Vạn Kiếp Yêu

Chương 3: Đậu Đỏ Mọc Ở Miền Nam.




Sống. Nàng nghĩ, đây có lẽ là báo ứng. Vị thịt cá đó quả là khó ăn. Nàng đứng lên quan sát bốn phía. A..., không ngờ dưới dáy sống lại có cảnh sắc như thế này. Tấm rèm che màn nước, tảo biển san hô vô cùng đồ sộ. Nàng đi sang vùng bên cạnh, không có một ai, cho nên lại quay về giường, yên tâm chờ người tới.

Chưa đến một khắc, người mặc áo trắng đã bước vào, phong thần tuấn lãng, đúng là rất đẹp.

"Đa tạ đã cứu ta".

"Hồ đồ". Nam tử thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc cực kì. Ít nhất là trong mắt Thanh Ương, đây là lần đầu tiên trong mấy tháng hai người ở chung, hắn dữ tợn như thế.

Nàng nhếch miệng lên, không để ý. Có thể là do chưa từng nghĩ sẽ bị đối xử như thế. Nàng đau khổ vậy mà, sao có thể là không để ý được? Bên cạnh có người ngồi xuống, hắn nói: "...Nàng bây giờ, không như trước kia... không được hồ đồ thế nữa".

"Sao lại không giống?" Nàng nhíu mày nhìn bản thân mình: "Huynh đúng là kì lạ, không cho dầm mưa, cũng không cho ăn đồ lạnh... Ta không yếu ớt như thế".

Nam tử không trả lời, hắn lấy một hộp quả nhỏ ra: "Lúc nào tâm tình tốt thì ăn".

Thanh Ương nhận lấy, cũng không mở ra xem là gì mà bỏ vào tay áo rồi đứng dậy.

"Ta đi đây". Nàng không biết mình ngủ mê hết mấy ngày, vô duyên vô cớ mất tích như vậy sẽ có người trong thôn đi tìm. "Độc cá chưa tiêu, ít nhất phải ba tháng".

Nàng ảo não xoay người lại: "Không được đâu. Ta phải về có việc".

"Trong thôn đã có tiên sinh mới rồi".

"Không phải chuyện này",

Nàng suy nghĩ một lúc, hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Nửa tháng". Nàng gật đầu, "Giờ ở thêm ba tháng nữa, còn sống là chuyện lớn đấy". Dáng vẻ trịnh trọng kia khiến người đó bật cười.

"Có muốn ra ngoài nhìn thử không?"

"Lúc trước nhìn rồi". Đi hết nửa canh giờ, chân cũng mỏi. Đáy sông này lớn quá.

"Vì sao ở đây không có yêu quái khác?"

"Có, mà không nhiều".

"Ta chỉ thấy mình huynh".

"Ban ngày ngủ, tối mới thấy được".

"Là yêu quái gì?"

"Nàng muốn nhìn yêu quái gì?"

"Không biết nữa, ta cũng không nghĩ tới".

"Bây giờ nghĩ thử xem".



"Rùa yêu? Tôm cua cũng được."

"Tối dẫn nàng đi xem".

"Có giống như vẽ trong sách không?"

"Thế nào kia?"

"Ừm... Mình người đuôi tôm, cua yêu thì tay có cái kìm lớn".

"...Không hẳn".

"Trong kịch toàn diễn thế đấy, vì sao lại không giống? Đúng rồi, huynh là cá, cá gì?"

"Cá Vĩ".



"Hạ độc ta cũng là cá đó hả?"

"... Ừ".

"Thịt của huynh thật khó ăn". Nàng nhớ tới thì nhíu mày. Người bên cạnh hơi sững lại, như cười như không: "Sao nàng biết thịt ta khó ăn?" Bàn tay đưa đến trước mặt nữ tử, "Cắn một cái xem".

Nữ tử nhìn nụ cười chói mắt kia, miệng hơi mở ra, đầu cắn xuống, sau đó nàng nhăn mặt lại như trúng kịch độc đến mức không sống nổi nữa. Vội vàng lấy hộp nhỏ trong tay áo ra, cầm một viên rồi nuốt. Nuốt vào bụng rồi trên mặt mới có vẻ dịu đi.

Khóe mắt nam tử đầy ý cười, càng thêm chói mắt. Dấu răng trên tay rất sâu, nhìn cũng biết sức không hề nhỏ, tay áo trượt xuống che đi, hắn nói: "Đi thôi".

Hai người đứng lên đi dạo. Đi tới một nơi, Thanh Ương dừng lại hỏi: "Đây là đáy sông sao lại có thực vật?"

Mấy chỗ khác chỉ có chút ít, duy chỉ có nơi này khiến người ta hoảng hốt như lạc vào giữa biển. San hôn khổng lồ, trai ngọc, tảo biển lớn.

"Từ Hải Long cung mang tới đấy".

"Ai ở đây vậy?"

"Vợ chồng hà bá".


Thanh Ương vội vàng lui ra.

