Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 126: Lời mời




Thấy sắc mặt Chu Anh Hướng thộn cả đi khiến cho những người khác cũng ngượng thay. Có người chủ động tiến tới cắt ngang hóa giải tình thế ngượng ngùng:

“Đông Phong, lần sau đi tiệc rượu cấm có được mang vợ đi nghe chưa. Cháu xem con bé khiến mấy lão già như chúng ta cũng không dám chúc rượu cháu nữa rồi đây này!”

Cô vờ vịt e thẹn:

“Cháu xin lỗi, chỉ là anh ấy đã uống đến mức sắp quên cháu là ai rồi. Cháu chỉ sợ chút nữa sẽ bị bỏ lại đây mất.”

Đám người bật cười ha hả.

Lục Đông Phong dù chưa say nhưng vì cô đã nói thế cũng phải phối hợp với cô, anh chỉ cười lịch sự đáp lại.

Đoàn Yên Miên vốn dĩ bị mấy vị phu nhân tới làm thân kéo ra cách một khoảng, thế nhưng bà vẫn để ý động thái bên chỗ Hạ Kiều Nghi. Mấy vị phu nhân kia cũng vậy, nhìn Chu Anh Hướng sắc mặt không vui rời khỏi cuộc chơi, lại có người nói với bà:

“Em nghe tin tức trên mạng, ban đầu không biết vì sao chị lại đồng ý cho một cô con gái không có gia thế ở bên cạnh cậu ấm nhà mình. Nhưng hôm nay gặp mặt mới được mở mang tầm mắt, nhìn xem… con bé ứng phó thật khôn khéo, sắc mặt rất vừa phải, ai không biết lại cứ nghĩ đã thân thiết được với con bé chứ sự thật con bé chỉ đang xã giao thôi… Kiểu người như vậy thường rất chung thủy, có người này bên cạnh làm bạn đời sự nghiệp của chồng kiểu gì cũng thăng tiến liên tục thôi.”

Dù lời mang tính chất suy đoán nhưng khá nhiều người đồng tình.

Có người nói:

“Vấn đề của cô bé ấy là không có gia thế, nghe đồn đâu đó còn là thành quả của vụ cưỡng…”

Người kia sực nhận ra mà không tiếp tục nói hết câu nhưng ai nghe cũng đều hiểu.

Dù Đoàn Yên Miên không ưa Hạ Kiều Nghi cho lắm và chính bà cũng từng nghi ngờ chuyện đó tuy nhiên hiện tại bà và Hạ Kiều Nghi chung một chiến tuyến, tất nhiên bà vẫn phải lên tiếng:

“Tin đồn cũng chỉ là tin đồn thôi.”

Mấy người kia thấy thái độ bà bênh Hạ Kiều Nghi, cũng không dám nói thêm điều không hay về cô.

Một người khác là người từng lăn lộn bao năm trên thương trường rất thích Hạ Kiều Nghi, liền nói:

“Nói sao nhỉ, cô bé ấy cho tôi cảm giác đã từng trải, tôi thích kiểu con gái như vậy. Dù sao trước kia tôi đã từng là kẻ khó đi lên, nếu như chị Lục không thích cô bé ấy, có thể nhường lại cho tôi. Tôi sẽ trân trọng.”

Mấy người xung quanh bao gồm cả Đoàn Yên Miên cũng khá bất ngờ vì lời của Mai Ngôn người phụ nữ từng được xếp hạng trong top những nữ doanh nhân xuất sắc. Tính tình đối phương thẳng thắn đến mức này rồi, Đoàn Yên Miên cũng cảm thấy sượng.

Bà nói:

“Đối với Lục gia trước giờ đều coi trọng danh tiếng, quả thực gia thế của Hạ Kiều Nghi là điều tôi không vừa ý nhất, tuy nhiên đó lại là người mà con trai tôi chọn. Chưa kể sự việc công khai hôm nay mấy chị em đã chứng kiến rồi, tôi cũng…”

Bà chưa nói xong, Mai Ngôn đã đáp luôn:

“Không sao, tôi không ngại mang tiếng xấu là kẻ nhận đồ thừa từ người khác.”

