Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vận Mệnh Chi Chủ

Chương 13: Nguy cơ ập đến




Chương 13: Nguy cơ ập đến

Kim ngắn chỉ đến số một, Nhân Anh ngồi ở bàn học, trên mặt bàn có một quyển sách, một quyển vở đang ghi liên tục nhiều kiểu chữ giống nhau.



Nhân Anh được Ngọc Linh mua tặng một quyển sách từ điển, nhắc nhở rằng lúc nào rảnh mở ra tập viết, ghi nhớ mấy từ vựng trong đây. Quyển sách không chỉ có mỗi từ vựng không, còn có cả hình minh họa, nó sẽ giúp Nhân Anh biết được nghĩa của mỗi chữ. Còn việc đọc, thì Ngọc Linh sẽ dạy hắn vào mỗi buổi tối.



Nhân Anh dừng bút một lúc, liếc nhìn đồng hồ, thầm nói:



“Đã gần hai giờ xem rồi sao.”



Sau hai ngày tới thế giới này, Nhân Anh đúc kết nhiều thứ. Thuyết song song của hắn càng ngày càng chứng minh nó đúng, đáp án gần như chính xác nhất.



Thế giới có con người y hệt trái đất, con người là sinh vật thống trị hành tinh này, cách ăn mặc, xe cộ, nhiều loài động vật, lực hấp dẫn, thời gian... Quá nhiều thứ gần như y hệt đến chín phần trái đất, chỉ là nền văn minh thế giới này còn hơi lạc hậu. Nhưng thế giới này có nhiều thứ vượt qua trái đất, chẳng hạn “rồng” sinh vật trong truyền thuyết hay thiên mã và cả con thú kỳ quái kia nữa. Còn có mấy đồ vật mang thứ sức mạnh thần bí.



Lúc đầu Nhân Anh suy nghĩ rất nhiều, từng có suy đoán thế giới vốn dĩ là thế giới được tạo ra bởi tượng tưởng con người ở trái đất. Cũng có suy đoán nhiều loài sinh vật thế giới từng đi qua trái đất, bị con người nơi đó phát hiện, rồi bắt đầu lưu truyền cho hậu nhân.



Sau tất cả đi nữa, Nhân Anh suy luận chính xác nhất, thế giới nay có mối liên hệ chặt chẽ với trái đất. Điều quan trọng, hắn tin ở thế giới này không chỉ có mỗi bản thân đến từ trái đất, mà cũng có người đồng quê ở đây, chỉ đều là số ít.



Nhân Anh thâm tâm kỳ vọng đợi bản thân thông hiểu ngôn ngữ nơi đây, bắt đầu chuyến đi tìm kiếm con đường đường trở về quê hương.



Nhân Anh muốn lợi dụng trí nhớ được tăng cường lên, gấp rút thời gian học thành thạo ngôn ngữ nơi đây, tìm cơ hội rời khỏi thành phố này, t·ránh l·ũ công an và áo choàng đen truy tìm.



Nhân Anh cong người về sau, bẻ khớp xương sườn, xoay trái xoay phải mới cảm nhận thoải mái, thở dài một hơi, thì thầm nói:



“Học chút nữa đi ngủ, mai còn dậy sớm.”



Nhân Anh cầm bút cắm đầu vào luyện viết chữ tiếp. Kim chỉ dài đồng hồ vượt qua số mười, đi đến giữa số mười một và mười hai.



Nhân Anh tập trung luyện viết quên mất thời gian, đột nhiên bản năng sinh dậy, cảnh báo rằng có nguy hiểm.



Có chuyện gì xảy ra vậy?... Nhân Anh kinh nghi ngừng luyện viết, rời ghế, đứng lên đưa mắt nhìn xung quanh, đưa trạng thái vào đề phòng tối đa, trong lòng thầm nghĩ.



