Vạn Kiếp Yêu

Chương 4: Mười Năm Sinh Tử Mênh Mang




Ngày hôm đó hai người tới Thủy ngục.

"Tới đây làm gì vậy?"

"Nghe kể chuyện".

Ở Thủy ngục đa số là cô hồn dã quỷ, chấp niệm nặng nề cho nên không thể nào luân hồi sang kiếp khác, họ đều là người đã chết chìm trên con sông này. Không, đã từng là người mà thôi. Oán niệm quá lớn, chết cũng không thể đầu thai, đến ngày mà họ chết họ sẽ bay tới bờ sông hại người, thời gian còn lại sẽ bị giam ở nơi đây.

Đến khi gỡ bỏ được khúc mắc, họ mới có thể siêu sinh, đó là chuyện mà người chủ quản Thủy ngục phải làm.

"Huynh là ngục đầu à?"

Nam tử không đáp lời, hai người đi vào một gian phòng, người nọ nói: "... Ngài đi đi, ta còn chưa muốn đầu thai".

Thanh Ương nghiêng đầu nhìn nàng ta, một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi da dẻ trắng trẻo ngồi bên kia, trên bàn trà bày bọc áo quần bằng vải bông, một đôi mắt âm u đến kinh người.

"Đây cũng không phải là nhà của cô, sao cô lại không đi?" Thanh Ương hỏi.

"Ta đợi một người".

"Đợi ai?"

"Người ta yêu".

"Người yêu của cô hay là người cô yêu".

"...Người ta yêu".

"Nếu cô biết hắn không yêu cô, cô còn chờ làm gì?"

Nháy mắt, khuôn mặt người nọ trở nên dữ tợn, nàng ta lao tới phía nàng.

"Hắn yêu ta".

Lúc móng tay sắt nhọn muốn đâm vào người kia, đột nhiên có một thứ gì đó vô hình cản trở, mạnh mẽ đến mức nàng không thể hướng về phía trước một phần. Nàng ta sử dụng hết sức lực của mình lao tới, nhưng lại bị sức mạnh vô hình đó đẩy ra xa. Nữ tử ngã xuống đất, miệng vẫn thì thào: "Hắn đi qua sông rồi mà không nhìn thấy ta, đương nhiên sẽ phải quay lại tìm ở đây... Nếu như ta đầu thai đi mất, hắn quay lại không thể tìm được ta thì sẽ lo lắng lắm..."

Nàng bỏ trốn cùng người yêu, bị người trong thôn phát hiện, hai người cố trốn, chạy đến bên bờ sông này, nhóm người phía sau cũng sắp đuổi đến đây, hai người nhìn nhau rồi cùng nhảy xuống sông, nỗ lực bơi về bờ sông bên kia, lúc đầu hai người còn nắm chặt tay nhau, sau đó nàng bị nhánh cỏ sông quấn chân, người cứ dần chìm xuống, tay nàng cũng phải buông lỏng ra, gắng cầm lấy nhưng không giữ được gì, nàng cố bơi lên mặt nước, càng cố thì nhánh cây càng bám chặt.

Sao mà nàng cam tâm được? Nàng vì hắn, rời khỏi cha mẹ nuôi, bỏ trốn khỏi gia đình, chuyện hổ thẹn như thế, cuối cùng lại bị nhánh cỏ sông quấn chân, chết chìm ở đó. Nàng vất bỏ tất cả vì người trong lòng, đến khi sinh tử người đó lại vất bỏ nàng một mình chạy thoát.

Sao mà cam tâm được? Nàng không cam lòng...

Người mặc váy đen cũng không quá bận tâm, nàng ngồi xuống. "Cô có muốn nghe ta kể chuyện không?"

Ánh mắt màu đỏ tươi nhìn lại phía này.

