Hiệu suất làm việc của Tần Liên cực cao, chẳng bao lâu đã báo cáo lại cho Hàn Đông Đường.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu và camera lấy được từ bệnh viện."
Hàn Đông Đường dời mắt khỏi máy tính, cầm sấp giấy từ tay Tần Liên.
Chỉ nhìn vài dòng Hàn Đông Đường liền biến sắc, Tần Liên bên cạnh lập tức nói:
"Tối đó, quả thực Phương tiểu thư đã thực hiện một ca phẫu thuật."
Cậu ta lại đưa cho Hàn Đông Đường một cái USB. Hắn khẽ miết, sau đó cắm vào máy tính.
"Ca phẫu thuật bắt đầu vào khoảng 5 giờ rưỡi."
Hắn nhớ rõ, lúc cô gọi cho hắn tầm 5 giờ, trái tim đột nhiên đập chậm lại, từng sợi dây thần kinh căng lên.
Hắn tua đoạn video đến thời điểm 5 giờ rưỡi, quả nhiên có một đám y tá đẩy băng ca vào phòng phẫu thuật, theo sau còn có người nhà, rất nhanh, bóng dáng cô gái mặc đồ khử trùng tiến vào.
Giây phút đó, sợi dây dưới đáy lòng hắn 'phựt' một tiếng, đứt đoạn.
Đôi mắt vốn lạnh lùng xuất hiện vẻ kinh ngạc, sau đó là không thể tin. Hắn trợn to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, giống như có thể xuyên qua màn hình, lại xuyên qua tầng kính của phòng phẫu thuật, nhìn thẳng vào cô gái đang không ngừng cứu vớt tính mạng người khác.
Hắn run rẩy tua nhanh video đến khoảng thời gian gần 7 giờ, nhưng không như hắn nghĩ.
Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, trên hành lang vẫn có người lo lắng nhìn vào trong, lúc đó, có một y tá chạy ra rồi nhanh chóng quay lại, trên tay cầm một túi máu.
Cả cơ thể hắn căng cứng, như ngừng thở nhìn vào màn hình.
Không thể nào...
Nhưng mà, tại sao không thể chứ?
Tần Liên lúc xem video của camera đã âm thầm thở phào, cậu không ngừng kiểm tra để chắc chắn rằng không có bất kì sai sót nào.
Nhưng mà quả thật, lúc xem video này, cậu vẫn có cảm giác kinh ngạc, sau đó là âm thầm mừng rỡ.
Bất quá, chuyện gì cũng xảy ra rồi, lúc này vội vã đi kiểm chứng cũng chẳng còn tác dụng gì. Tổng giám đốc và Phương tiểu thư đã hai người hai ngả, dù cho bây giờ biết được sự thật đi chăng nữa thì khả năng cao vẫn không thể trở lại như xưa.
Tần Liên thầm tiếc nuối.
Tổng giám đốc quá vội vã rồi.
Cậu nói:
"Tổng giám đốc, camera đã qua kiểm tra, không có dấu vết cắt dán hay chỉnh sửa."
Có nghĩa là, cô vốn không rời khỏi phòng phẫu thuật, hay nói cách khác, người phụ nữ ngồi trong quán đó, vốn không phải là cô!
Hàn Đông Đường cảm thấy toàn thân xuất hiện lãnh ý, bàn tay run rẩy vô tình nhấn đến đoạn cuối video, cô gái hoảng loạn hình chằm chằm màn hình, trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi là vẻ tái xanh, sợ hãi.
Video ngừng lại, ngừng ngay tại khuôn mặt của cô gái, vẻ mặt đó như một con dao đâm vào tim hắn, lại không chút để ý điên cuồng càn quấy dưới đáy lòng.
Hắn khẽ nhắm mắt, lại phát hiện thân thể run lên từng đợt.
Hắn, hiểu lầm cô rồi.
Hắn, trách lầm cô rồi.
Hắn, sai rồi.
Hắn thật sự sai rồi...
"Cậu ra ngoài trước đi." Hắn cố gắng đè ép âm thanh xuống, đè sự hoảng hốt xuống.
Tần Liên cúi đầu, nhanh chóng lui ra.
Hắn một tay chống trán che đi đôi mắt, một tay siết chặt USB.
[Hàn Đông Đường, cậu nói mình tin Tiểu Tĩnh, rốt cuộc lòng tin của cậu đối với con bé đạt đến đâu, hay căn bản cậu chưa từng tin?]
Hắn ôm đầu, bàn tay quơ ngang mặt bàn, đồ đạc trên đó rơi xuống toàn bộ.
Hắn đột nhiên cau mày, sắc mặt tái nhợt, bàn tay đè lên bụng.
.......
"Phương tiểu thư, mời cô đến biệt thự một chuyến."
Tần Liên đứng trước mặt cô, giọng nói kính cẩn.
Cô nhíu mày, lộ vẻ không vui.
"Bây giờ?" Gần 10 giờ?
Tần Liên nói:
"Phương tiểu thư, tổng giám đốc đột nhiên xảy ra chút vấn đề, cô lại là bác sĩ riêng của ngài ấy, phiền cô đến đó một chuyến."