“Không lẽ cô ta với đồng bọn áo choàng đen nhận ra mình rồi? Họ nhận ra kiểu gì? Mùi hương mình để lại? Khốn kiếp, mình mà chủ quan, sơ suất rồi... Bình tĩnh lại đi Nhân Anh, mày bình tĩnh lại đi, giờ là lúc nghĩ cách tìm đường thoát, không phải thời gian nghĩ lung tung...”



Nhân Anh vỗ hai bên bờ má cho đầu óc tỉnh táo, bắt đầu thận trọng suy tính đường đi. Ánh mắt hắn bỗng rơi vào cửa sổ, trong đầu nảy lên một cách hay.



Mình có dùng đường cửa sổ thoát ra. Khoảng cách từ mặt đất lên cửa sổ là tầm mười mét, dưới mặt đất là nền đá. Mình không thể nhảy xuống, với độ cao này, không c·hết thì gãy chân. Tìm đường trèo xuống mới được... Nhân Anh một bên tính toán, một bên bước tới cửa sổ.





Chuẩn bị mở cửa sổ thoát ra, Nhân Anh đột nhiên khựng lại cử động, căng mắt, trong đầu tự chửi mình.



“Ngu ngốc, sao mình ngu ngốc như vậy. Sao không nghĩ tới lũ áo choàng đen cẩn thận sai người căn phía dưới cửa sổ, đề phòng mình chạy thoát đường đó.”



Nhân Anh hít thở vội vàng, siết chặt bàn tay, rồi đưa tay lên đầu đập nhẹ vầng trán, thúc giục chính mình suy nghĩ nhanh chóng hơn.



Mình dùng sợi chỉ kiểm tra bên ngoài... Nhân Anh nhớ tới năng lực của mình, sáng mắt, vội đưa tay ép trái tim, hít thở sâu, ổn định sức khỏe.



Thời gian không còn nhiều, Nhân Anh truyền ý thức cùng sợi dây luồn qua khe cửa sổ, đi ra bên ngoài. Tầm nhìn bên ngoài hiện lên trong đầu Nhân Anh.



Sợi chỉ tuôn xuống gần mặt đất, Nhân Anh không tìm thấy bóng người nào hết, thở phào một hơi, tìm thấy hi vọng, cẩn thận hơn, điều khiển sợi chỉ tuôn ra xung quanh kiểm tra, xem bọn chúng có gần đây không.



Tuôn sang một bên không có ai, người Nhân Anh nhẹ nhõm hơn nhiều, điều khiển sợi chỉ sang tiếp bên còn lại. Nhân Anh sửng sốt phát hiện hai thân ảnh đang leo tầng hai trên bức tường.



Hai thân ảnh đều khoác trên người chiếc áo choàng, Nhân Anh không ngoài ý muốn lai lịch hai tên này. Có thứ khiến hắn kinh ngạc trong một hai thân ảnh, có một kẻ phần bên dưới không phải chân người, giống như đôi chân thú, bàn chân thì có hai móng dày lớn của loài động vật ăn cỏ.



Nhân Anh từ đặc điểm hình dáng, cùng với trông cách di chuyển của tên này, nhớ tới mấy con dê núi với bản năng di chuyển ở vách tường hơn 90 độ một tý, nhớ tới chuyện hôm trước, tên người sói bị g·iết. Nhân Anh tự hỏi đám tổ chức này thuộc dạng người lai động vật sao? Nhìn lại về tên còn lại cũng giống như vậy, sở hữu đôi chân dê núi.



Tại sao bọn này lại leo hướng cửa sổ đằng kia, phòng mình tận bên này cơ mà?... Nhân Anh nghi hoặc, chìm vào suy tư.



Không lẽ!



Nhân Anh xoay người hướng cửa phòng chạy tới, muốn xác nhận một đáp án vừa nghĩ tới. Sợi chỉ bị thu hồi, lần nữa tuôn ra từ gầm cửa đi ra khỏi căn phòng.



