buồn ngủ biến mất rồi. Hẳn là do mình ở trong phạm vi an toàn, không bị năng lực thần bí bông hoa ảnh hưởng lên bản thân.”
“Hừm...” Nhân Anh mạnh dạn sờ lên chiếc hộp, nói: “Khá tốt đấy, đồ vật sẽ là một món v·ũ k·hí tiện lợi giúp mình giải quyết vài vấn đề trong tương lai.”
“Được rồi, dọn dẹp chiến trường...” Nhân Anh điều khiển thể xác Giang Tín thay vì lau dọn chiến trường, tránh cho Ngọc Linh phát hiện.
...
Kẻ áo choàng đen thấp mang theo v·ết t·hương nặng chạy trên con phố. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, giận giữ, mở miệng chửi:
“A, khốn kiếp! tên Giang Tín khốn kiếp!. Dám phản bội ta, phản bội tổ chức, đợi tí nữa trở về, ta bẩm báo cho chủ thượng sai người đem ngươi bắt đi. Lúc đó xem ta t·ra t·ấn, trả lại những gì ngươi mang đến cho ta...”
Chảy máu quá nhiều, Kẻ áo choàng đen thể lực hao mòn, chật vật dùng hết sức còn lại hướng tới một căn nhà gỗ ở một khu hẻo lánh. Đến gần nơi, trong bóng tối nhảy ra hai thân ảnh canh giữ bên ngoài ngôi nhà gỗ.
Một tên áo choàng lao đến đỡ kẻ choàng thấp, mở miệng hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra thế Dạ Quyết? Giang Tín đâu rồi?”
“Đừng hỏi gì hết, đưa ta vào nhà chữa thương, ta muốn liên hệ với chủ thượng” Dạ Quyết thở hồng hộc, kiệt quệ dựa vào người đồng bọn.
Hai tên choàng đen nhìn nhau, biết được có vấn đề xảy ra, không hỏi nhiều mang theo Dạ Quyết hướng trong nhà gỗ lao đi.
...
Nằm trên chiếc giường, Dạ Quyết được băng bó cẩn thận v·ết t·hương, trên tay cầm chiếc điện thoại dây, mở miệng nói chuyện với đầu bên kia. Tròng lòng hắn còn đang tức giận rất nhiều, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh không nhanh không chậm trình bày:
“Tên khốn kiếp Giang Tín đã giả vờ b·ất t·ỉnh đánh lừa cảnh giác của tôi. Khi tôi sơ hở, bộ mặt thật của hắn bộc lộ, lạnh lẽo và vô cảm đâm con dao găm thẳng vị trí trái tim tôi. Nếu không phải tôi phản xạ nhanh, chắc chắn tôi đ·ã c·hết ở đấy rồi.
Không kết thúc sau đó, tên này con rút khẩu súng ra chĩa vào tôi mà bắn. Dưới cơn hoảng loạn, tôi điên cuồng liều mạng chạy trốn.
Thưa chủ thượng, tôi có thể suy đoán chính xác được tên Giang Tín này vì vật cấm ký, nguy hiểm cấp độ 2, Bông Hoa Tử Thần mà phản tổ chức.
Lúc hắn cầm chiếc hộp đựng món cấm kỵ đó. Tôi đã phát giác được sự dục vọng tham lam từ bên trong mắt của hắn. Nhưng lúc đó tôi không bận tâm đến, dẫn đến mất cảnh giác làm hỏng nhiệm vụ, tạo cơ hội cho tên Giang Tín lấy mất vật cấm kỵ của tổ chức ta. Tôi xin nhận trừng phạt của chuyện này.”
Dạ Quyết trình bày xong xuôi, đầu dây bên kia im lặng vài giây, truyền đến âm thanh:
“Được rồi Dạ Quyết, ngươi hãy nghỉ ngơi, điều trị v·ết t·hương cho thật tốt. Còn việc tên Giang Tín, hắn hẳn đã theo vật cấm kỵ Bông Hoa Tử Thần chạy ra khỏi thành phố, nên việc truy tìm hắn rất khó, nên ta sẽ bàn kế hoạch truy bắt hắn sau.
Đúng rồi, việc b·ắt c·óc con gái thương nhân Tuyết Ngọc Linh hãy tạm hoãn một thời gian. Vụ việc tối nay sẽ làm cho cô ta cảnh giác hơn, nếu hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta sẽ bị cắn lại.”
“Vâng thưa chủ thượng” Dạ Quyết gật đầu, nói.
...
Biển mây che lấp bầu trời, Thái dương lấp lửng xuyên thấu trời mây, ảm đạm chiếu sáng thành phố. Làn gió thanh mát đua nhau chơi đùa từng ngóc ngách.