".. Có lẽ là bốn trăm năm trước, ở thôn bọn ta có một nam tử nghèo đưa cô nương mà hắn yêu bỏ trốn, lúc qua sông cô nương đó lại bị cỏ nước quấn chân, cứ thế trầm xuống, nam tử kia bỏ trốn cùng nàng ta đã bơi được mấy dặm, lúc qua bờ sông bên kia thì không còn sức nữa, hắn biết mình không quay lại được nữa, nhìn cô nương ấy từ từ chìm xuống, hắn lại càng hoảng, người đuổi theo bọn họ đã tới bên bờ sông rồi, hắn biết cứ như thế hai người đều phải chết, cho nên quyết định đánh cược một lần. Hắn bơi trở lại bờ, quỳ gối xin những người kia cứu lấy cô nương mình yêu. Người trong thôn không muốn chịu mấy chuyện xấu này, nam tử đó dập đầu liên tục, người lạnh đến phát run. Khi đó thôn trưởng nói, "Một mạng đổi một mạng đi, hai người các ngươi làm ra chuyện như thế, không được sống hai người". Sau đó nam tử kia chết".

"..Thế... cô nương đó thì sao...". Giọng nữ tử kia run rẩy, khóe mắt chảy ra máu, cực kì đáng sợ.

"Không biết... có lẽ là sống".

"...Sống à... nàng sống à..." Nữ tử khóc đến mức cả mặt đều là máu, người té xuống đất không ngồi nổi, ".. Hắn ngốc hay sao chứ... Sao hắn lại ngốc như thế chứ..."

Thanh Ướng nhìn người kia từ từ mờ đi, nàng nghiêng đầu nói: "Nói cho cùng là cô chưa thương hắn đủ".

Nữ tử ngẩng đầu lên.

"Còn phải yêu bao nhiêu nữa... Trong sạch cũng bỏ, cha mẹ cũng rời, thanh danh cũng vất, tình mạng mất luôn, mà còn phải yêu hắn thế nào nữa...".



"Vậy tại sao cô lại nghĩ hắn còn sống mà ở đây oán hận hắn? Nếu cô biết khi đó hắn vì cô mà chết, rồi nguyện ý đầu thai... Cô yêu hắn, và hắn yêu hay không yêu cô, cô hiểu được bao nhiêu?"

Nữ tử không nói lời nào, bàn tay vuốt tấm áo vải bông, ánh sáng kia lóe lên rồi nhạt hẳn. Có người đặt tay lên vai nàng. Thanh Ương ngẩng đầu nhìn người mặc bạch y bên cạnh.

"Tham, sân, si, mạn, nghi là ngũ độc mà Phật dạy, là người đối với người, nếu cô thương hắn, thương sâu đậm, thì sẽ tham, trên đời không có thứ gì yêu mà không oán, hận mà không si, trên đời này có rất nhiều chuyện thần kì, những thứ đó không phải chỉ vì yêu hận sân si? Người đó vì yêu mà sinh oán, hắn mới nguyện ý chờ cô sáu kiếp".

"Hắn?" Nữ tử nắm chặt tấm áo vải bông.

"Cô không muốn đầu thai chuyển thế, hắn sao mà nguyện ý được?"

Nam tử thở dài một tiếng, "... Đi đi, hắn chờ cô bên cầu Nại Hà đã năm trăm năm rồi".

Tia sáng tản ra từng chút, nữ tử dần biến mất.

Thanh Ương ngồi dưới đất, đùa với con cá nhỏ đang bơi qua bơi lại.

"Đúng là hồ đồ". Nam tử kéo nàng dậy rồi nắm tay đi ra ngoài.



"Ta nói có lý không?"

"Nói mò".

"Ta nghĩ vậy đấy. Nếu người trong lòng ta có thể còn sống, hắn có quên ta cũng có thể tha thứ được".

Người nắm tay nàng không nói gì, hai người lẳng lặng đi suốt một đoạn đường, đột nhiên người phía trước xoay người lại, hôn lên trán nàng một cái.

"Ta sẽ không bao giờ vất bỏ nàng, mãi mãi không làm thế".

