Khoảng thời gian qua cô mặc dù không làm phẫu thuật nhưng công việc của Viện phó cô đều xử lí tốt nên công việc không chồng chất quá nhiều.
Nhưng mà bây giờ cô lại phải giải quyết một vài việc mà Cố Vạn Tinh giao. Đáng lẽ là việc của anh ấy nhưng mà bây giờ anh ấy phải đi hưởng tuần trăng mật cùng bà xã rồi, công việc lại dồn ép lên đầu cô.
Aiz...
"Viện phó, có người tìm chị."
Cô ngẩng đầu, nhìn đồng hồ sau đó sực nhớ sáng hôm nay Hàn Đông Đường nói hắn sẽ đến làm kiểm tra tổng quát.
Cô nhéo mi tâm, ra hiệu đã biết sau đó đóng máy tính ra ngoài.
Cô gái mặc áo blouse trắng tinh tiến tới, như thiên sứ rơi vào thế giới u tối của hắn.
Cô dừng lại, nhìn người đàn ông, không chút siểm nịnh nói:
"Kiểm tra sức khỏe thì đi theo tôi."
Hắn mỉm cười, đứng dậy rời đi trong ánh mắt tiếc nuối của biết bao nhiêu cô gái.
Phương Mộc Tĩnh thấy vậy thì khẽ hừ, ánh mắt có chút lạnh đi.
Một loạt kiểm tra từ ngoài vào trong, Hàn Đông Đường đều nghiêm túc thực hiện. Nhưng trong phòng chỉ có hai người họ, trước khi kiểm tra, hắn nói nhỏ với cô là ừm...cơ thể của hắn chỉ để cô thấy.
Lúc nghe câu đó, vành tai vô thức nóng lên, nhưng cô vẫn nói bọn bọ ra ngoài đi.
Họ vứt cho cô ánh mắt mờ ám sau đó ra ngoài, đóng cửa.
"Báo cáo kết quả khoảng buổi chiều sẽ có."
Hắn thoải mái ừ một tiếng, sau đó hỏi:
"Trưa tôi đến đón em cùng dùng cơm?"
Cô thu xếp tài liệu, không ngước mặt, lạnh nhạt bảo.
"Trưa nay tôi còn có việc."
"Vậy được rồi." Hắn nói, sau đó tâm tình vô cùng tốt rời đi. Nhờ vậy mà nhân viên Hàn thị cũng được thơm lây.
Cô nhìn bóng lưng hắn, tâm tình có chút phức tạp.
Cô đem mẫu vật đến phòng xét nghiệm sau đó về phòng làm việc.
Trên đường đi, cô gặp một người đàn ông mặc áo bệnh nhân đang được vệ sĩ đi theo bên cạnh.
Khuôn mặt này cô cũng rất quen.
Cô hỏi trợ lí:
"Người đàn ông kia sao vậy?"
Trợ lí nhìn theo ánh mắt của cô, sau đó nói:
"À, chị hỏi Lý tổng sao? Tai nạn xe cộ, đã nhập viện gần bốn ngày rồi."
Tai nạn xe cộ?
Cô cũng chỉ hỏi, cũng không để tâm nhiều. Cất bước đi tiếp, nhưng mà người đàn ông bên kia lại thấy cô.
Hắn ta hơi bất ngờ, dù sao cũng rất lâu rồi không gặp cô, cô giống như biến mất, hắn cũng không ít lần tìm cô, nhưng ngay cả Hàn Đông Đường còn tìm không được thì nói chi là hắn ta.
Lý Hiển Chi đi qua, mỉm cười chào cô:
"Phương Mộc Tĩnh, xin chào."
Cô chỉ nhìn hắn ta, sau đó lạnh nhạt lướt qua. Nhưng hắn ta dường như không có ý định để cô đi, lại chặn đường cô.
"Tôi đang chào cô đấy."