Mấy người phụ nữ xung quanh lại khẽ cười, xong họ lại bàn tán về việc con trai của Mai Ngôn vẫn còn là thiếu niên, Mai Ngôn đây không phải đang tuyển con dâu mà là tuyển một chiến binh về phe mình để đào tạo thì đúng hơn.

Mà lời của mấy người họ bàn tán khiến Đoàn Yên Miên không vui chút nào, cảm giác như bị đào chân tường khiến bà hơi căng thẳng:

“Con trai tôi và bạn gái của nó đã yêu nhau được một thời gian rồi, cho dù tôi làm mẹ có chút bảo thủ nhưng cũng biết chấp nhận hiện thực. Tình cảm của hai đứa nó người ngoài không phải nói dừng là dừng được. Chưa kể… cô Mai này, cô cảm thấy so giữa hai nhà chúng ta, lựa chọn ai là tốt nhất?”

Bà cũng là người có học thức cao siêu, lời nói rõ ràng tấn công gia thế người khác nhưng lại trông rất tử tế khiến người ta tức mà không thể làm gì.

Mai Ngôn hơi sững lại, xong liền cười:



“Có thể so về gia thế, tiền tài thì tôi tất nhiên không xứng bằng Lục gia, thế nhưng tôi lại đảm bảo mình có thể trở thành chỗ dựa tốt về mặt tinh thần cho con dâu của mình.”

Dứt lời, Mai Ngôn đã trực tiếp rời khỏi cuộc trò chuyện này.

Lời của bà ta ý muốn nói sẽ không giống như Đoàn Yên Miên hay bất cứ người phụ nữ nào khác trong giới thượng lưu ngoài mặt thì thế nhưng định sẵn cái nết làm khó con dâu trăm vạn lần. Người ta biết Mai Ngôn vẫn luôn ấm ức về quá khứ với bà mẹ chồng khó ưa dẫn tới mâu thuẫn trong hôn nhân của mình và ly hôn một mình nuôi con.

Kiểu người phụ nữ như vậy rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất cố chấp với quan điểm của mình.

Có người an ủi Lục phu nhân:

“Chị đừng suy nghĩ nhiều, Mai Ngôn không có ý gì đâu.”

“Đúng rồi, có lẽ bà ấy chỉ là gặp thấy người giống mình thời trẻ nên nhất thời xúc động thôi.”

Đoàn Yên Miên dõi mắt theo Mai Ngôn, ánh mắt càng tối tăm hơn khi thấy bà ta trắng trợn bước vào cuộc đối thoại của những người đàn ông kia và Hạ Kiều Nghi.

“Mai Ngôn định làm gì vậy? Chẳng lẽ lại định tới đó làm thân với cô bé ấy thật sao?”

Có người kích động bà:

“Chị, chị không định đi qua đó một chút hay sao?”

“...”

Ở phía bên này, Hạ Kiều Nghi đang cùng Lục Đông Phong trò chuyện với mấy vị lãnh đạo cấp cao kia. Ban đầu, bọn họ chỉ định ghé qua chỗ anh cho đủ mặt một chút nhưng không nghĩ tới câu chuyện lại thú vị như thế cho nên cứ ngâm nghê cùng với hai người tám chuyện đâu đâu.

Một bác trai chức vị Cục trưởng của Cục Thuế biết cô hay đi từ thiện, trước đó đã nhận lời giới thiệu của Tào Tư nhưng vì chưa có cơ hội phù hợp. Tranh thủ lúc này, thấy người con gái không tệ nên đã chủ động đề nghị với cô:

“Sắp tới chỗ bác cũng có một vài hoạt động về từ thiện, cháu có hứng thú không?”

“Sự kiện gì vậy ạ?”

Hạ Kiều Nghi muốn nghe thử.

Nhưng lúc cô đang chờ câu trả lời, đột nhiên có một giọng nữ trung niên vang lên:

“Có chuyện vui sắp diễn ra sao, anh Đàm có thể cho em hóng với được không?”

Mọi người đều dõi mắt về hướng phát ra tiếng nói.

Hạ Kiều Nghi rất nhanh đã nhận ra đối phương, cô hay xem tin tức nên cũng nghe nhắc đến bà, không nghĩ ngoài đời lại trẻ hơn trên tivi nhiều.

Lục Đông Phong không biết mục đích của người đến cho nên vẫn vui vẻ giới thiệu với cô:

“Đây là cô Mai Ngôn, rất nổi tiếng trong giới kinh doanh.”