Người phía sau ngơ ngác bị người ta tiếp tục kéo đi, rất lâu sau mới giật mình nóng bừng cả mặt. Cái này cũng không đúng, ta nói về người trong lòng mà, đâu có nói hắn.

"Chúng ta đi đâu thế?"

"Về nhà".

"Nhà có hàng rào sân nhỏ sao?"

"Chỗ nàng ở đây".

"À".

Hai người về lại nơi Thanh Ương lần đầu tỉnh lại kia, ăn cơm xong thì ngồi trên phiến đá san hô nhìn cảnh sắc đáy sông.

"Mấy thứ này là trân châu thật à?"


"Ừ".

"Sao to như Dạ Minh Chân thế?"

"Qua mấy trăm năm thì sẽ to thôi".

"Có thành yêu tinh không?"

"Chưa từng có, Trân châu thành tinh sẽ không ở lại nơi này đâu".

"Lúc về ta có thể mang theo một ít không?"

"Ừ".



"Đã tới tiết sương giáng chưa?"

"Qua ba ngày nữa là lập đông rồi".

"Ồ... thời gian nhanh thật. Ở lại đây lại không thấy lạnh, ở nhân gian có tuyết rơi nhỉ?"

"Rơi rồi".

"Muốn nhìn tuyết quá. Lúc nào thì ta được về?"

"Nhanh thôi".

"Có thể về trước khi tuyết rơi nhiều được không? Con rùa đen nhỏ cũng lạnh rồi".

"Ừ".

Hai người không nói nữa.

Ừ, đương nhiên là không có lý do gì để trở lại nhân gian. Nàng nghĩ.

Ở thủy ngục có một cô bé ba tuổi không biết nói chuyện, cả ngày chỉ đánh chiếc trống nhỏ trong tay. Trong lòng ma chướng, nghe tiếng trống kia cũng thấy đau đầu, người nghe đều bị thất khiếu chảy máu. Cả ngày cô bé tra tấn người trong thủy ngục, không ai có thể khiến nàng ngừng lại.

Thanh Ương ngồi dưới đất, nhìn cô bé kia.

"Cháu thật ồn ào". Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt bé, cô bé mở to mắt trừng nàng, cười cười, nhưng cái trống trong tay vẫn không ngừng lại, bàn tay mập mạp tiếp tục dao động, cái trống gỗ phát ra từng âm thanh nhẹ nhàng trong vắt.

"Mẹ cháu không cần cháu nữa sao?"

Cô bé gật gật đầu.

"Cháu hận mẹ cháu sao?"

Cô bé lại gật đầu.

Nữ tử sờ đầu bé.


"Cô bé, cháu biết cái gì là hận sao?"

Bé lắc đầu.

Nữ tử nở nụ cười. "Thật nghe lời".

"Cháu nhớ mẹ cháu hình dáng ra sao không?"

Cô bé lại gật nhẹ đầu.

Thanh Ương cầm cái trống nhỏ vuốt ve, bắt chước cách bé lắc trống.

"Thình thình thình, thình thình thình..."

"Thật tốt, ta không nhớ mẹ ta như thế nào cả". Cô bé không chớp mắt nhìn nàng.

"Ừm... ta chưa từng thấy mẹ mình, nghe nói lúc sinh ta ra bà đã mất".



Cô bé nắm lấy tay nàng: "Vì sao lúc cháu đánh trống những người ngoài kia lại rất đau khổ?"

Cô bé lắc đầu.

Nữ tử lắc trống mạnh hơn, nàng nhìn những người ngoài kia như không hề có cảm giác gì. "Cháu xem, lúc ta đánh họ không khổ sở".

Cô bé nhìn nàng.

"Đây là thù hận của cháu". Nàng cứ tiếp tục lắc lư, vừa nói: "Cháu hận mẹ bỏ cháu, cháu không nói chuyện được nên chỉ có thể gửi hết thù hận vào cái trống này, mỗi ngày..."