Cô ngước mắt lên, lạnh giọng:
"Lý Hiển Chi, anh hồi phục có vẻ tốt nhỉ?"
Hắn ta nhếch môi, có ý vị khác:
"Rất tốt."
Cô không quan tâm, giương mắt nhìn hắn ta, giọng điệu pha chút mất kiên nhẫn
"Tránh ra, tôi còn có việc."
Cô gái trước mặt đã thay đổi rất nhiều, khiến hắn ta cảm thấy có chút hứng thú.
Không còn là một cô gái yếu ớt luôn dựa vào hắn, nghe lời hắn như xưa, mà bây giờ trên người cô có một loại khí chất của người ở trên, lạnh lùng lại thanh nhã, triệt để thu hút hắn ta.
Chưa kịp nói thì một y tá chạy tới, thấy cô thì bất ngờ sau đó cúi đầu chào:
"A...chào Viện phó."
Sau đó quay sang Lý Hiển Chi:
"Lý tổng, đã đến giờ uống thuốc rồi."
Hắn ta nghe cô y tá gọi cô là Viện phó thì giật mình.
Chức vụ của cô đã cao như vậy?
Nhớ khi xưa, cô chỉ là một bác sĩ nhỏ, phụ mổ còn chưa tới.
Bây giờ đã thành Viện phó...
Nghĩ vậy, đôi mắt hắn ta sâu hơn, có chút suy tư. Phương Mộc Tĩnh nhìn đôi mắt thấp thoáng mưu tính của hắn thầm cười lạnh, cả người như bị bao phủ trong khí lạnh, ngay cả nhìn cũng không cho hắn ta một cái, thanh lãnh rời đi.
Phương Mộc Tĩnh bây giờ đã được thời gian gọt giũa, dù cô có rơi nước mắt vì Hàn Đông Đường, hay bất cứ người nào, dù cô có đau khổ thế nào, thì đó cũng trong quá khứ, cũng chỉ mình cô biết, thực chất, cô vẫn là một cô gái tài giỏi kiêu ngạo, cô có sự cao quý từ trong cốt tủy của hào môn, cũng đủ bản lĩnh để sánh ngang với bất cứ người đàn ông nào. Cô không phụ thuộc vào ai, cũng chẳng nhờ vả ai, Phương Mộc Tĩnh cô, tự mình đi lên, tự mình đứng vững, có thể có người giúp đỡ, nhưng không ai thay thế được cô.
Cô bây giờ, là Viện phó, thậm chí, tương lai của cô, sẽ còn hơn thế nữa...
Y tá nhìn Lý Hiển Chi, tốt tính hỏi hắn.
"Lý tổng?"
"À, ừ."
Nhìn lại thì cô gái đã đi mất, đôi mắt Lý Hiển Chi lóe lên, cười cười rời đi.
....
Buổi chiều, Phương Mộc Tĩnh thu dọn một chút sau đó bắt xe đi về phía Hàn thị.
Cô đứng ở quầy lễ tân:
"Tôi muốn gặp Hàn tổng."
"Xin hỏi cô có hẹn trước không?" Lễ tân lễ phép hỏi.
"Tôi mang kết quả kiểm tra của Hàn tổng đến."
Lễ tân mỉm cười, cúi người lễ phép.
"Vậy mời cô đi theo tôi."
"Cảm ơn."
....
'Cốc cốc.'
"Vào đi."
Hàn Đông Đường ngước lên, thấy cô thì buông máy tính đứng dậy.
"Sao em lại đến đây."
Cô không buồn không vui nói:
"Đem kết quả kiểm tra cho anh."
Cô rút một tập tài liệu đưa cho hắn. Hắn nhận lấy nhưng không xem, Phương Mộc Tĩnh bình tĩnh nhìn hắn:
"Anh không xem?"
Hắn bật cười, gõ lên tờ giấy:
"Không cần."
"Anh không sợ mình có bệnh." Cô khó hiểu hỏi.