Cô bỗng sực nhớ, mình là bác sĩ riêng của hắn.
Trốn không được, tránh cũng không xong.
Cô không muốn đối mặt, nhưng ông trời chẳng bao giờ chiều lòng cô.
"Được rồi." Cô thở dài, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Tần Liên thầm thở phào, Phương tiểu thư bây giờ cũng quá lạnh nhạt đi.
Dù sao, Tổng giám đốc cũng tổn thương cô như thế.
....
"Hàn tổng không sao, chỉ là ăn uống không điều độ nên đau dạ dày, uống chút thuốc sẽ không sao."
Cô không nóng không lạnh nói, ánh mắt cũng là của bác sĩ đôi với bệnh nhân, không chút tình cảm dư thừa nào.
Hắn chăm chú nhìn cô, cách xưng hô 'Hàn tổng' kia lại khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Tỉnh cảnh bây giờ lại càng khiến hắn khó chịu hơn nữa. Nhưng mà chuyện gì cũng do hắn mà ra, hắn lại cảm thấy có chút nực cười.
Khi cô chuẩn bị đứng dậy hắn bỗng giơ tay nắm cổ tay cô, cô nhíu mày, dùng sức kéo ra.
Trong tay đột nhiên trống rỗng khiến hắn thất thần, nhìn cô, hỏi:
"Em không có gì muốn nói sao?"
Phương Mộc Tĩnh thu dọn đồ, nghe hỏi thì hơi khựng lại, sau đó tiếp tục làm.
Nói? Muốn chứ, sao lại không?
Cô muốn nói, cũng muốn hắn nói cho cô biết, tại sao lại chia tay. Muốn hỏi hắn, cô sai ở đâu? Muốn hỏi hắn rất nhiều thứ, nhưng đến giờ, chúng đều nghẹn lại trong cổ họng, không thoát ra được.
Cô chẳng muốn hỏi nữa rồi.
Hắn xem nhẹ tình cảm của cô quá rồi.
Cô đứng thẳng lưng, chậm rãi hỏi lại:
"Nói gì? Giữa chúng ta có gì để nói sao? Vả lại, tôi nói, anh có tin không?"
Hắn ngồi dậy, nhìn vào mắt cô, lại phát hiện mình không thể nhìn sâu vào đó nữa, dường như có một tầng sương mờ ngăn cản, bao hết mọi cảm xúc của cô lại.
Cũng ngăn cản hắn tiến vào bên trong.
"Tin."
Cô như nghe thấy chuyện cười, bật cười, nhưng ý cười không lan vào mắt, lạnh lùng nhìn hắn:
"Lúc tôi cần anh tin tưởng, anh không tin, giờ mọi chuyện kết thúc anh lại nói mình tin, anh không cảm thấy quá muộn rồi sao?"
Hắn cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, khó khăn thốt ra:
"Tôi..."
Cô cắt ngang, giọng nói như chứa sự thê lương, từng chữ lại mạnh mẽ vang lên:
"Tôi bất chấp quá khứ, trao trái tim mình cho anh, chỉ mong anh có thể bảo vệ nó thật tốt, nhưng anh lại đâm nó một nhát, khiến nó vỡ vụn, Hàn Đông Đường, là tôi không tốt, hay là anh vốn không quan tâm đến cảm nhận của tôi?"
Nói đến đây, cô khẽ lắc đầu, nở nụ cười:
"Bỏ đi, dù sao cũng chia tay rồi, không cần quan tâm nhiều thứ như vậy, sau này tôi chỉ là bác sĩ riêng của anh, nếu không có việc, chúng ta vẫn nên không gặp thì hơn. Hàn tổng nên chú ý sức khỏe, tạm biệt."
Hắn giơ tay, muốn giữ cô lại, nhưng cô gái lại lạnh lùng quay đi, chứng minh bọn họ đã thật sự kết thúc.
Hàn Đông Đường đột nhiên hoảng sợ, vội xuống giường, gọi một tiếng:
"Tiểu Tĩnh..."
Cô gái hơi dừng chân, nhưng sau đó vững vàng bước tiếp.
Không ai trả lời.
Sau này, hắn dù có gọi trăm ngàn lần 'Tiểu Tĩnh' cũng không còn ai trả lời nữa.
Tất cả đã kết thúc.
Là sự ngu ngốc của hắn đã khiến cô rời xa.
Là sự tự cao của hắn, cho rằng mình đúng, đã bóp nát tình yêu của họ.
Cô không sai, từ đầu đến cuối, đều là hắn sai.
Là hắn đã đẩy cô ra khỏi thế giới của mình bởi vì sự cố chấp, hay thậm chí là ngu ngốc của bản thân.
Hàn Đông Đường hít sâu, đè lại cảm xúc, nhưng dường như hắn phát hiện có một chất lỏng ẩm ướt trào ra khỏi khóe mắt, rơi lên mặt.
Hắn giơ tay, ôm lấy khuôn mặt của mình.
______