Vạn Kiếp Yêu Anh

Vạn Kiếp Yêu Anh - Chương 53




Mike chạy theo Tần Liên, khoảng cách bị rút ngắn lại, anh ta tăng tốc, cánh tay đồng thời giơ ra, kéo lấy cánh tay Tần Liên.

"Hộc, Tiểu Tần!"

Tần Liên bị kéo, buộc phải dừng lại. Cậu nhíu mày không vui, cứ nghĩ đến bàn tay đang kéo mình bị người phụ nữ khác động vào thì trong lòng cậu dâng lên sự chán ghét, hất tay Mike ra, khuôn mặt vốn nghiêm túc lại kéo thêm một tầng băng lạnh.

Mike bị hất đến ngẩn người, lại nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Tần Liên, anh ta đột nhiên cong môi: .

||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Ngọt Ngào |||||

"Cậu thấy rồi à?"

Tần Liên nhếch môi, lạnh giọng:

"Tôi thấy thì sao? Dù sao tôi cũng không định cùng anh."

Trước thì dụ dỗ cậu, sau thì đi cùng người khác.

Tra nam!

Mike nghe cậu nói thì nheo mắt, sau đó tiến tới, bàn tay ôm eo cậu, kéo về phía mình, hoàn thành tư thế muốn mờ ám bao nhiêu liền mờ ám bấy nhiêu, anh ta cúi người, hơi thở đan xen:

"Cậu...ghen à?"

Tần Liên: "???"

Ghen?

Anh ta nói cậu ghen?

Không thể nào!

Nhưng mà nhìn lại sự giận dữ của mình khi thấy Mike đi cùng người phụ nữ kia...

Tần Liên cắn nhẹ môi, toi rồi, bị bệnh rồi.

Cậu rốt cuộc là bị sao đây?!

"Ai ghen?" Tần Liên đột nhiên bật lại, sau đó liền muốn đào một cái lỗ chui vào, cậu vội vùng ra thoát khỏi ma trảo của anh ta.

Hỏi như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình ghen, lại còn cái giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống kia...

A a a!

Trong lòng Tần Liên loạn thành một cục, chỉ muốn đập đầu chết đi.

Mike mỉm cười, nhẹ giọng:

"Cậu."

Tần Liên mím môi, đẩy người ra, còn mình thì lùi lại, lạnh giọng:

"Anh muốn thế nào?"

Mike nhìn cậu, thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc:

"Cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi và cô ta không có gì cả. Tôi chỉ là muốn chọc cậu một chút, muốn xem phản ứng của cậu nên mới tìm một người phụ nữ, cố tình đi ngang qua đây để cậu thấy, ai ngờ..." Mike kéo dài, tà tứ nhìn cậu.

Tần Liên ngơ ngác, đùa à? Vậy là phản ứng của cậu đã cho anh ta đáp án?

"Anh đừng hiểu lầm, tôi...tôi..."

"Hả?" Mike nhìn cậu lắp bắp, cười cười hỏi lại.

Tần Liên cắn răng:

"Tôi không có ý kia."

Mike tiến tới, nhỏ giọng:

"Ý gì? Hay cậu đang nghĩ tới chuyện gì?"

Tần Liên thẹn quá hóa giận, phát cáu:

"Anh trêu chọc tôi như vậy vui lắm sao?"

Mike thở dài, giơ tay kéo Tần Liên vào lòng ôm chặt, đầu vùi vào một bên cổ của cậu, thì thầm:

"Tôi không có ý trêu chọc em, tôi chỉ là muốn cho em biết tôi thật sự thích em, rất thích. Không phải trêu đùa như bao người khác, em là người đầu tiên cũng là người cuối cùng tôi đặt vào tim, dùng tất cả chân thành để đối đãi."

Tần Liên đột nhiên được nghe những lời này của Mike thì sững người, sau đó cả người ngứa ngáy, trái tim cũng tăng nhịp đập, hai tai nóng bừng. Cậu cứng đơ người, để mặc cho Mike ôm, trong đầu thì hàng vạn suy nghĩ hiện ra.