Cô khẽ đáp:

“Em biết.”

Lục Đông Phong chưa kịp đoán xem cô biết ở kiếp trước hay kiếp này thì Mai Ngôn đã vui vẻ nói với cô:

“Cô bé biết tôi sao?”

Hạ Kiều Nghi vì nụ cười chân thành của đối phương mà cảm thấy thoải mái, cô nhẹ gật đầu:



“Cháu hay xem tin tức nên đã từng nghe ạ.”

“Wow, vinh dự chưa này. Xin chào, tôi tên Mai Ngôn công ty của tôi kinh doanh đa lĩnh vực, nhưng chuyên về sản phẩm làm đẹp, giới thiệu dứt khoát một lần để cháu có thể nhớ rõ về tôi.”

Đối phương chủ động muốn bắt tay, Hạ Kiều Nghi khẽ cúi người, dùng hai tay để đáp lại cái bắt tay của bà. Đây là sự kính trọng đối với người lớn tuổi hơn. Nhưng vào mắt một số người thì thấy cô đang dành sự đối đãi đặc biệt cho Mai Ngôn.

“Cháu là Hạ Kiều Nghi, đang là người thất nghiệp ạ.”

Mấy người nghe câu giới thiệu của cô thì bật cười ha hả.

Cục trưởng Đàm cười nói:

“Con bé này thật biết cách khiến người ta không ngờ đến mà!”

Cả một đám người quyền lực tụ tập phía bên này vui vẻ cũng thu hút không ít ánh nhìn ghen tị của người khác. Lục Đông Phong đột nhiên cảm thấy mình chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể tỏa sáng nhờ người con gái bên cạnh.

“Anh Đàm khen con bé chi bằng khen Đông Phong thật may mắn đấy chứ!”

Cục trưởng Đàm hỏi anh:

“Phải rồi, làm sao mà cháu có thể tìm được một người vừa thông minh vừa đáng yêu như vậy?”

Anh rất tự hào đáp:

“Chuyện của chúng cháu đều là do duyên số, định sẵn cô ấy sẽ là vợ cháu trong tương lai rồi.”

Hạ Kiều Nghi ngoài mặt có chút thẹn thùng.

Cô để ý ánh mắt của Mai Ngôn vẫn luôn cong cong nhìn về phía cô, dường như một chút che giấu cũng không cần.

“Xem thái độ vui thích của em kìa, ai không biết lại tưởng như em đang có ý đồ gì với con bé đấy!”

“Haha, vậy sao?”

Mai Ngôn không quá để ý đến lời trêu chọc của Cục trưởng Đàm. Bà nói với Hạ Kiều Nghi:

“Nghe nói cháu đang học về kinh doanh à? Vừa hay chỗ ta đang tuyển nhân viên, nếu cháu không chê có thể ghé qua chỗ ta thử việc, ta đưa cháu vào tập đoàn chính luôn.”

Hạ Kiều Nghi chớp chớp mắt, người phụ nữ này có phải là quá chủ động rồi hay không?

Cô kín đáo đưa mắt nhìn Lục Đông Phong, anh hiểu ý, một tay ôm eo cô thay cô trả lời:

“Em ấy mới học năm hai thôi cô à, với lại để em đi làm sớm cháu không yên tâm.”

Cục trưởng Đàm chen vào:

“Phải đấy, ai cũng biết làm bên tập đoàn chính vất vả bao nhiêu, Đông Phong sao nỡ để bạn gái vất vả cơ chứ?”

Ông quay sang cô:

“Chi bằng cháu ghé qua chỗ ta, chỉ đơn giản phối hợp cùng người bên ta quản lý hoạt động từ thiện. Tiền nong có thể không xông xênh so với bên kinh doanh nhưng thời gian thoải mái vả lại sau này cháu muốn thi công chức gắn bó với chồng cũng dễ dàng hơn nhiều.”

Ý của Tào Tư dường như cũng chính là ý của Lục Đông Phương rằng ông ấy muốn mở đường cho con dâu tương lai vào ngành. Điều này Cục trưởng Đàm rất hiểu, tất nhiên càng muốn nắm chắc cơ hội thân thiết với Lục gia.