"Tiểu Tĩnh, tôi có thể ngồi ở đây không?" Sơ Ái hỏi cô.
Phương Mộc Tĩnh đang trầm tư, nghe cô ấy hỏi thì giật mình, sau đó cười nhẹ:
"Được chứ."
Cô nhích qua một bên xích đu, Sơ Ái thuận thế ngồi xuống.
Cô ấy chống cằm, nhìn cô:
"Cô làm việc cùng với Cố Vạn Tinh à?" Sơ Ái nhẹ giọng hỏi, phát huy chức trách trò chuyện cùng cô theo lời Cố Vạn Tinh, lại tránh đi chuyện không vui của cô.
Cô gật đầu:
"Anh ấy là Viện trưởng, tôi là Trưởng khoa."
Sơ Ái kinh ngạc nhìn cô:
"Trưởng khoa? Chức vụ không nhỏ đâu."
Cô bật cười, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều.
"Này, cô và Cố Vạn Tinh quen nhau thế nào vậy?" Sơ Ái tò mò.
Cô hơi chớp mắt, nhớ lại chuyện cũ.
"Quen nhau lúc còn học đại học, tôi năm 2 còn anh ấy năm 4 khoa Y, lúc đó anh ấy là thiên tài của khoa, con cưng của chủ nhiệm, trong một lần hoạt động, tôi và anh ấy vô tình quen nhau, từ đó anh ấy giúp tôi rất nhiều lần, cái gì không hiểu đều hỏi anh ấy, dần dần xem anh ấy là anh trai của mình."
"Sau này ra trường, chúng tôi lại trùng hợp xin vào thực tập cùng bệnh viện là bệnh viện Thân Ái, chuyên ngành của anh ấy là khoa Thần kinh được chính Viện trưởng dẫn dắt, còn tôi ở khoa Ngoại thần kinh, cũng được một bác sĩ có danh tiếng chỉ dẫn."
Cô hơi nghiêng đầu, dựa vào dây xích đu, khóe môi nhếch lên nụ cười:
"Anh ấy bộc lộ tài năng, nhanh chóng trở thành bác sĩ chính thức, tiến vào phòng phẫu thuật mổ chính, Viện trưởng rất tín nhiệm anh ấy, đợi khi anh ấy có khả năng vững chãi liền đem ghế Viện trưởng giao lại cho anh ấy. Thật ra lúc đó còn có rất nhiều bác sĩ giỏi khác, nhưng bệnh viện Thân Ái chỉ coi trọng thực lực, mà bọn họ cũng công nhận khả năng của anh ấy, bệnh viện cũng cần một người trẻ tuổi lãnh đạo, mà bọn họ cũng có thể ở bên cạnh giúp đỡ anh ấy, nên ai cũng đồng ý."
"Sau đó tôi cũng chính thức trở thành bác sĩ, từ lúc thực tập đến giờ, anh ấy luôn ở bên cạnh tôi lúc khó khăn và vui vẻ, vừa làm anh vừa làm bạn. Cho đến giờ, chúng tôi cũng có thể xem là tri kỷ rồi."
Thấy Sơ Ái nhìn mình, cô dường như nghĩ tới gì liền bật cười, khẽ lắc đầu:
"Giữa chúng tôi không có tình cảm đó đâu."
Cô ấy vội phủ nhận:
"Không có, chỉ là cảm thấy bất ngờ, không ngờ hai người lại quen nhau lâu như vậy."
Cô hít sâu, nói:
"Sơ Ái, tôi có thể thấy được, anh ấy thích cô."
" Hả?" Sơ Ái ngây người, chủ đề đột nhiên dời lên người cô ấy, lát sau mới có thể tiêu hóa lời cô vừa nói, đỏ mặt.
" Cô...cô nói gì vậy?"
Cô phì cười, nói tiếp:
" Anh ấy chưa từng yêu đương nên không biết bày tỏ thế nào. Cố Vạn Tinh nhìn có lẽ ấm áp nhưng thật chất anh ấy là người đàn ông lạnh nhạt xa cách, bên cạnh chưa từng có phụ nữ, nhưng anh ấy lại giữ một người xa lạ ở trong nhà mình lâu như vậy, cô nói xem?"
Sơ Ái hóa đá, lát sau mới lắp bắp:
" Không...không đâu...tôi..."
" Cô thích anh ấy?"
Sơ Ái giật bắn người, mặt đỏ bừng, mếu máo sắp khóc:
" Tôi...tôi không có, cô đừng nói lung tung."
Cô buồn cười nhìn vẻ mặt cô ấy, không nói nữa.
Có một người bạn tâm sự thật sự không tệ chút nào.
.....
"Tôi muốn gặp Hàn tổng." . Truyện Đông Phương
Tiếp tân nhìn khuôn mặt của người đàn ông đến ngây người, nghe người đó nói liền tập trung lại, hỏi:
"Ngài có hẹn trước không?"
" Nói với hắn ta là Cố Vạn Tinh đến tìm." Người đàn ông lạnh lùng nói.
"A, vâng, phiền ngài đợi một lát."
Lát sau, tiếp tân dẫn Cố Vạn Tinh lên phòng Hàn Đông Đường, sau đó lui đi.
Cốc! Cốc! Cốc!
" Vào đi."
Cố Vạn Tinh bước vào, đóng cửa. Hàn Đông Đường ngước lên, hai người đàn ông đối diện nhau, ánh mắt đều toát lên sự bình tĩnh.
" Cậu tìm tôi?"
Cố Vạn Tinh ngồi xuống sô pha, Hàn Đông Đường cũng đi tới, ngồi đối diện anh.
Hai người đàn ông, vẻ mặt ai cũng lạnh lùng, khí thế chẳng kém cạnh, ngồi đối diện nhau, chẳng ai nhường ai.