Bao quát hình ảnh trong tầm nhìn phạm vi năm mét, Nhân Anh không phát hiện ra thân ảnh ai hết. Cẩn thận hơn, điều khiển sợi chỉ dài ra tiếp, vẫn không phát hiện ra ai.



Nhân Anh thu hồi sợi chỉ, đôi môi khéo lên một nụ cười.



Đúng như suy đoán, mục tiêu đám áo choàng đen không phải là mình, mà là cô ấy. Đã có thể xác nhận cô ấy không phải người của tổ chức áo choàng đen, thuộc về tổ chức đối lập. Bọn áo choàng đen lợi dụng đêm tối, muốn nhân cơ hội thủ tiêu cổ... Nhân Anh trầm tư suy đoán, đưa tay vỗ ngực, biết được mục tiêu không phải là mình.



Hắn nhỏ giọng thì thầm:



“Ít ra mình biết cô ấy không có ác ý với mình. Niềm hy vọng trong cuộc sống đã quay trở lại, không còn phải lo lắng, lo âu và cảnh giác.”





Nhân Anh thở phào một hơi thì nhận ra một vấn đề quan trọng hơn. Hắn r·ối l·oạn, vội nói:



“Nếu cô ấy bị áp sát c·hết thì sao?”



Không được, hiện tại mình rất cần cô ấy. Mình còn chưa muốn quay trở lại thành người vô gia cư đâu. Rồi tìm ai dạy ngôn ngữ đây... Nhân Anh lại trở nên lo lắng, bồi hồi.



Không được, mình phải tìm cách cô ấy thoát khỏi áp sát.



Nhân Anh vội bước về phía cửa sổ, điều khiển sợi dây hướng tới hai kẻ áo choàng đen. Bỗng nhiên đôi mắt hắn hơi nhíu, cảm giác buồn ngủ hơi mệt mỏi.



Rõ ràng mình còn đang tỉnh táo, sao giờ lại cảm thấy buồn ngủ... Nhân Anh nghi hoặc, đưa tay đập nhẹ vầng trái, xoa dịu thái dương cho tỉnh táo.



Nhưng Nhân Anh làm cách nào cũng không thể ngăn khỏi cơn buồn ngủ. Hắn điên cuồng ép buộc bản thân phải tỉnh táo, không thể ngủ, nếu không mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ, đó là điều bản thân hắn không mong muốn.



Sợi dây tới gần hai tên áo choàng đen, khoảng cách hai tên đã sát cửa sổ, hình ảnh từ chiếc dây gửi đến bộ não Nhân Anh. Hắn bỗng để ý tới chiếc hộp trên tay một áo choàng đen.



Chiếc hộp gỗ hình chữ nhật không quá to lớn. Nắp hộp mở lên, hiện ra bên trong chứa đựng một bông hoa. Nhân Anh từ sợi dây cảm nhận được khí tức mơ mơ màng màng từ bông hoa.



Có vẻ do mình suy nghĩ quá nhiều, không để ý tới căn phòng mình lúc nào lại có một mùi hương thơm. Và mùi hương thơm... Chẳng lẽ mùi hương thơm bên trong phòng mình đến từ bông hoa... Nhân Anh kinh sợ trước suy đoán, phảng phất nhớ tới thanh kiếm, cây cung, hộp gỗ và con rối. Hắn đoán ngay ra bông hoa giống mấy thứ kia, đều sở hữu một năng lực thần bí.



Trong thời gian mơ màng, cố gắng tỉnh táo, chống cơn buồn ngủ, Nhân Anh bỏ quên hai tên áo choàng đen. Hai tên áo choàng đen dùng sức bật cánh cửa sổ ra, cả hai lao vào trong căn phòng.



Nhân Anh thấy vậy, hoảng hốt, kêu lên:



“C·hết tiệt, muộn mất rồi.”

...



Trong căn phòng tối mịt, ánh trăng hư áo truyền vào trong, xua tan mờ mịt bóng tối, hiện rõ toàn bộ căn phòng dưới ánh trăng.



