Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 127: Thật thất vọng vì mẹ




Hạ Kiều Nghi hiểu, nếu cô nhận lời của Cục trưởng Đàm có nghĩa là cô đã đi lệch với chuyên ngành kinh doanh của mình. Có lẽ, đây đã là ý trời. Và sự xuất hiện của Mai Ngôn và Cục trưởng Đàm ngày hôm nay để cô phải dứt khoát lựa chọn.

Cô nói với Cục trưởng Đàm:

“Vâng, để cháu suy nghĩ thêm ạ.”

“Ôi ôi, ý là sao? Chẳng lẽ cháu từ chối lời mời hấp dẫn của ta hay sao?”

Mai Ngôn cười nói với cô, nhưng ý tiếc nuối hiện rõ. Ngay lúc bà ấy đang định thuyết phục thêm thì Đoàn Yên Miên đã cùng Lục Đông Phương bước tới.

“Mọi người nói chuyện gì mà rôm rả vậy?”

Nghe giọng Lục Đông Phương, mọi người đều quay sang chào hỏi một phen.

Cục trưởng Đàm làm ra vẻ vô tư thuật lại câu chuyện về việc ông ấy và Mai Ngôn đang tranh nhau ‘tuyển nhân sự’.

Lúc ấy, Lục Đông Phương đã bật cười nói:

“Làm hoạt động từ thiện thì được, còn làm kinh doanh với em Mai thì thôi đi… Nếu con bé có làm, cũng nên về giúp vợ anh chứ!”

“Ồ…”

Mấy người họ ồ lên bất ngờ, xong lại nhìn về phía Đoàn Yên Miên như chờ thái độ của bà bởi bà vẫn luôn có tin đồn mâu thuẫn với cô.

Ngay đến cả cô và Lục Đông Phong cũng không ngoại lệ, nhìn chăm chú khiến bà cảm thấy không thoải mái.

Nhưng vì không ưa Mai Ngôn, cho nên bà đã miễn cưỡng nói:

“Nên là như vậy.”

Mai Ngôn dù bị từ chối, nhưng thấy thái độ của Đoàn Yên Miên, bà ấy không hề khó chịu, ngược lại còn cười tươi roi rói. Kết quả đã rõ, cho nên trước lúc rời đi bà ấy đã cố ý ôm chào tạm biệt Hạ Kiều Nghi và dặn:

“Nếu thay đổi ý định thì cứ đến tìm ta.”

Hạ Kiều Nghi cười đáp:

“Vâng ạ.”

Lúc nhìn Mai Ngôn rời đi, Hạ Kiều Nghi cảm giác mình bị Đoàn Yên Miên liếc một cái đầy ẩn ý. Nhưng cô vờ vịt coi như không nhìn thấy.

Khoảng hai tiếng sau, bữa tiệc dần tàn, cô cùng với người của Lục gia rục rịch ra về. Lục Đông Phong đã uống không ít rượu cho nên cả người đều hơi ngả về phía cô, nhờ cô đỡ.

Giọng anh khàn khàn:

“Anh say rồi, bé Nghi lái xe nha!”

Hạ Kiều Nghi liếc mắt nhìn qua bà Lục đi cách cô vài bước chân, bà cũng vừa khớp liếc mắt về phía bên này. Cô vẫn còn ác cảm với câu mà bà mắng hôm ở bệnh viện nên không đáp.

Lục Đông Phương thấy thế thì nói:

“Không lái được thì để ba bảo tài xế đưa hai đứa về, chứ sao lại bắt con bé lái xe?”

Đoàn Yên Miên thấy cô làm giá thì bĩu môi mỉa mai:

“Chẳng phải lái xe giỏi lắm sao mà còn phải kênh kiệu.”

Hạ Kiều Nghi trực tiếp phớt lờ bà. Điều đó khiến bà cảm thấy bực, sao lúc cô nói chuyện với Mai Ngôn thì tươi tắn mà nói với bà thì mặt như đâm lê vậy. Nhân lúc không có người lạ ở đó, bà đã mắng cô:

“Hạ Kiều Nghi, cô hay lắm, cô tưởng cô làm giá được với tôi sao. Dám xem tin nhắn không trả lời, giờ còn tỏ thái độ hả? Chẳng qua hôm nay là sự kiện lớn tôi không muốn rước phiền phức, chứ cô đừng tưởng như vậy là tôi đã chấp nhận cô là người của Lục gia rồi!”