"Tôi rất khỏe. Nếu không tin em có thể tự mình kiểm tra."
Câu nói đầy ý vị ái muội, kèm theo nụ cười của hắn, càng nhìn càng thấy giống một tên sắc lang.
"Vậy anh đi khám tổng quát làm gì?"
Rảnh rỗi lắm à?
Hắn nở nụ cười, nói bên tai cô:
"Muốn gặp em."
Cô nhìn hắn, trong lòng thầm mắng hai chữ: có bệnh.
Hắn lấy áo ngoài, nhìn cô nói:
"Đi, tôi đưa em về."
"Anh không làm việc nữa à?"
Hắn nói:
"Tôi có quyền tan sớm, đi thôi."
Hắn kéo tay cô, cô lại giật ra, cô lạnh giọng:
"Hàn tổng, chú ý thân phận."
Hắn hơi cúi người, chậm rãi hỏi lại:
"Chú ý gì?"
"Về công, chúng ta là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, tiếp xúc thân thể là không thể tránh khỏi, nhưng tôi nghĩ những hành động thân mật như nắm tay, ôm ấp là không nên có."
"Về tư, anh là người yêu cũ của tôi, chúng ta càng không có lý do để làm như vậy."
Hắn hơi nhếch môi, lộ ra nụ cười đầy tà ý:
"Nếu nắm tay là thân mật vậy những việc chúng ta từng làm..."
Hắn cố ý ngắt ngang, lại khiến cô khó chịu.
"Như anh nói, từng làm."
Cô gằn mạnh hai chữ đó, ánh mắt sắc bén.
Nhưng hắn bất thình lình tung ra một câu:
"Nếu là người yêu cũ vậy xem như tôi đang...theo đuổi lại bạn gái cũ đi."
Cô ngừng thở, không thể tin nhìn hắn, miệng há ra kinh ngạc.
Cô có thể mơ hồ cảm nhận được ý đồ của hắn, nhưng mà, đây là lần đầu sau hơn một năm gặp lại nhau hắn nói thẳng ra.
Hắn thấy bộ dáng của cô, bật cười kéo cô đi.
Hắn vừa nói gì?
Theo đuổi lại bạn gái cũ?
Không!
Cô không thể tin hắn!
Hắn đã từng tổn thương cô!
Không được tin hắn!
Lý trí bắt cô không được tin hắn, nhưng mà, chỗ mềm yếu kia, nơi chằng chịt vết thương, vẫn không kìm được mà đập nhanh hơn hai cái.
.....
Tần Liên lái xe đưa bọn họ về biệt thự, sau đó đi về phía Hàn thị, vẫn còn ít việc cần cậu giải quyết.
Khoảng thời gian này, cậu đã rút ngắn thời gian, tránh không gặp mặt Mike. Vậy nên kể từ lúc Mike nói những lời kia cho đến giờ, số lần bọn họ gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà Mike vốn lúc nào cũng tìm cớ gặp cậu, trêu chọc cậu cũng im hơi bặt tiếng, giống như...từ bỏ.
Tần Liên nghĩ vậy trong lòng liền khó chịu, cậu không biết tại sao mình lại khó chịu. Mike từ bỏ vốn chính là ý muốn ban đầu của cậu, nhưng bây giờ, dường như không còn giống vậy nữa.
Cậu vắt lên cửa xe, đè sự khó chịu kia xuống.
Lái xe vào hầm xe, lúc đi ra, cậu ta vô tình thấy một người.
Tần Liên nheo mắt, đáy mắt có ý lạnh vụt qua, in lên đôi nam nữ đang đi ở phía trước.
Người đàn ông cao lớn, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ phong tình, đôi môi nhếch lên, lại thêm cặp mắt đào hoa kia, không biết đã thu hút bao nhiêu thiếu nữ cùng phụ nữ.