Hai tên áo choàng đứng cửa sổ, lướt nhìn xung quanh tìm mục tiêu. Trông thấy được chiếc giường, tên áo choàng đen thấp lao tới, tên còn lại cầm bông hoa đứng cửa sổ canh chừng.



Tên áo choàng đen tiến đến gần chiếc giường, kéo tấm chăn lên, không thấy ai, cau mày chợt phát hiện căn phòng trống không, đơn sơ như chưa có người ở.



Hắn có chút tức giận, thầm chửi:





“Khốn kiếp, chúng ta tìm nhầm phòng rồi.”



Tình huống có vẻ hơi đen cho hai kẻ áo choàng đen, khá may mắn cho Ngọc Linh khi nàng không biết đã thoát khỏi một cuộc b·ắt c·óc.



Kẻ áo choàng đen cao, nhíu mày đưa mắt nhìn xung quanh một cái, rồi đối người đồng bọn nói:



“Không sao, nếu không ở phòng này thì ở phòng khác. Bông hoa đã phát tán mùi hương được hơn nửa tiếng rồi. Trong phạm vi bán kính gần một kilomet trong thành phố đã bị mùi hương bao phủ, đừng nói căn biệt thự. Mọi ngóc ngách trong đây đã tràn ngập mùi hương, không có một ai còn tỉnh đâu.”



“Ừm, tao hơi lo lắng” Kẻ áo choàng đen thấp gật đầu, lao tới cánh cửa phòng, định rời đi thì nghe tiếng quát từ động bọn:



“Mày bị điên à, mày mà rời khỏi tao trong phạm vi bốn mét thì mày sẽ bị mùi hương vật cấm kỵ ảnh hưởng đấy!”



Kẻ áo choàng đen thấp nghe vậy dừng lại, quay mặt nhìn người bạn mình, gượng cười nói:



“Tao quên mất, xin lỗi.”



“Ngu ngốc” Kẻ áo choàng cao chế giễu, cầm hộp đựng vật cấm kỵ bước tới gần người đồng bọn nói:



“Được rồi đi thôi”



Câu nói vừa dứt, ngoài ý muốn xảy ra, Kẻ áo choàng cao bỗng ngã lăn ra đất, khiến kẻ áo choàng thấp giật mình, lao tới hỏi:



“Mày bị sao vậy Giang Tín?”



Mang theo cảnh giác tới gần người đồng bọn, kẻ áo choàng thấp đưa mắt dò xét xung quanh, cầm lấy người đồng bạn kéo vào một góc.



Khốn kiếp, chẳng lẽ có mai phục. Không thể, trong phạm vị gần một kilomet ngoài mình và tên Giang Tín ra, còn ai có năng lực chống được vật cấm kỵ Bông Hoa Tử Thần đâu. Kể cả kẻ đó là siêu phàm giả... Kẻ áo choàng cùng với thân thể áo choàng cao Giang Tín núp gọn ở góc gần chiếc giường, tinh thần cao độ, quan sát mọi phía.



Giang Tín đang b·ất t·ỉnh bỗng cử động, theo một con dao găm từ người lấy ra, mở mắt nhìn tên áo choàng thấp không đề phòng, đâm nhanh tới vị trí trái tim.



Hửm!



Tên áo choàng thấp theo bản năng cảm giác nguy hiểm từ đằng sau, hơi quay mặt, thấy tên Giang Tín đâm con dao về phía mình, biến sắc theo phản xạ bật lui về phía sau.



Tốc độ của hắn không đủ nhanh để tránh khỏi t·ấn c·ông lén, nhưng đủ để tránh khỏi đòn hiểm, đưa con dao găm đâm xuống phần bụng, nguy hiểm cũng không kém.



Giang Tín thấy cuộc t·ấn c·ông mình thất bại, cau có, trong lòng chửi một câu: “Khốn kiến! lại thất bại.”