"Cháu có biết vì sao mẹ cháu vất bỏ cháu không?" Nàng trả lại cái trống cho cô bé kia, cô bé tiếp tục lắc lư cái trống mà không nhìn nàng.

"Mẹ cháu ném cháu đi, không phải là hại cháu, bà cũng không biết cái hộp đó không chắc chắn như thế, cũng không ngờ bên sông sẽ có tảng đá nhọn đến vậy..."

"Bà nghèo như vậy, không nuôi nổi cháu..."

"Nếu như cháu qua được bên sông, đến được một gia đình ở đầu sông, ở đó có một đôi phu thê yêu thương nhau, họ không có con, vẫn luôn muốn tìm một đứa con gái..."

Cái trống gỗ vẫn lắc lư lắc lư, cô bé không nghe.

"Cháu có muốn gặp mẹ không?"

Tiếng trống ngừng lại, cô bé nghịch nghịch chiếc trống, không nói lời nào.

Người áo trắng bước tới, vung tay lên, trên màn nước trong hiện ra một cảnh tượng.

Nữ tử đó lụa là gấm vóc, trên đầu cài trâm ngọc, bà cười vui vẻ kéo tay một nam tử khác, hai người bái đường thành thân, hai người đều đã gần năm mươi, tóc mai hoa râm. Hai người bái đường xong thì đi tới bên Từ đường, trên điện bày bài vị liệt tổ liệt đông, họ thắp hương dập đầu, nam tử đi trước bà một bước, lấy một cái trống nhỏ bằng giấy ra, đưa lên ánh nến đốt đi, đặt cạnh một chiếc bài vị bên góc.

"Yên Nhi".

"Nương..."


Cô bé bên cạnh thì thào khẽ gọi bằng giọng mũi.

Chiếc trống gỗ bên cạnh rơi trên mặt đất, không phát ra tiếng động nào. Thanh Ương nhặt lên, lắc lắc, cái trống gỗ không vang lên nữa.

"... Trên đời này sao lại có mẫu thân nào không thương con mình chứ. Lúc mẹ ta sinh ta ra, bà đỡ nói đứa bé này khắc mẹ, nếu như không muốn thì ta sẽ giữ mẹ bỏ con, năm sau lại mang đứa khác... Cuối cùng mẹ ta vẫn chọn ta, sinh ta ra trên đời..."

Chiếc trống gỗ biến mất. Một đàn cá nhỏ bơi tới bên cạnh nàng, đâm đâm vào ngón tay. Người phía sau vẫn đứng thẳng, yên lặng không nói gì. Qua mấy ngày, Thanh Ướng tự mình tới thủy ngục.

Đa số ở đây là nữ tử, tuy rằng nam tử chết đuối cũng không ít, nhưng chủ yếu là vì lúc thiếu niên ra sông chơi nên vô ý chết đuối, còn lại là đi thuyền gặp chuyện không may, chấp niệm không nặng, nên chết đi sẽ xuống địa ngục uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà lại bắt đầu một kiếp luân hồi mới.

Ngày ấy lúc Thanh Ương đến, nhìn thấy người này, cao lớn thô kệch, cực kì chất phác, nàng không nghĩ một người như thế sẽ có chấp niệm gì.

"Huynh ở đây bao lâu rồi?"

"Hơn bảy trăm năm".

"Không buông được à?"

"Buông cái gì?"

Ánh mắt nam tử mơ hồ nhìn nàng.

"Huynh chết như thế nào?"

"Chết đuối".


"Sao lại chết?"

"Họ nói nương tử ta chết đuối, ta đến tìm nàng, tìm không thấy, lúc bơi lên thì chìm xuống mất".

"Nàng đã đầu thai chuyển thế rồi".

"Không có". Hắn nói. "Ta tìm không thấy".

"Huynh tìm nàng làm gì?"



"Mua quần áo mới... Trong thành nhiều đồ đẹp... nàng mặc vào nhất định sẽ rất đẹp..."

"Nàng chết rồi".

"Ta biết chứ". Hắn nói.

