Vạn Kiếp Yêu Anh

Vạn Kiếp Yêu Anh - Chương 20




Mọi người trong công ty hôm nay đã được rửa mắt. Bọn họ thấy tổng giám đốc bình thường lạnh lùng xa cách đang dịu dàng nắm tay một cô gái, trên môi treo nụ cười tuy nhạt nhưng rất vui vẻ.

Ai ai cũng khiếp đảm...

Nhà nhà đều khiếp sợ...

Tổng giám đốc thế này trông không quen chút nào.

Mọi người khó hiểu nhìn nhau, trong lòng là một đống chuyện cần hỏi và nói.

Tổng giám đốc đang yêu!

Tổng giám đốc vậy mà có người yêu.

Bọn họ bị ngược tâm đến quen rồi, bây giờ thế này lại cảm thấy sợ hãi các thứ, sau đó lại thầm kính phục cô gái có thể thu phục tổng giám đốc lạnh lùng của bọn họ.

Thật hiếm gặp.

Hàn Đông Đường nắm tay cô bước vào thang máy mặc kệ đám người đó đang tò mò nhìn theo.

Cô cúi đầu, hỏi nhỏ:

"Có chuyện gì vậy? Sao bọn họ lại nhìn em như vậy?" Cứ như muốn moi móc nội tạng của cô ra để nghiên cứu vậy.

Hắn nhếch môi, nói:

"Đây là lần đầu tiên anh cùng nắm tay một người phụ nữ đến đây."

Cô bất ngờ, nhướng mày, "Ồ."

Cô có nên tự hào không nhỉ?

"Em phải ra vẻ hãnh diện đúng không?"

Hắn cười cười, xoa đầu cô.

"Đương nhiên."

.....

Nhìn căn phòng trước mặt, cô thầm bĩu môi.

Phòng làm việc lại lớn như thế sao? Tông màu chủ đạo là màu xám. Nội thất trong phòng cũng rất đơn giản. Một cái bàn làm việc, trên bàn là tài liệu, máy tính laptop, ở giữa phòng là cái bàn uống trà bằng thủy tinh, còn có một bộ sopha bằng da thú thượng hạng. Đặt sát tường là một cái kệ tài liệu dài, tài liệu được phân chia vô cùng gọn gàng. Có thể thấy chủ nhân nó không hề thích sự bày biện lộn xộn.

Xung quanh được bao bọc bằng kính, từ đây nhìn xuống có thể thấy toàn bộ khung cảnh phía dưới.

Hắn cởi áo vest, vắt lên móc áo sau đó kéo cô ngồi xuống.

Lát sau, cô mới lên tiếng:

"Phòng làm việc của anh...có vẻ lạnh."

Là sự lạnh lẽo không chút hơi ấm, khiến người khác cảm thấy sự uy nghiêm, hà khắc, vô thức sợ hãi.

Hắn ôm cô vào lòng, cười nói:

" Sau này có em rồi."

Ý là có cô sau này sẽ không lạnh nữa.

Cô mỉm cười, gật đầu.

Hắn đứng dậy, nói với cô:

"Nếu em mệt thì cứ vào phòng nghỉ ngủ đi, không cần ngồi đợi anh. Nếu chán thì cứ lấy sách đọc, không cần hỏi ý anh."

Rất rõ ràng, hắn không muốn giấu thứ gì với cô cả.

Lúc này cô mới để ý là trong phòng này còn có một cánh cửa, có lẽ là phòng nghỉ, cô hơi suy nghĩ sau đó gật đầu.

Cô chỉ cảm thấy, ngủ ở đây có vẻ hơi nguy hiểm.

Hắn lại bàn làm việc, khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc lại tỏa ra sức hấp dẫn vô cùng, cô ngồi ngơ ngẩn ngắm một hồi.

Hắn ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của cô, buồn cười hỏi:

"Sao vậy? Đẹp lắm à?"

Cô gật đầu:

"Rất đẹp."

Hắn phì cười, lắc lắc đầu.

Cũng chỉ có cô mơia có thể nói ra câu nào liền làm hắn vui vẻ câu đó.

Qua gần một tiếng, hắn mới nói:

"Anh bảo Tần Liên đưa em đi tham quan công ty, thế nào?" Hắn sợ cô buồn chán, dù sao hắn phải làm việc, lại còn có thể rất lâu.

Cô ngẫm nghĩ, sau đó đồng ý.

Tần Liên dẫn cô đi tham quan một vòng, trên đường đi cô gặp không ít ánh mắt tò mò cùng khó hiểu. Lúc đầu, cô còn để ý, sau đó cũng không buồn quan tâm.

Tần Liên vừa đi vừa giới thiệu, hoàn toàn xem mình trở thành một hướng dẫn viên.

Đang nói thao thao bất tuyệt thì điện thoại reo lên, cậu ta nói cô chờ một chút sau đó tránh đi nghe điện thoại. Cô đứng đợi, bỗng một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên:

"Phương Mộc Tĩnh, sao cô lại ở đây?'

Cô giật mình, nhìn người đàn ông đang đi tới. Hắn ta mặc một bộ đồ vest trang nhã, nhưng cũng không thể che hết vẻ thối nát bên trong.

Cô nhướng mày, trong lòng là một đống hỗn loạn.

Hôm nay đi ra ngoài không xem ngày sao?

"Tại sao tôi không thể ở đây, giám đốc Lý?"

Lý Hiển Chi bật cười, ánh mắt nhìn cô mang theo sự khinh miệt như năm đó:

"Theo tôi biết thì cô là bác sĩ, bây giờ sao lại ở Hàn thị?"

Cô nhếch môi:

"Tôi ở đâu còn phải báo cáo cho anh sao?"