Mike nói như vậy, lại làm trái tim cậu mất khống chế, cảm thấy máu toàn thân sôi lên, một loại tình cảm khác lạ vốn bị cậu bao bọc lại chậm rãi lớn lên, cuối cùng là chiếm cứ toàn bộ trái tim, không một khe hở, mà nơi đó, dần xuất hiện một khuôn mặt.

Hắn đang tỏ tình với cậu sao?

Phụt!

Tần Liên đỏ bừng mặt, vội đẩy Mike ra, cả người như bị kẻ khác đuổi theo, nhanh như chớp chạy mất.

Nếu là trước kia, cậu chắc chắn sẽ mắng anh ta thần kinh, thế nhưng bây giờ, đầu óc cậu trống rỗng, ngay cả mở miệng cũng khó, ngôn ngữ như bị cạn kiệt.

Mike nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia của cậu, toàn thân ấm lên, khẽ nở nụ cười.

Thật đáng yêu.

....

Phương Mộc Tĩnh đứng trong nhà, lạnh mặt nhìn người trước mặt:

"Hàn Đông Đường, anh rốt cuộc xem tôi là gì? Bảo chia tay thì chia tay, bảo quay lại thì phải quay lại? Tôi nói cho anh biết, tôi không nhu nhược như anh nghĩ đâu."

Hàn Đông Đường trầm mặt, hắn nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cô:

"Tôi đang chờ em tha thứ."

Cô bật ra một nụ cười lạnh, giọng nói ngập vẻ chế giễu:

"Tha thứ? Anh có thể nói ra hai chữ đó dễ dàng như vậy là do anh chưa từng trải qua cảm giác mà tôi đã từng chịu. Nếu mọi chuyện xảy ra với anh, nếu tôi cố chấp xin anh tha thứ cho tôi, anh sẽ làm sao?"

Hắn hơi nhíu mày, nhẹ giọng:

"Chuyện đó...là tôi sai, là tôi chưa điều tra kỹ đã nhận định người đó là em, tôi..."

Cô giơ tay, hờ hững nói:

"Được rồi, là anh sai hay tôi sai cũng đều không còn quan trọng, quan trọng là chúng ta đã kết thúc."

Cô nhấn mạnh hai chữ kết thúc, mặt không đổi sắc, nhưng nơi sâu thẳm trong đáy mắt lại ẩn hiện tia đau lòng.

Dù cô đã nói vậy nhưng Hàn Đông Đường không để tâm quá nhiều. Hắn biết cô hận hắn, nên muốn cô quay trở lại, thì chút khó khăn này không tính là gì.

Nếu còn hận là còn yêu, không phải sao?

.....

Cô ngồi trên bàn làm việc, tay cầm viết gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn chằm chằm cuốn lịch. Trên đó, có một ngày được khoanh bằng bút đỏ.

Phương Mộc Tĩnh suy tư...

Tuần sau?

'Reng...Reng...'

Cô bắt máy, giọng nói Hàn Đông Đường vang lên.

[Tiểu Tĩnh, ngày này tuần sau em có rảnh không?]

Cô cau mày, lạnh nhạt nói:

"Không rảnh."

[Sao lại chắc chắn như vậy? Lịch làm việc tuần sau của em chưa được xếp mà.]

Cô mím môi, giọng nói mất tự nhiên:

"Sao anh biết?"

Hắn bật cười, âm thanh trầm ấm:

[Tìm hiểu một chút.]

Phương Mộc Tĩnh biểu thị: Ha ha. Lịch làm việc của cô, chắc hẳn hắn đã điều tra hết cả rồi.

"Anh có chuyện gì?" Giọng cô có chút bực bội.

[Tuần sau là sinh nhật tôi, tôi muốn cùng em tổ chức.]

Cô liếc mắt về phía lịch để bàn, im lặng.