Lục Đông Phong cau mày, anh còn tưởng mẹ đã thay đổi, không ngờ bà vẫn thế. Ngữ khí anh không vui nói:

“Mẹ, mẹ lại bắt đầu rồi đấy!”



Lục Đông Phương thấy sắc mặt con trai, chỉ sợ con nói ra bí mật của ông nên ông cũng kéo bà lại:

“Yên Miên, thôi đi. Con bé phải đi học đi từ thiện, thời gian đâu rảnh rỗi như bà mà suốt ngày chat chit vớ vẩn?”

Mấy người ồn ào qua lại.

Hạ Kiều Nghi triệt để giữ im lặng.

Vừa hay cô nhận được điện thoại của Hàn Triết liền lấy cớ đứng qua một bên nghe điện thoại.

Đầu bên kia, Hàn Triết giọng lạnh lùng cất lên:

“Em về với tôi.”

Nghe vậy, cô đưa mắt nhìn quanh, thấy xe Hàn Triết đậu cách đó không xa. Có lẽ anh ấy đã thấy tình cảnh của cô cho nên muốn giải vây giúp cô. Thế là cô nhận lời ngay.

Tắt máy, cô quay lại nói với Lục Đông Phong:

“Em đi với Hàn Triết. Anh về với ba mẹ đi.”

Lục Đông Phong nhìn tia giận trong mắt cô, dù không muốn nhưng cô kiên quyết không xuống nước với anh, cho nên anh đành khó khăn nhìn cô rời đi.

Trước khi đi, cô không quên chào qua ba mẹ anh một tiếng:

“Cháu xin phép.”

Sau đó không đợi họ nói thêm, cô đã trực tiếp quay lưng rời đi.

Đoàn Yên Miên còn nói gì đó nhưng cô đã chẳng kịp nghe. Lục Đông Phương nhìn cô rời đi, ông trách:

“Bà thấy chưa, con bé nó giận rồi, bà nói ít một câu thì chết ai sao hả?”

“Cô ta có quyền gì mà giận, càng giận tôi càng nói đấy thì làm sao?”

Lục Đông Phong nhìn cô bước lên xe người đàn ông khác, bên cạnh mẹ anh vẫn không ngừng trách móc:

“Thứ con gái lăng loàn, cô ta lại dám bỏ mặc con trai tôi để lên xe một tên đàn ông khác đấy kia kìa! Thật không chấp nhận được.”

“Mẹ, mẹ dừng lại đi!”

Lục Đông Phong tức giận, anh không thể chấp nhận được nữa.

“Mẹ có biết những lời của mẹ làm tổn thương Nghi cỡ nào không? Mẹ quá đáng vừa thôi!”

Bà nhìn con trai sắc mặt đỏ au không biết vì rượu hay vì tức giận, ánh mắt anh chất vấn nhìn bà:

“Mẹ đã nói gì về việc cô ấy lái xe? Xe là xe của con, cuộc đời này cũng là của con tại sao mẹ lại cố gắng chen vào như thế?”

 “Đông Phong, con nói gì vậy? Mẹ là mẹ của con, trước giờ đều chỉ suy nghĩ vì con mà con lại nỡ lòng nói với mẹ như thế hay sao?”

“Vì con ư? Mẹ khiến con khổ sở như vậy nhưng lại cố lôi cái mác thương con ra để đày đọa con, mẹ hài lòng lắm sao?”

Nhìn bà mấp máy môi không nói nên lời, anh đã tức giận lên đỉnh điểm:

“Nếu mẹ thực sự thương con thì hãy chấp nhận và tôn trọng Nghi đi, nếu không có cô ấy, con sẽ chết cho mẹ xem. Lục Đông Phong con trước giờ nói được làm được, mẹ hủy hoại cô ấy, con sẽ hủy hoại ‘trái tim’ của mẹ.”

“Con… Đông Phong, con mất trí rồi! Tại sao con có thể vì cô ta mà làm thế?”

Bỏ qua lời của bà, Lục Đông Phong nhìn về phía Lục Đông Phương, giây sau đã trực tiếp nói ra:

“Cuộc sống mà, nếu mẹ đã muốn gia đình này tan nát, thì con giúp mẹ.”