Hắn ta liếc nhìn cô, mang theo ý vị không rõ:

"Hay là cô muốn bám theo tôi?"

Cô bật cười, nhìn hắn như nhìn kẻ thiểu năng:

"Giám đốc Lý, anh quá đề cao mình rồi."

Hắn ta nghĩ cô vẫn còn ngu ngốc đi theo hắn như năm xưa sao?

"Còn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh đã có vị hôn thê của mình rồi."

Cô bồi thêm một câu thì sắc mặt của hắn ta lại giảm một phần. Hắn ta tức giận, giọng nói lạnh lùng:

"Phương Mộc Tĩnh, cô đừng có ngu ngốc như vậy, nếu không sau này cô nhất định sẽ hối hận vì quyết định của mình đấy."

Phương Mộc Tĩnh cười lạnh, chưa kịp đáp trả thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên, sau đó là mùi hương quen thuộc ập tới:

"Vợ của tôi từ lúc nào phải bám vào giám đốc Lý mới có thể sống được vậy?"

Cô rơi vào một vòng tay ấm áp, mọi sự lạnh lẽo thu lại, chỉ còn lại vẻ ngoan ngoãn dịu dàng.

Nhưng mà, đó chỉ là bên ngoài thôi...

Lý Hiển Chi sững người, hoàn toàn không tin vào chuyện mình vừa nghe.

Hàn Đông Đường nói...vợ của hắn? Lại còn thân thiết ôm Phương Mộc Tĩnh?

Cô là vợ hắn?!

Chuyện này không thể nào!

Ngay cả cô lúc nãy cũng giật mình kinh ngạc, sau đó là một dòng nước ấm chảy qua. Người đàn ông này...

Cô thành vợ hắn bao giờ? Bọn họ yêu nhau mới hơn một tháng, tương lai còn chưa thấy, vậy mà hắn dám nói như vậy.

Hắn ta cười ngượng, sau đó ngập ngừng hỏi lại:

"Hàn tổng, ngài có nói nhầm không?"

Phương Mộc Tĩnh, cô ta sao có thể chứ?

Hắn nheo mắt, lộ ra sự nguy hiểm cùng vẻ không vui:

"Giám đốc Lý thấy sao?"

Lý Hiển Chi cảm thấy có một con rắn đang bò dọc theo sống lưng của hắn ta, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống. Hắn ta nhìn Phương Mộc Tĩnh với vẻ không thể tin được.

"Hàn tổng, chuyện này...cô ta..."

Hắn cắt ngang:

"Nếu giám đốc Lý đã rảnh như thế thì việc hợp tác với Hàn thị cứ dời lại đi."

Hắn còn chưa tốt đến nỗi đầu tư vào công ty tình địch cũ mặc dù người này hoàn toàn không bằng hắn.

Lý Hiển Chi hoảng sợ, vội vã nói:

"Hàn tổng, tôi nghĩ chuyện này làm càng sớm càng tốt."

Hắn liếc Lý Hiển Chi, đôi môi mỏng lạnh lẽo phun ra từng chữ:

"Nhưng mà bây giờ tôi rất bận, giám đốc Lý, gặp lại sau."

Dứt lời liền ôm cô rời đi, để lại cho Lý Hiển Chi bóng lưng lãnh đạm, vì vậy hai người cũng không thấy được khuôn mặt tức giận của hắn ta.

Cô ngước mắt lên, hỏi hắn:

"Hàn tổng, em thành vợ anh khi nào thế?"

Hắn siết vòng tay, trầm giọng hỏi, "Vậy em muốn làm vợ ai?"

Cô cười cười, "Em không biết, nhưng mà chuyện tương lai ai biết trước được?"

"Phương Mộc Tĩnh, em dám có loại suy nghĩ này sao? Anh không đáng để em suy nghĩ à?" Người nào đó nhẹ giọng dụ dỗ.

Cô nói, "Biết làm sao đây? Em đột nhiên không muốn lấy chồng."

"Hử?" Âm thanh trầm thấp kề bên tai cô, mang ý vị không rõ, như thắc mắc, cũng như dò hỏi, bàn tay xoa bên eo cô.

"Phụt! Ha ha ha... Anh đừng xoa...đừng xoa...nhột..." Cô bật cười, cả người run lên, tránh khỏi tay hắn.

"Nói xem, em có suy nghĩ không?" Hắn kéo cô lại, bàn tay xoa càng ác.

Cô cười đến mỏi quai hàm, hai mắt cũng lấp lánh ánh nước, bàn tay không ngừng đập hắn:

"Được...được, suy nghĩ suy nghĩ. Em sẽ suy nghĩ kĩ càng, đừng xoa nữa..."

Đến lúc này hắn mới vưa lòng buông cô ra, bản thân còn không tin mình vừa làm loại chuyện ấu trĩ và trẻ con đó.

Tần Liên đứng xem: "..." Tôi chẳng thấy gì cả.

"Sao anh lại đến đây vậy?" Phương Mộc Tĩnh sửa sang quần áo, hỏi hắn.

Hắn nói:

"Tần Liên gọi điện thông báo cho anh."

Cô gật gù, tỏ ý đã hiểu, sau đó lại hỏi:

"Anh không ghen à?"

Hắn liếc cô, hỏi lại:

"Hắn ta có chỗ nào hơn anh à?"

Cô thầm nghĩ sau đó lắc đầu, " Không có."

"Vậy tại sao anh phải ghen ghét với người không bằng mình."

Cô lại gật đầu, "Không sai."

Hàn Đông Đường bật cười, ôm siết lấy cô, còn Tần Liên thì nhìn hai người anh anh em em hành động thân mật đến nỗi đau cả mắt.

________