Hắn không nghe cô đáp lời, lại nói tiếp:

[Em cũng nói tôi chưa từng đón sinh nhật, em đón sinh nhật với tôi đi.] Giọng hắn có vẻ ủy khuất tủi thân, cứ như cô không cho phép hắn đón sinh nhật vậy.

"Có rất nhiều người, sao anh cứ muốn đón sinh nhật với tôi?"

Bên kia đáp, ngữ điệu thập phần dịu dàng:

[Tôi chỉ muốn đón sinh nhật với em.]

Cô khẽ chớp mắt, chữ 'Được.' còn chưa ra khỏi miệng thì đã nghe thấy giọng nói của Tần Liên:

"Tổng giám đốc, Hàm tiểu thư muốn gặp ngài."

Cô nghiến răng, đôi mắt đẹp trừng lên, nặng nề buông ra:

"Tôi không thích, anh bảo Hàm tiểu thư đón cùng anh đi."

Sau đó dập máy mạnh bạo.

Hàn Đông Đường ngớ người, âm thanh tút tút lạnh lẽo đánh thức hắn, hắn tắt điện thoại, đôi mắt hóa lạnh nhìn chằm chằm Tần Liên như nhìn kẻ thù.

Tần Liên sợ run người, hỏi:

"Tổng...Tổng giám đốc, sao vậy?"

Đôi môi mỏng chậm rãi phun ra:

"Tháng sau trừ nửa tháng lương."

Ầm!

Đầu cậu ta nổ tung, đau thương nhìn hắn, hỏi:

"Sao vậy tổng giám đốc?" Cậu ta làm gì sai sao?

Oa oa oa!

Hắn không đáp.

"Đi đến tổng bộ."

Hắn lạnh giọng phân phó, quanh thân là cỗ áp lực chứng tỏ hắn đang rất không vui.

Một chút nữa thôi là được rồi.

....

Căn phòng tối om phát ra một tiếng két, sau đó là một người đàn ông tiến vào.

"Lão đại." Người canh giữ hai bên cúi đầu, kính cẩn gọi một tiếng.

Hắn nhìn trên tường phía đối diện, một người phụ nữ bị xích sắt treo lên, quần áo rách nát, lại bê bết máu thịt, đầu tóc bù xù cúi xuống, không rõ sống chết.

Một thau nước trên đầu cô ta tuôn xuống, cô ta bị lạnh đến tỉnh lại, vội ngẩng đầu, khuôn mặt hốc hác đáng sợ, thấy người đàn ông thì tưởng mình gặp ảo giác, lát sau mới biết không phải, vội vàng kêu lên:

"Đường ca, Đường ca, em sai rồi, xin anh thả em ra, em sai rồi, em sai rồi..."

Người đàn ông bật cười, nhưng trong đêm tối lại như tiếng cười của ác quỷ, không chút tình người:

"Thả cô ra? Chưa ai vào đây mà có thể toàn mạng bước ra cả."

Âm thanh vang vọng cả căn phòng, như vọng lên từ sâu dưới lòng đất, khác hẳn vẻ mặt lời nói ôn nhu của người đàn ông khi nãy.

Chuyện năm đó là do cô ta sai khiến, mua người sau đó dịch dung thành khuôn mặt của Phương Mộc Tĩnh lừa hắn, mọi chuyện đều do cô ta sắp đặt.

Lúc biết tin, Hàn Đông Đường đã tức giận không nhẹ, sai người bắt cô ta về.

Hắn thế mà tin! Hắn ở cùng cô lâu như vậy, thế mà tin kẻ giả mạo đó là cô?!

Hàn Đông Đường khi ấy không biết đã tự giày vò trách mắng bản thân như thế nào, nhưng hắn biết, ruột gan hắn đã đứt đoạn cả rồi.

Hàm Duyệt An vốn đang ở trong nhà, sau đó bị một đám người áo đen không biết từ đâu xuất hiện đánh ngất rồi mang đi. Cả quá trình không ai hay biết. Cha mẹ cô ta cũng không biết con gái mình sắp bước vào địa ngục.

