Ban đêm, hoàng cung Thiên Trạch được chiếu sáng bằng ngọc lưu ly, cảcung điện sáng như ban ngày. Mái đại điện được dát bằng vàng nhà, trongánh sáng của đèn đuốc lại thêm óng ánh như thần, 18 con rồng chạm khắctừ gỗ quấn quanh những cây cột khổng lồ mà vững chắc. Thái giám, cung nữ không ngừng đi lại. . Nếu như chạm mặt người nào, cũng chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, coi như là chào hỏi.
Tiêu Cẩn Du ngồi trên Long ỷ (ngai vàng), trên bàn đặt một đống tấu chương, hắn tựa vào trên ghế, ngón tay khẽ vuốt ve trán, tình hình hạn hán ở Giang Bắc xảy ra nghiêm trọng,nếu không có biện pháp khắc phục thì vụ mùa năm nay tại Giang sẽ mấttrắng, nếu quả thật như vậy, dân chúng sẽ phải chịu khổ. . Thân là Thiên Tử (con trời), lại không có cách nào cho giúp bách tính có cuộc sống an cư lạc nghiệp, hắn làm Hoàng đế thật . . . . . . Thất trách.
Tiêu Thanh hàn đi vào điện, đã thấy Tiêu Cẩn Du đang suy nghĩ thất thần, hắn lại nhìn về phía tấu chương trong tay Tiêu Cẩn Du, lại Giang Bắc, hoàng huynh đã lo lắng cho tình hình ở Giang Bắc rất nhiều.
“Hoàng huynh!” Tiêu Thanh hàn đứng bên cạnh hắn, hướng hắn chào một cái.
“Cửu đệ, đệ đến rồi!” Thấy Tiêu Thanh Hàn, tinh thần Tiêu Cẩn Du liền sángsủa ra, ngồi dậy ôn hòa nhìn hắn.”Sao vậy? Đã trễ như thế này, có chuyện gì sao?”
Đối với người đệ đệ này, hắn rất thương yêu.
Mẫu hậu chết sớm, hai người hơn kém nhau gần bốn tuổi, cũng có thể nói hắn tận mắt nhìn đệ đệ lớn lên.
Tiêu Thanh Hàn cũng không thừa nước đục thả câu, lấy ra bản vẻ guồng nướcđặt trước mặt Tiêu Cẩn Du: “Hoàng huynh, huynh xem thứ này đi.”
“Đây là cái gì?” Tiêu Cẩn Du nghi ngờ nhìn hình vẻ kì quái trên giấy. .
“Hoàng huynh, đây là guồng nước.” Tiêu Thanh Hàn chậm rãi giải thích cho hắn, : “huynh xem, chỗ này, để nó tại vùng thấp có nước, nó sẽ đưa nước từthấp lên cao, đồng ruộng thiếu nước có thể lấy nước tưới bằng cách này.”
Tiêu Cẩn Du ban đầu nghi ngờ, đến vui mừng, rồi đến mừng như điên, khôngbiết biến đổi bao nhiêu sắc mặt, hắn đứng lên, cầm lấy bản vẻ giống nhưcầm vật quí báu tựa, lớn tiếng khen: “Hay. . . . . .kì diệu. . . . . .như thế này thì tình hình hạn hán ở Giang Bắc có thể giảm bớt.”
Hắn nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, lông mày nhíu chặt mấy ngày qua, hôm nayrốt cuộc giản ra , “Cửu đệ, thật tốt quá, đệ đã cứu trẫm một việc lớn,trẫm gần đây mất ăn mất ngủ, ngày ngày buồn phiền chuyện này, không nghĩ ra chỉ một guồng nước sẽ giải quyết xong việc này, đây chính là phúccủa dân chúng. Cửu đệ, trẫm làm gì để cảm tạ đệ đây?”
“Đây làviệc thần đệ phải làm.”. Thật ra không chỉ hoàng huynh, ngay cả hắn cũng vì tình hình hạn hán Giang Bắc lo lắng mấy ngày, lần này rốt cuộc cóbiện pháp rồi, nhưng mà có một số việc hắn phải nói rõ với hoàng huynhmới được, vì vậy hắn lại nói:
“Hoàng huynh, thật ra thì guồng nước này, không phải là chủ ý của thần đệ, không công không thể hưởng.”
Tiêu Cẩn Du buông bản vẽ trong tay, nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn. Không phảilà Cửu đệ, vậy là ai? Là minh phong ư? Không thể nào, cả thiên hạ nàytrừ cửu đệ kinh tài tuyệt diễm, hắn không tin ai có thể nghĩ ra thứ này.
Tiêu Thanh Hàn cười một tiếng.”Là cô nương ở tạm trong phủ thần đệ.”
“Cô nương? Nữ? Điều này sao có thể! Đẹ không có gạt ta chứ?” Tiêu Cẩn Du hoài nghi, thiên hạ này có kỳ nữ như vậy sao?
“Đúng vậy. . . . . .” Tiêu Thanh Hàn gật đầu.
Đợi đã. . . . . . Cửu đệ mới nói gì? Ở tạm phủ quốc sư. . . . . . phủ Quốcsư. . . . . . trời ạ. . . . . . trong phủ Cửu đệ có nữ nhân. Tiêu CẩnDu nhìn từ trên xuống dưới Tiêu Thanh Hàn, mập mờ nháy mắt, chẳng qua là ánh mắt của hắn quá mức xinh đẹp, cho nên nhìn kiểu gì cũng thấy hắnvứt mị nhãn (liếc mắt đưa tình >
“Cửu đệ, mau thành thực khai báo, trong phủ của đệ thật sự có nữ nhân, vậy nữ nhân kia là ai?”
“Đúng vậy, trong phủ thần đệ ở một nữ tử, ” Tiêu Thanh Hàn trả lời, sauđó đem chuyện giữa Lê Hân và Vân Tâm Nhược kể chi tiết cho Tiêu Cẩn Du. Có một số việc hắn không nói, chưa chắc người khác không biết. Hơn nữa, chuyện này, hoàng huynh cũng đã điều tra, cho nên hắn cũng không cầnche giấu.
“Thì ra là vậy.” Sau khi nghe xong, Tiêu Cẩn Du ngồitrên ghế, trên mặt như có điều suy nghĩ. Tự lẩm bẩm: “Lê Hân này, việclần này sao lại quyết đoán như thế.”
“Thế Vân Thiển Y đâu?” Tiêu Cẩn Du nhìn Tiêu Thanh Hàn hỏi. . Nhân vật chính của sự kiện lần này đi đâu?
Vân Thiển Y. . . . . . Nghe được tên của nàng xong, vẻ mặt Tiêu Thanh Hàntrở nên lãnh liệt, về chuyện Phách Nguyệt hiển thế, hắn chưa có kết quảđiều tra chính xác nào, cho nên chuyện này phải giữ bí mật, hắn nhìnTiêu Cẩn Du, suy tư, nên đem chuyện này nói cho hoàng huynh biết không,đây chuyện liên quan đến cả thiên hạ, hắn có ích kỷ quá hay không. . . . . .