"Huynh to gan lớn mật thật, nhà hà bá mà cũng dẫn ta vào". Người áo trắng dắt nàng tới, tay nắm lấy bàn tay khô ráo của nàng, vô cùng ấm áp. "Không sao, hôm nay hà bá không có ở đây".

"Hà bá nương nương đâu?"

"Ở cùng với hà bá".

"Đi đâu thế?"



"Trần gian".

"Tới trần gian làm gì?"

"Chơi".

"Tình cảm họ tốt nhỉ?

"Ừm".

"Hồ đồ nữa".

"Vì sao?"

"Vất con sông lớn như vậy mà chạy tới nhân gian chơi, không phải hồ đồ thì là gì?"

Người bên cạnh nở nụ cười: "Hà bá cũng không phải Hoàng đế, đâu có nhiều chuyện xử lí như thế".

"Thế hà bá phải làm gì?" Nữ tử bĩu môi, hai người chuyển qua một đầu hành lang dài: "Vì sao ở đây lại thế này?" Nàng hỏi.

Một vùng hoang vu, kéo dài đến vạn dặm không có lấy một ngọn cỏ, không hiểu sao lại khiến người ta thấy áp lực. Mấy trượng tiếp theo có một gốc cây khô, cao lớn, đá lởm chởm bên gốc rễ.

"Không ai quản lý".

"Vì sao lại không ai quản lý?"

"Ta không biết".

Nàng không hỏi nữa, đi tới bên cái cây kia.

"Nếu ở đây treo hai sợi dậy, buộc một tấm ván gỗ thì có thể làm bàn đu rồi". Nàng khoa tay múa chân rồi cầm một cành cây quẹt quẹt, nói: "Một bàn đu dây dài".


Sau đó nhìn sang người bên cạnh, không nói nữa. Nam tử đó vung tay lên, phía trên xuất hiện một bàn đu dây, một tấm ván gỗ bình thường, có khắc hình gợn sóng. Nàng nở nụ cười, đi vòng một lượt rồi thỏa mãn gật đầu: "Đi thôi".

"Hà bá nương nương về thấy cái bàn đu dây kia có khi sẽ không giận nữa..."

Hai người rời đi, tiếng bước chân xa dần. Đến buổi tối, mấy viên trân chân dưới đáy sông lập lòe tỏa sáng, giống như những ngọn đèn trên thế gian, nhà nhà đốt đèn, vô cùng đẹp mắt.

"Vì sao vẫn không thấy ai?"

"Nhắm mắt lại". Nam tử nói rồi ôm người kia vào ngực, ánh sáng trắng lóe lên rồi biến mất.

Lúc Thanh Ương mở mắt ra lần nữa, bên tai là tiếng rao hàng thật to khiến người ta giật mình chấn động. Nàng nhìn quanh bốn phía rồi ngẩng đầu nhìn sang người kia: "Ở đáy sông mà cũng có phố xá sầm uất sao?"



"Bắt chước nhân gian đấy".

Nữ tử trong ngực bước ra, quan sát người trên phố có hơi thất vọng: "Yêu tinh chẳng khác gì người cả".

Hắn nắm tay nàng, mười ngón tay sạch sẽ thon dài đẹp đẽ, cười đáp: "Yêu tinh đến một tu vi nhất định có thể hóa thành hình người, đương nhiên nhìn sẽ không khác nhau".

"Nếu họ không biến hình thì sao?"

"Là hình dạng vốn có".

"Hình dạng vốn có là như thế nào?"

"Con trai thì hình con trai, tôm thì hình tôm".

"Họ ăn thịt người à?"

"Ừ".

"Thế ta ở đây không phải là rất nguy hiểm sao?"

"Có ta ở đây mà".

"Huynh cũng là yêu tinh".

"Phì". Người bên cạnh bật cười. Thanh Ương nghiêng người rời đi, thấy một cô gái bán trâm, hình dạng như giọt nước trong veo, cực kì đẹp mắt, "Mua trâm không cô nương?"


"Không mua đâu".

"Mua một cái đi, làm bằng ngọc nhân gian đấy".

"Ta có trâm rồi". Nàng lấy cây trâm trên đầu xuống rồi đưa cho nàng ấy nhìn xem. "Xấu quá". Cô nương kia bình phẩm không hề khách khí.

Đúng là không đẹp thật, không được đánh bóng, cũng không có khắc thứ gì, chỉ như một thanh gỗ vót nhọn. Được người ta dùng lâu rồi nên mới trơn láng như thế.

Thanh Ương cũng không để ý tới nàng ta, cài lại vào tóc rồi kéo người kia đi. Rời đi được một bước thì trên tay có người níu lại.

"Cái này đi". Người áo trắng đứng trước sạp hàng, nhìn lướt qua rồi cầm lấy một cái, rút cọc gỗ trên đầu nàng ra rồi thay nó vào. Đó là một cây trâm lưu vân màu đỏ thẫm, có mùi thơm nhẹ nhàng, kiểu dáng khá mộc mạc, phần đuôi trâm khắc hình gợn sóng nhỏ, vài nét bút nhưng lại rất dịu dàng.

