“Hoàng huynh.” Tiêu Thanh Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Cẩn Du, hai chữ “hoàng huynh” trầm trọng như vậy.
“Sao vậy?” Tiêu Cẩn Du điều chỉnh sắc mặt, giọng nói này làm cho hắn cảm giác có một lọai áp lực vô hình bắt đầu lan đến.
“Hoàng huynh, Phách Nguyệt hiện thế. . . . . .”
Một câu nói, tựa như sấm sét, làm Tiêu Cẩn Du không có phản ứng, ngồi đơ tại chỗ. .
“Đệ nói cái gì? Phách Nguyệt hiện thế. . . . . . Là ai?” Tiêu Cẩn Du run rẩy đặt tay lên vai Tiêu Thanh Hàn. Hắn. . . . . . Không nghe lầm chứ!
Tay đặt trên vai tay khẩn trương dị thường.
Tiêu Thanh Hàn thở dài, gật đầu một cái, “Đúng vậy! Xuất hiện rồi, nhưng không chắc là người ấy.”
“Không chắc là người ấy?” hắn có chút mê hoặc, thật sự nghe không hiểu Cửu đệ nói gì.
“Là vậy ư, đệ nói cho ta biết người giữ Phách Nguyệt hiện nay là ai?” Hắn hỏi.
Tiêu Thanh Hàn nhắm mắt trầm mặc mấy phần, mở mắt lại lần nữa thì tròng mắt vẫn như cũ, vân đạm phong kinh.
“Vân Thiển Y. . . . . .”
“Sao lại là nàng?” Tiêu Cẩn Du lại hỏi. Là ai cũng được, sao có thể là nàng? Nàng là cô nương mà Lê Hân thích!
“Hoàng huynh, đừng vội vàng, thần đệ đã nói, Phách Nguyệt trên người nàng, nhưng nàng không nhất định là chủ nhân của Phách Nguyệt.” Tiêu Thanh hàn giương mắt, giọng nói không nhanh không chậm, vẫn như cũ khí định thần nhàn.
“Làm sao đệ biết?” Tiêu Cẩn Du không hổ là hoàng đế, ở trong khoảng thời gian ngắn liền khôi phục bình thường, vì vậy hỏi ngược lại.
Tiêu Thanh Hàn trầm mặt, “Chủ nhân của Phách Nguyệt, trừ thần đệ ra, những người khác không có biện pháp nào phân biệt được.”
Tiêu Cẩn Du nghe xong, trầm tư, sau đó thở dài, có chút suy nghĩ sâu xa:”Cửu đệ, hoàng huynh tin tưởng đệ, bởi vì đệ là độc nhất vô nhị quốc sư Thiên Trạch.”
Hắn nhìn đệ đệ lớn lên từ nhỏ, hắn biết Thanh Hàn luôn trong trẻo lạnh lùng, nhưng ba người nhất bọn họ là người thấu tình đạt lí, xem ra chuyện này đệ ấy đã biết lâu rồi, đến bây giờ mới tự nói với mình, sợ là cũng có chỗ bận tâm.
Nhưng hắn tin tưởng đệ đệ, sẽ không lấy sinh mạng của cả thiên hạ ra đùa giỡn.
Lời tiên đoán kia, làm hắn không thể xử lí theo tình cảm.
Hơn nữa, theo lời Cửu đệ, chủ nhân Phách Nguyệt, trừ một mình đệ ấy thì thế gian này thật không người nào có thể khẳng định. Chuyện này, hắn. . . . . . Không có quyền hỏi, cũng không cách nào hỏi được, càng không muốn hỏi.
Tâm, có chút đau. . . . . .
Vì Lê Hân, cũng vì Thanh Hàn.
“Thần đệ biết”
Mà việc Thanh Hàn làm bây giờ, tất cả chỉ cần chờ đợi là được rồi.
Tin tưởng một ngày kia, sẽ không quá xa. . . . . .
bên ngoài phủ quốc sư, một bóng dáng tỉ mỉ xinh đẹp, làn váy dài rộng, bên hông đeo một chiếc ngọc bội, tư sắc động lòng người.
Từ xa, Lê Hân đã nhìn đến bóng dáng ngày nhớ đêm mong kia, nàng sao lại ở chỗ này, trong lòng hắn bắt đầu dâng lên cảm giác chua xót, khổ sở.
Nàng cứ như vậy không đợi được nữa sao? Muốn nhanh chóng gả cho Thanh Hàn rồi sao? Nghĩ đến đây, tim của hắn giống như bị người dùng một đao nhọn đâm liên tục.
có lẽ bọn họ được định sẵn là vợ chồng, nhưng là hắn thì sao đây?
Cười khổ một tiếng, hắn có cái gì để ra sao ư?
Đè cảm giác kia sâu xuống đáy lòng, hắn đi lên phía trước, giả bộ lơ đãng gặp phải.”Thiển Y, sao nàng ở đây?”