"Ta muốn tìm nàng... nhưng không tìm thấy..."

"Tìm được thì sao?"

Nam tử phất tay, như mất định hướng: "Không biết... chỉ muốn tìm thôi".

"Ngốc".

"Nương tử của ta cũng nói như thế". Hắn ngu ngơ cười.

Thanh Ương mở cửa rời đi.

Ngày thư hai, thủy ngục có một nữ tử nữa tới, nàng mặc một bộ áo hồng lộn xộn, trên cổ tay còn có một cái vòng ngọc, xanh xao vàng vọt, đôi mắt linh hoạt, hai phần trong trẻo, ba phần oán trách, bốn phần buồn khổ, môi lại khẽ nhếch lên. Khi nàng xuất hiện, nam tử chất phác kia do dự không biết phải nói thế nào. Nữ tử vừa trông thấy hắn thì mắt cũng rưng rưng.

"Ngốc". Hốc mắt nam tử đỏ lên, giọng run run hỏi: "Sao nàng lại tới đây?"

"Tới tiễn chàng".

"Được". Hắn gật đầu, như thể thứ vây giữ hắn không còn nữa. Hắn đi sang, muốn kéo tay nàng, tay đưa lên rồi lại buông thõng xuống. Nữ tử kia chủ động nắm lấy tay hắn, hai người đi ra ngoài.

"Nàng... tốt không?"

"Ừ, qua mấy đời đầu thai rồi... nếu ta không đến, chàng cứ một mực ở lại đây sao?"

"... Không biết".

"Ngốc".

Nam tử ngu ngơ cười. Lúc đi ra khỏi thủy ngục, bước chân hắn chậm lại, lấy một tờ giấy đầy nếp nhăn từ trong ngực ra, cầm trong tay rồi quan sát người bên cạnh.

"... Cho nàng này..."

Bàn tay cứ thế run run. Nữ tử nhận lấy mở ra.

"Thư bỏ vợ". Ba chữ đỏ cực kì chói mắt.

"...Là ta không tốt, lúc lấy nàng cũng không nghĩ nàng có đồng ý hay không... không biết nàng có người trong lòng... vòng tay kia là Trương gia lão Tam đưa... Nếu như nàng theo hắn, có lẽ sẽ tốt hơn đi cùng ta... Nếu, nếu nàng chờ một chút, cầm thư bỏ vợ rồi đi, sẽ không bị người đời nhục mạ..."

Nữ tử cười cười, hốc mắt cũng đỏ bừng lên, giống như đang khóc, khóe miệng nàng khẽ cong, vô cùng gượng ép.

"Ngốc". Nam tử vẫn cười ngu ngơ, trên người dần tỏa ra ánh sáng trắng. "... Tìm được nàng là tốt rồi. Ta đi nhé, kiếp sau cũng đừng gặp ta".

Người trước mặt dần biến mất, bức thư bỏ vợ trong tay cũng không thấy nữa. Nữ tử vẫn đứng ở đó, nhìn tay mình đến ngẩn người, tà áo hồng nháy mắt chuyển thành màu đen, người họ Trương kia cũng dần hiện ra, một đôi mắt đen như đầm hồ trong viện, không buồn không vui.

"Nàng không xứng với hắn".

"Kiếp trước hắn cứu hài nhi của mình mà chặt đứt một gốc cây hải đường sắp thành tinh, kiếp này hắn trả nợ đấy".

"Vậy kiếp sau thì sao? Nàng phụ hắn, khiến cho người ta chờ đợi bảy trăm năm, kiếp tiếp theo của hắn có khi là đòi nợ?"

"Không biết nữa".

"Hoàn lai hoàn khứ là gì, vĩnh viễn cũng không có kết".

"Mọi sự nhân quả, luân hồi vạn kiếp".

"Mỗi ngày đều nhìn mấy thứ vui buồn này, đúng là mệt mỏi". Nữ tử ngồi trên mặt đất lại bắt đầu trêu chọc con cá nhỏ.

"Đi thôi".