"Năm mươi lượng". Cô nương bán trâm tủm tỉm nhìn qua. Nữ tử nhíu mày nhìn hắn đặt ngân lượng xuống rồi kéo người đi.

"Cây trâm này sao mà năm mươi lượng được".

Nàng nhìn cọc gỗ trong tay, "Nó vẫn còn tốt mà".

Nam tử không trả lời, hai người cứ thế chậm rãi đi.

Tất nhiên nàng không biết những người này mở phố xá sầm uất bán đồ vật ở nhân gian là vì hiếu kì, mang những thứ nổi danh từ khắp nơi về đây, cây trâm lưu vân kia làm từ gỗ tử đàn trên trăm năm, bán năm mươi lượng cũng là lỗ vốn rồi.

Hai người đi dạo tiếp thì thấy một đoàn người khiêng kiệu đỏ tới, chiêng trống inh ỏi, phía trước là một nam tử cưỡi ngựa mặc đồ đỏ, trước ngực còn mang hoa đỏ lớn.


"Đón dâu à?" Hai người đứng sang bên đường như mọi người.

"Cướp cô dâu".



Đúng lúc này, có một người đơn thương độc mã chặn đường, khoác trên mình một bộ áo lam vô cùng tuấn tú. Hắn nhảy khỏi lưng ngựa, bàn chân mượn lực lao thẳng tới đỉnh kiệu tân nương, chú rể thấy thế thì nhảy dựng lên, rút cây đao màu xanh trong tay ra, phi tới, người kia nghiêng đầu thoát được, lưỡi đao trượt khỏi đâm vào kiệu của tân nương, người áo lam kéo tân nương vào lòng, đắc ý nói: "Năm nào cũng bị ta cướp được, Tạ Nhị, ngươi chưa chịu thua à?"

"Nếu ta nghênh chiến thì Minh Ngũ ngươi không dễ dàng như vậy đâu". Chú rể cười nói, cũng không buồn quan tâm cô dâu của mình còn đang tựa vào ngực nam nhân khác.

"Không có ý nghĩa gì cả. Hai người không thể ngừng tranh đoạt được à?" Người trong ngực cũng không giả vờ ngủ nữa, nàng giật khăn đỏ cô dâu ra, một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp: "Không có ý nghĩa, không có ý nghĩa. Sau này không chơi cái này nữa.

Đám người ồn ào hỏi: "Là sao?"

"Là bắt chước nhân gian thôi".

"Cái này mà cũng phải bắt chước à?"

"Người ở đây không có thành thân, lưỡng tình tương duyệt thì ở cùng nhau, không thích thì chia tay. Những người khác không quấy phá được".

"Yêu giới đều thế sao?"

"Ở đây là thế".

"Quy định của hà bá hả?"

"Hà bá nương nương".

"Vì sao Hà bá nương nương lại quy định thế? Không phải là nữ tử không được tham chính à?"

"Đó là quy củ nhân gian".

"Ừ, ta cũng hiểu được đôi khi quy củ của chúng ta không tốt".

"Tạ Nhị, ở đó có một mỹ nhân kìa".

Sau lưng như có người kéo tới, nàng quay đầu lại, chưa nhìn rõ đã bị tung lên không trung. Người áo đỏ bay tới giữ lấy nàng rồi nhìn sang người đối diện, cười mỉm nói: "Minh Ngũ, cũng không chỉ có mình ngươi thấy được. Sao nào, thân thủ nhanh hơn ngươi không ít nhỉ?"

Nam tử áo lam gật đầu: "Đúng là nhanh hơn ta không í". Nói xong hắn nhìn nàng rồi hơi sững lại: "Ngươi tự lo thân mình đi, Tạ Nhị",

Lời vừa nói xong, một kiếm sáng choang vụt tới, nam tử áo lam nhấp người đề phòng lùi về sau, khó khăn lắm mới thoát được, vạt áo bị tia sáng lóe qua, cháy xém.

Bên nay, nam tử áo đỏ còn chưa thấy người, cánh tay đã không còn nữa, ánh sáng lóe lên càng nhiều, tránh cũng không tránh được, người xuất chiêu đầy sát ý, hắn bị đánh bật ra vài chục trượng, phun một ngụm máu. Nam tử kia chịu đựng lục phủ ngũ tạng đau nhức như lửa đốt, vội vàng quỳ xuống.

Người áo trắng không hề nhìn sang bên này một cái, chỉ trong chớp mắt đã không nhìn thấy đâu. Nữ tử áo hồng nâng người dậy, hỏi người áo lam kia: "Đã nhìn rõ rổi hả?"

"Bảy phần".

"Aiz..."

Hai người vội vàng bay đi.

"Đừng để ta bị người khác đoạt đi nữa đấy".

Nữ tử nói, "Họ phát hiện ta là người, ăn ta rồi, huynh sẽ nợ ta một mạng, đời sau ta sẽ hận huynh, không cho huynh trả nợ nữa".

"Ừ". Cánh tay vòng quanh nàng càng thêm chặt.