Lát sau, Cố Vạn Tinh mở miệng:
"Nghe nói cậu chia tay với Tiểu Tĩnh?"
Sắc mặt Hàn Đông Đường trầm xuống, cười lạnh:
"Đúng vậy."
Mày Cố Vạn Tinh nhăn thành một đoàn:
"Lí do?"
Cố Vạn Tinh thầm nhủ, mẹ nó, cậu không cho tôi một lí do thỏa đáng, có xem tôi đánh chết cậu không.
Hàn Đông Đường dựa người ra sau, buồn cười nhìn anh, nhưng đáy mắt không có nổi một ý cười. Nó u ám sâu thẳm như chực chờ nuốt chửng người đối diện.
"Anh không hỏi cô ta, hỏi tôi làm gì?"
"Hàn Đông Đường!" Cố Vạn Tinh gằn mạnh. "Lúc trước cậu hứa với tôi sẽ không tổn thương con bé."
Đôi mắt hắn ánh lên ánh sáng u tối, châm biếm Cố Vạn Tinh.
"Ồ, anh quan tâm cô ta như vậy, thích cô ta à?"
"Cậu câm miệng!" Cố Vạn Tinh tức đến run người, chỉ muốn đánh chết hắn ta.
Thứ gì đây?
Lúc trước anh đã không vừa lòng rồi. Nhìn cách hắn từng bước đi lên, giẫm đạp mọi người dưới chân, như một tên ác quỷ không màng đến thứ gì, trong mắt anh, những kẻ đó, vừa độc ác vừa ghê tởm, bởi nếu bọn chúng muốn, mạng người cũng chẳng là gì cả.
Ngày mà Phương Mộc Tĩnh nói với anh cô có tình, anh đã lo sợ sẽ có một ngày, 'tình' mà cô nói sẽ quay lưng với cô.
Hàn Đông Đường không phải là người lương thiện gì, nhưng ít ra, trong khoảng thời gian hai người yêu nhau, hắn đối xử với cô thật lòng, Cố Vạn Tinh dù không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận, Hàn Đông Đường có yêu cô.
Nhưng tại sao lại đến nỗi này?
Hàn Đông Đường nhìn thẳng vào hắn, nghiến răng gằn từng chữ:
"Cô ta sau lưng tôi lẳng lơ tán tỉnh kẻ khác, tôi chia tay không đúng?"
Cố Vạn Tinh ngẩn người, chỉ cảm thấy khó tin, lát sau anh bật cười, nụ cười lạnh thấu xương:
"Tán tỉnh kẻ khác? Cậu tận mắt thấy?"
Nói có người tán tỉnh cô anh còn tin, nói cô tán tỉnh người khác? Quỷ mới tin!
Hai tay Hàn Đông Đường lặng lẽ siết chặt, cả người lộ rõ sự kìm nén:
"Cô ta nói có ca phẫu thuật gấp nên không về, chính tôi tận mắt thấy, là giả à?"
Ca phẫu thuật gấp?
"Là hôm kia?" Cố Vạn Tinh cau mày, dường như hiểu ra chuyện gì, anh khẽ nghiêng đầu.
Hàn Đông Đường nhíu mày, đột nhiên cảm thấy bất an.
Thấy hắn im lặng, Cố Vạn Tinh bật cười, anh đứng dậy, chỉnh lại áo, sau đó từ tốn lên tiếng, thanh âm như khinh miệt, lại như chế giễu:
"Hàn Đông Đường, cậu nói mình tin Tiểu Tĩnh, rốt cuộc lòng tin của cậu đối với con bé đạt đến đâu, hay căn bản cậu chưa từng tin. Ở bên cạnh lâu như vậy, thật giả không phân biệt được, tôi cũng không còn gì để nói. Nếu cậu đã chia tay với Tiểu Tĩnh thì tôi không mong sau này cậu sẽ xuất hiện bên cạnh con bé lần nữa. Tạm biệt."
Cố Vạn Tinh rời đi, trong lòng lại tức giận đem Phương Mộc Tĩnh mắng một lần.
Nhìn xem người mà em dốc cả ruột gan mà yêu kìa?
Nếu biết trước, lúc trước anh sẽ một phát đánh gãy uyên ương.
Yêu đương gì nữa? Chút tin tưởng cũng không có.
Hay là quay lại đánh hắn ta một trận, anh thật sự, thật sự rất tức giận, chỉ trách bản thân sao đi quá nhanh, đáng lẽ ra nên đấm vào khuôn mặt đó vài cú cho hả giận.
Uổng cho hắn làm mưa làm gió trên thương trường, mắt thấy tường tận mọi chiêu trò mánh khóe, đến lúc đó lại mù mờ không rõ.
Cố Vạn Tinh hít sâu, nhìn tòa nhà chọc trời trước mặt, nhếch khóe môi.
Đáng đời bỏ lỡ cô gái tốt như Tiểu Tĩnh.
Cô không còn liên hệ gì với Hàn Đông Đường nữa anh rất vui lòng, mặc dù cô không như thế.
....
Đáy lòng Hàn Đông Đưởng run lên, từng câu từng chữ của Cố Vạn Tinh đang không ngừng hiện lên trong đầu, thôi miên hắn.
Hắn cầm điện thoại, gọi đi:
"Điều tra cho tôi tất cả các ca phẫu thuật của bệnh viện Thân Ái vào ngày thứ năm."
Thứ năm chính là ngày mà hắn thấy Phương Mộc Tĩnh ngồi cùng người đàn ông kia.
Đôi mắt hắn nhắm lại, trong đầu là câu nói của cô.
Đông Đường, đừng bỏ rơi em.
Hàn Đông Đường mở mắt, bên trong thấp thoáng sợ hãi.
_______