Nhân Anh mặc tạp dề, đứng ở chỗ bếp núc, chuẩn bị bữa sáng. Sáng hôm nay, hắn sẽ làm bún bò, chứ không phải phở bò, do ở trong đống nguy liệu chỉ có mỗi sợi bún.
Nhân Anh cầm chiếc muỗng gỗ dài khuấy vòng vài lượt nồi canh, múc một lượng canh nhỏ lên nếp thử.
Nhân Anh nhắm mắt lại, tăng cao vị giác của lưỡi cảm nhận nước sốt xương bò. Nếp thử xong xuôi, hắn lắc nhẹ đầu, đưa tay lên môi hôn một cái, hài lòng nói:
“Ngon! Mình không hổ là con của một đầu bếp, tuy không theo nghề nhưng kỹ năng cũng không phải dạng vừa.”
Nhân Anh xong hết thảy nước dùng, bắt đầu cắt lát nhỏ từng miếng thịt bò tươi và hành lá, cho cùng vào bát bún không.
“Xin chào! Buổi sáng tốt lành” Ngọc Linh đưa mũi ngửi mùi thơm của nước dùng, sáng mắt hiếu kỳ, tiến đến gần bàn ăn, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi:
“Anh đang nấu món gì đấy? Mà quên cậu ta chưa nghe hiểu lời mình nói mà.”
Nhân Anh nghe được giọng của Ngọc Linh, quay người nở nụ cười, chào bằng ngôn ngữ Thanh An:
“Xin chào!”
Có vẻ cô ta không biết gì tối qua, vật thần bí kia đúng lợi hại. Tiếng súng nổ to thế vẫn ngủ như thường, mà không bị âm thanh ảnh hưởng đến... Nhân Anh trông thần thái của Ngọc Linh trầm ngâm, trong lòng tự hỏi “Nếu cô ta biết mình từng cứu cô ta một mạng, thì cô ta nghĩ như nào đây?”
Nhân Anh múc nước canh lên, tưới nhẹ cho nước sốt ngập hết sợi bún, rồi nhẹ nhàng bưng bê cẩn thận ra cho Ngọc Linh thưởng thức.
Ngọc Linh ngồi ở bàn ăn trông thấy món ăn của buổi sáng nay, ngửi gần nước canh làm nàng vô thức đắm chìm trong hương thơm nồng nàn của bán bún bò.
Nàng không kiềm chế được, cầm chiếc thìa khuấy nhẹ nước canh, múc một thìa lên bắt đầu nếp. Cảm nhận sự ngọt ngào đậm vị thịt bò, hành tím... trong miệng mình. Ngọc Linh kích động, nhìn Nhân Anh hỏi:
“Món này tên là gì vậy? Lần đầu tiên tôi được món canh ngon như đấy. Thật tuyệt vời.”
Nhân Anh sắc mắt khó hiểu, gượng cười một cái, lắc đầu biểu hiện cho Ngọc là mình không hiểu nàng đang nói gì.
Ngọc Linh nhanh trí tự giác được lời nói của mình, cúi thấp đầu, ngượng ngùng, nhỏ giọng nói hai từ “Xin Lỗi” rồi tiếp tục thưởng thức.
Nhân Anh thấy vậy cũng chỉ có thể lắc đầu, cầm nửa quả chanh tiến lại gần Ngọc Linh, ra hiệu cho nàng dừng lại.
Ngọc Linh ngừng ăn, đưa mắt nghi hoặc xem hành động của Nhân Anh, thấy cậu ta bóp nước chanh vào bát bún bò, sau đó thấy cậu ta ra hiệu tiếp tục thưởng thức.
Nước chanh sao? Có vẻ cậu ta chưa chuẩn bị xong mà mình đã thiếu lịch sự cắm đầu vào ăn rồi... Ngọc Linh nội tâm xấu hổ, húp tiếp nước dùng lần nữa xem nào.
“Thật kỳ lạ, nước sốt hiện tại ngon hơn ban nãy nhiều” Ngọc Linh kinh ngạc, liếc mắt nhìn Nhân Anh quay trở lại bếp núc, thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ cậu ta từng là một đầu bếp nổi tiếng? Nhìn cậu ta trẻ như vậy mà, hay là con trai của một đầu bếp nổi tiếng tay nghề cao? Chỉ có vậy mới có thể làm được món ngon như vậy. Nếu vậy việc mình trả lương cho cậu ta vẻ hơi thấp... Thôi để tối mình thương lượng lại cậu ta sau.”
Ngọc Linh tiếp tục ăn bún bò, Nhân Anh cũng mang ra một bát, thưởng thức món bún bò đầu tiên của thế giới này do chính mình nấu xem sao.