Hàm Duyệt An ở trong đây mơ hồ không rõ, lại điên điên khùng khùng không ngừng lẩm bẩm la hét, mỗi ngày bị tra tấn dã man, đã gần hai năm, nhưng hắn lại bảo không được để cô ta chết.

Đến lúc này cô ta mới hối hận.

Nếu không tham lam như vậy, không động vào cô gái kia, không ôm mộng tưởng với Hàn Đông Đường, yên tĩnh làm thiên kim cao quy của cô ta thì mọi chuyện sẽ không như vậy.

Nhưng cô ta ngu dốt, đã chọc vào một con quỷ.

Đây rõ ràng là ác quỷ, một con quỷ đội lốt người!

Số lần cô ta gặp được hắn có thể đếm trên đầu ngón tay, hôm nay không ngờ hắn sẽ đến, cô ta vội nói:

"Đường ca, chúng ta là thanh mai trúc mã mà, sao anh lại làm vậy chứ?"

"Cô không nên yêu tôi, càng không nên làm việc đó." Hắn lạnh lùng nói.

Cô ta đột nhiên nghĩ ra cái gì, ánh mắt lóe lên, cất cao giọng.

"Anh làm như vậy ba em sẽ không tha cho anh, anh thả em ra đi."

Hàn Đông Đường như nghe thấy chuyện cười, cánh môi nhếch lên một nụ cười tà ác:

"Bây giờ ba cô có lẽ đang lo lắng sữa chữa Hàm thị, tôi nghĩ chắc không lâu nữa, Hàm thị sẽ phá sản thôi."

Trụ sở chính của Hàm thị đặt ở nước ngoài. Nhìn bề ngoài là một con thú to lớn, nhưng bên trong nội bộ lục đục, các phòng quan hệ có lỗ hỏng khắp nơi, chỉ cần một gợn sóng nhỏ cũng đủ gây nên một cơn sóng thần, nhấn chìm mọi thứ.

Mà hắn đã tạo nên gợn sóng nhỏ đó.

Hàm tổng có lẽ không nghĩ tới, chỉ vì hành động ngu xuẩn của con gái mình mà cả tập đoàn phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng.

Hàm Duyệt An thơ thẩn cả người, sau đó hét lên:

"Hàn Đông Đường, anh làm vậy là phạm pháp! Tôi muốn kiện anh!"

Cô ta sáng mắt, phải, pháp luật!

Hắn làm vậy là vi phạm pháp luật!

Nhưng cô ta không ngờ...

"Hàm Duyệt An, cô nên biết rõ, đừng bao giờ uy hiếp tôi. Pháp luật không vươn tới chỗ này, cũng không dám vươn tới."

Hắc đạo tồn tại hơn trăm năm, thế lực to lớn như thế nào không ai biết, nhưng chắc chắn không phải nơi mà người không hiểu dám đặt chân vào.

Nếu không gây ra tổn thất kinh hoàng, thì pháp luật chẳng muốn, cũng chẳng dám nhúng chân vào vũng lầy này.

Ở đây, kẻ mạnh nhất chính là luật pháp.

Cô ta trợn tròn mắt không thể tin, khắp người gai ốc nổi lên.

Đây mới là Hàn Đông Đường mà cả thế giới ngầm kính sợ, toàn thân là vẻ khát máu lạnh băng, không chút nhân tính.

Mà người có thể tiến vào trái tim lạnh lẽo của hắn, chỉ có một...

Cô ta nhìn hắn, đau đớn trong mắt tràn ra, cả người ngập trong sự hoảng loạn cùng cuồng dại.

"Em yêu anh như vậy, nhưng sao anh không để ý tới em..."

Hắn rời đi, chỉ để lại một câu nói:

"Cô vốn không nên yêu tôi."

Nếu không phải cô ta đột nhiên gọi tới, có lẽ Phương Mộc Tĩnh đã sớm đồng ý đón sinh nhật cùng hắn.

Đáng giận!

"Hôm nay đừng cho cô ta ăn cơm."

"Vâng ạ."

_____