Vạn Kiếp Yêu Anh

Vạn Kiếp Yêu Anh - Chương 21




"Trưa nay em muốn ăn gì?" Hàn Đông Đường hỏi cô.

Cô ngước lên nhìn hắn, nói:

"Anh định đặt nhà hàng à?"

Hắn gật đầu. Cô nhăn mày, nhẹ giọng nói:

"Đặt nhà hàng làm chi chứ? Phòng nghỉ của anh có nhà bếp không?"

Hắn lại gật đầu. Lúc trước hắn không thường về nhà nên trong phòng làm việc cũng có đầy đủ phòng nghỉ, nhà bếp. Nhưng mà hắn không quen cũng chẳng biết làm thức ăn nên toàn đặt nhà hàng, ăn bên ngoài.

"Vậy là được rồi, em nhờ Tần Liên mua thức ăn sau đó tự tay làm bữa cho anh, thế nào?"

Cô nghiêng đầu, hương thơm nhẹ nhàng thanh mát cứ thế quấn lấy hô hấp của hắn, khiến tâm tình hắn đột nhiên trở nên thoải mái.

Hắn khẽ cười, siết chặt eo cô, cúi đầu, môi chạm vào vành tai cô, nói:

"Cầu còn không được."

Cô thoát ra khỏi tay hắn, mắng một tiếng sắc lang, sau đó liệt kê ra giấy một dãy các thứ cần mua rồi giao cho Tần Liên. Chẳng mấy chốc, thức ăn đã có đủ.
. Truyện Gia Đấu


Thế là mọi người lại được rửa mắt, nhìn Tần Liên ôm một đống thức ăn vào phòng Tổng giám đốc.

Tổng giám đốc có phải bị nhập rồi không?

Sợ hãi...

Cô hài lòng nhìn những thứ đặt trên bàn, sau đó bắt tay vào nấu nướng.

Căn phòng nhanh chóng được bao phủ bới một hương thơm ngào ngạt. Hàn Đông Đường cảm thấy nó còn thơm hơn những món sơn hào hải vị mà hắn từng ăn.

Hắn sải đôi chân dài bước vào phòng bếp. Cô gái mang tạp dề, tóc búi cao lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, tay cô đang cầm một cái vá múc canh, đưa lên miệng nếm thử.

Cảnh tượng này...vô cùng đẹp. Hắn kìm lòng không nổi, bước lên, từ phía sau ôm cô vào lòng, cằm đặt lên vai cô.

Cô giật mình, tay khẽ run sau đó mỉm cười, hỏi:

" Sao thế?"

Hắn hít sâu hương thơm từ tóc cô, khẽ đáp:

"Không có gì."

Cô "A" một tiếng, sau đó giơ tay cầm vá lên bên môi hắn, nói:

"Anh nếm thử xem, xem có vừa ăn không?"

Hắn nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, yết hầu trượt lên trượt xuống vài cái, khuôn mặt vượt qua cái vá, đôi môi chuẩn xác hạ xuống môi cô, lúc đầu mạnh mẽ xâm nhập, sau đó là dịu dàng triền miên.

Lúc sau mới buông cô ra, nhìn đôi môi hơi sưng của cô, cười nói:



"Rất ngon."

Cô đứng đơ mấy giây sau đó đỏ mặt, cánh tay huých vào tay hắn, mắng:

"Anh...vô sỉ, ai bảo anh nếm như vậy? Mau ra ngoài."

Hắn bật cười, lại ôm cô vào lòng.

"Không ra. Thức ăn em nấu đều ngon."

Cô vui vẻ tựa vào ngực hắn, nói:

"Anh ra ngoài trước đi, sắp xong rồi."

Hắn đột nhiên ương bướng như trẻ con, khẽ cắn vào vành tai cô, nói:

"Em cứ nấu đi, anh ở đây đợi em."

Cô cạn lời, mặc hắn ôm mình, tiếp tục nấu ăn.

Nhưng cái gã phía sau không hề an phận chút nào. Chút thì sờ chỗ này, chút thì vuốt chỗ kia, chọc cho cô nổi đầy da gà, lại mang theo chút cảm xúc kì lạ.

Khoảng 15' sau, trên bàn đã dọn đầy đủ các món. Ba món mặn, một món canh, đúng chuẩn bữa cơm gia đình.

Bữa cơm này tuy rằng không đắt đỏ, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng ngon, ấm áp hơn các bữa cơm khác, tuy sang trọng nhưng lại rất cô độc.

Nhưng mà bây giờ đã có cô ngồi cùng hắn.

Ăn xong, hắn theo thói quen uống một ít rượu vang đỏ, sau đó nói:

"Tối nay anh có một bữa tiệc, có lẽ sẽ về tối, nếu em mệt thì cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh."

Cô đang dọn dẹp, nghe hắn nói thì ngẩng đầu lên, không thắc mắc hỏi nhiều, chỉ quan tâm dặn dò:

"Vậy anh uống ít rượu một chút."

Hắn dịu dàng nhìn cô, ánh mắt ấm áp khác hẳn con người lạnh lùng tàn nhẫn hàng ngày:

" Ừ. Em đừng làm nữa, cứ để cho Tần Liên đi."

Hắn không nỡ nhìn bàn tay nhỏ bé đó của cô làm những việc như dọn dẹp hay những công việc nặng nhọc khác. Cô là bảo bối của hắn, là người con gái hắn yêu, cô phải được chiều chuộng yêu thương như một vị công chúa chứ không nên làm những việc này.

Hàn Đông Đường hắn có rất ít những thứ cần bận tâm, nhưng cô chính là người hắn quan tâm nhất. Hắn càng không muốn cô chịu bất cứ thương tổn nào, dù là nhỏ nhất cũng không được.

Hai người thân mật, nhưng không ai để ý đến Tần Liên đang khóc ròng.

Cậu ta sao biết làm những thứ này!?

Lão đại thay đổi rồi.

_______