Lục Đông Phương tái mặt, vội vội vàng vàng lên tiếng:

“Đông Phong, con say rồi, đừng nói linh tinh.”



Lục Đông Phong cười khẩy.

Tia đấu tranh trong ánh mắt.

Xong cuối cùng, đôi mắt đỏ ửng lên, anh vẫn lựa chọn quay người loạng choạng bước đi.

“Các người thật khiến con thất vọng.”

Đều là những người sống ích kỷ chỉ vì sĩ diện của bản thân, hà cớ gì phải như thế… Chỉ có điều họ đều là người thân của anh…

Đoàn Yên Miên nhìn anh thất thiểu rời đi, đôi mắt ửng một làn nước:

“Ông trời sao lại hành Lục gia tôi thế này hả trời… Tôi đã tạo nghiệp chướng gì đây để phải chịu đựng những chuyện này? Tất cả là tại Hạ Kiều Nghi, chỉ vì cô ta mà giờ con tôi thành thế này đây, trời ơi…!”

Lục Đông Phương nhìn bà, thất vọng thở dài.

Thấy ông bước đi, bà ngăn lại:

“Ông định đi đâu?”

Ông không quay đầu lại, chán nản đáp:

“Yên Miên, bà thực sự quá đáng rồi.’

Tài xế đã đợi sẵn, ông liền dặn dò đưa bà về, sau đó tự mình đi ra đường lớn. Phía sau, thư ký chạy theo ông nhưng bị ông trừng mắt đuổi đi. Giờ khắc này, ông thật cảm thấy mệt mỏi bởi hai chữ ‘sĩ diện’ của vợ mình.

Đoàn Yên Miên nhìn hai người đàn ông quan trọng nhất đời mình đều để mặc bà ở lại, trong lòng bà lại tự trách vì sao?

Bà rõ ràng không hiểu. Lúc ấy bà thực sự muốn gào lên, nhưng lại thấy phía xa có người đang đi lại gần, bà vội vàng lau nước mắt, ổn định lại tâm trạng.

“Chị Lục.”

Đối phương gọi bà.

“Em Hoàng đấy à.”

Bà nở nụ cười nhìn cha của Hoàng Cẩm Huyền đang đi tới.

Thấy thái độ e dè của đối phương, bà lại chợt giật mình trong lòng, không rõ đối phương có phải đã thấy gia đình bà mỗi người một ngả rồi hay không?

“Cả buổi tối nay không gặp em, chị còn tưởng em không tới.”

Ông Hoàng nặn ra nụ cười:

“Em có tới, chỉ là thấy chị và mọi người vui quá nên không tiện tới chúc mừng.”

Bà khó xử cười xòa:

“Gì mà tiện hay không tiện chứ, chúng ta đều là người thân thiết kia mà.”

Ông Hoàng nhìn bà đầy khác thường, có điều gương mặt vẫn luôn lộ ra tia khó xử. Tại sao sau buổi tối hôm nay, Đoàn Yên Miên vẫn còn tỏ ra như không có chuyện gì thế này? Lục gia họ thật muốn coi nhà họ Hoàng của ông là trò đùa, là lũ ngốc không có giá trị hay sao?

“Sao vậy, em Hoàng có chuyện gì khó nói sao?”

Ông Hoàng hít sâu một hơi, làm ra vẻ là người có nỗi khổ riêng nói:

“Gần đây Cẩm Huyền con bé gặp chướng ngại tâm lý, em và vợ đang tính đưa con bé ra nước ngoài điều trị một thời gian.”

Đoàn Yên Miên vẻ mặt bất ngờ:

“Con bé bị sao vậy? Bảo sao gần đây rất ít khi nói chuyện với chị?”

“Con bé nhìn ngoài thì đã lớn, thật sự suy nghĩ vẫn còn non nớt. Lần đầu tiên bị người đời xô nhau vào chửi bới cho nên tinh thần hơi bất ổn. Em biết lần này mình rời đi, cũng đồng nghĩa với việc để lỡ mất cơ hội được làm thông gia với chị, dù sao quan hệ của chúng ta trước giờ vẫn luôn tốt đẹp.”