Mà bên cạnh anh ta, một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ diêm dúa, dán sát thân thể bóng bỏng của mình vào, cặp mắt chứa sự mê đắm.
Tần Liên căng cứng người, hai tay siết chặt, một cỗ lửa giận bốc lên, đôi mắt đỏ rực, chứa sự giận dữ cùng khinh miệt mà cậu không hiểu rõ từ đâu xông ra.
Ha.
Lúc trước không lâu còn tán tỉnh cậu, vậy mà bây giờ lại đi cùng người phụ nữ khác, quả là phong lưu vô hạn, cũng khốn nạn vô hạn.
Đúng là không thể trông chờ vào ngày tra nam thay đổi.
Chỉ có cậu mới điên cuồng không rõ mà tránh hắn, tin rằng hắn thật sự thích mình. Nhưng bây giờ rõ ràng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Lúc cậu đau đầu không biết nên làm sao thì chắc gã đàn ông này đang cuồng nhiệt với người phụ nữ nào đó.
Nghĩ đến đây, cậu vô thức cay cay mũi, một cảm giác ủy khuất không biết từ đâu xuất hiện.
Tần Liên không biết, những cảm xúc của bản thân từ nãy đến giờ, đều gói gọn trong một chữ: ghen.
Lúc Mike tỏ tình với cậu, cậu tìm lý do thoái thác, không đồng ý, bây giờ thấy bên cạnh anh ta có người phụ nữ khác, lại tức giận muốn điên lên.
Mike vô tình quét ánh mắt ngang qua, sau đó giật mình, bước chân dừng lại.
Người phụ nữ bên cạnh khó hiểu nhìn anh ta, nũng nịu hỏi:
"Sao vậy?"
Nhưng Mike không nhìn cô ta, ánh mắt vẫn chăm chú dán lên người Tần Liên.
Người phụ nữ dò theo mắt anh ta, phát hiện anh ta đang nhìn một người đàn ông khác, cô ta không nghĩ nhiều, yêu kiều hỏi:
"Bạn anh à?"
Mike nhướng mày, đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu:
"Không phải."
Người phụ nữ kì lạ nhìn anh ta, nhưng cũng không hỏi tiếp, định kéo tay anh ta đi, thì nghe thấy anh ta nói tiếp:
"Người yêu tương lai của tôi."
Tần Liên nhìn từ xa, không nghe bọn họ nói gì, chỉ thấy vẻ mặt của Mike rất vui. Cậu mím môi, lạnh lùng quay người đi.
Mike thấy vậy, giật tay mình khỏi tay người phụ nữ bên cạnh, thuận tay nhét một tấm thẻ vào tay cô ta sau đó nhấc chân chạy theo.
Người phụ nữ cứng đơ người, không thể tin vào tai mình, lát sau vẫn chưa hoàn hồn.
Người kia vừa nói gì?
Bạn gái tương lai? Người đàn ông kia?
Cô ta đột nhiên run rẩy, sắc mặt đen lại, sau đó không nhịn nổi mắng mội tiếng.
"Bà nó."
Bà đây khó khăn lắm mới tìm được một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, không ngờ lại là người đồng tính.
Ông trời ơi, ông có để cho con sống nữa không.
Tại sao? Tại sao? Tại sao???
Cô ta chỉ muốn tìm một người đàn ông thôi mà, khó vậy sao?
Đầu năm nay muốn ăn bám cũng thật khó.
Nhưng lại nhìn xuống thẻ trong tay, tức giận lập tức bay đi.
Có thẻ, không sao, có tiền là được.
Người đàn ông này chưa chạm vào cô ta, lại cho tiền, cũng rất hời. Nghĩ vậy, cô ta vui vẻ rời đi.
_____
Lần đầu Đình viết đam mỹ luôn 🤭, oa oa, mọi người nếu thấy hay nhớ thả ⭐ cho Đình nha...
Yêu mấy bạn nhiều❤