Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 121: Người già nghiện mạng xã hội




Thật ra, bạn mà Hạ Kiều Nghi nói là Hàn Triết.

Nói cô hoàn toàn chịu đựng cũng không đúng, bởi vì cô có nơi trút ra cảm giác tức giận bực bội khác là Hàn Triết kia mà. Cho nên, Hàn Triết theo sau cô đi mua sắm, vừa chịu đựng sự phàn nàn của cô về bà Lục.

Đến mức, anh phải ngăn cô lại:

“Sao tôi cảm thấy em chưa về nhà đó mà đã có dấu hiệu nói xấu bà ta rồi vậy?”

Cô nhăn mặt, đang định phản biện mà nghĩ lại cũng thấy đúng. Kiểu này cô mà về nhà đó chắc chắn dẫn đến tình trạng mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.

“Chắc em phải xem xét lại.”

Cô bông đùa, chỉ là gương mặt trông có chút nghiêm túc khiến Hàn Triết tưởng cô nói thật.

“Nên vậy, biệt thự của tôi sẵn sàng đón em và bác gái bất cứ lúc nào.”

Cô nhìn anh chằm chằm, xong bất chợt bật cười:

“Quả là một lời đề nghị hay ho.”

Nghĩ tới anh, cô hỏi:

“Nhắc mới nhớ, Khải nói với em anh đã ổn định rồi?”

Hàn Triết gật đầu, không đề cập quá nhiều tới chuyện này:

“Ừ, đã ổn.”

Trong lòng thoáng qua tia xúc động, cô có hỏi thêm nhưng anh không nói vì sao. Vậy nên cũng không xoáy sâu vào nữa.

Bí mật của Hàn Triết không phải là thứ mà cô có thể đụng vào được. Kệ anh ấy đi.

“Mà khoan… thế còn của hồi môn của em thì sao?”

Cô định trêu anh.

Nghe cô hỏi, Hàn Triết nhất thời sững lại. Phải đến mấy giây sau, mới thấp giọng nói:

“Đều cho em hết.”



Tối hôm đó, Hạ Kiều Nghi lựa chọn ra mấy bức ảnh đăng lên tài khoản của mình. Hình ảnh cô đi mua sắm cùng Hàn Triết, tất nhiên cô sẽ không để lộ mặt anh ấy, mà chỉ lộ một chút bóng lưng đàn ông và những chiếc túi xách đựng đồ hiệu.

Dòng chữ ‘Cảm ơn rất nhiều’ đơn giản mà thật khiến người ta ghen tị.

Buồn cười nhất là, mọi người đổ xô vào khen Lục Thiếu tá quả là một người bạn trai ga lăng.

Cô không chỉnh lại lời của bọn họ như thể ngầm để họ hiểu nhầm người mà cô đã cùng đi đó là Lục Đông Phong. Tất nhiên, cả Lục Đông Phong và Hàn Triết khi xem được bài viết đó đều nổi đóa.

Hàn Triết gọi điện chất vấn cô:

“Em lại dùng tôi để giở trò gì?”

Nhưng chỉ như vậy, cũng mặc cô làm loạn.

Lục Đông Phong thì ghen đỏ mắt:

“Bình thường em có đăng gì về anh sao? Nghi, có phải quá bất công rồi không? Bây giờ lại để cho đám người đó hiểu nhầm tên đàn ông khác là anh nữa chứ?”

Cô thừa nhận là cô có chút âm mưu, cho nên suốt cả buổi tối hết người này đến người kia gọi điện thoại ‘mắng mỏ’ người phụ nữ tồi tệ là cô.

Đương nhiên, ở trong bệnh viện, Đoàn Yên Miên cũng tức giận không kém. Bà ta nhìn tài khoản cô đăng lên, đỏ mặt tía tai, mắng:

“Thứ con gái mất nết… Ông xem đi, con nhỏ đó còn dám đăng ảnh lên dằn mặt tôi nữa đây này! A Phong nhà mình mà lấy nó về có mà để nó ngồi lên đầu tôi làm loạn đấy ông nghe chưa!!!”

Lục Đông Phương liếc mắt qua bức ảnh của cô, thản nhiên nói:

“Đó có phải Đông Phong nhà mình đâu?”

Bà gắt lên:



“Ai chả biết?”

Bà tức đến mức thở phì phò. Lục Đông Phương cũng bất lực, xoa lưng bà:

“Thế bà làm sao? Con bé có tiêu tiền của con trai bà đâu mà bà cứ làm như mất mấy sổ gạo vậy?”

Bà cố tình phóng to ảnh lên, chỉ vào chiếc áo cô đang mặc:

“Lúc trưa tôi vừa nói nó dùng đồ của con trai mình mua, nó liền đăng ảnh đi cùng tên đàn ông khác. Ông xem, nó còn cố ý ghi caption riêng cho bức ảnh là gì đây này…”

Bà bĩu bĩu môi dùng giọng chua loét nói:

“Trùng hợp hôm nay cũng mặc đồ anh ấy mua cho, cả tủ đồ phân nửa là anh ấy mua cho rồi… Aizz chết tiệt, con nhỏ đó thật biết cách chọc điên tôi mà…”

Lục Đông Phương gật gù, trong lòng nghĩ ‘Hạ Kiều Nghi quả nhiên không chịu nhượng bộ’.

Lại nói:

“Thôi không sao, con bé có nói là ai mua cho con bé đâu, bây giờ mọi người đều nghĩ là con trai mình mua cho con bé mà!”

“Hừ, nhưng mà tôi vẫn tức, con trai mình sao phải chịu ké miếng hèn hạ như thế!?!”

Lòng đố kỵ của phụ nữ với nhau thật đáng sợ.

“Bà tức giận như thế chẳng lẽ bà muốn con trai bà đi so đo với tình địch của con hay sao?”

Bà nhanh miệng đáp:

“Gì thì gì chứ không để con trai chịu thiệt như vậy được.”

Xong lúc bà định gọi điện cho con trai, cả người chợt khựng lại.

Bà đang làm cái gì vậy?

Tại sao bà lại phải nhắc con trai bà đi tranh giành Hạ Kiều Nghi với tên đàn ông khác?

Chẳng lẽ, những lời Lục Ái Ái nói có tác động đến bà, khiến bà vẫn luôn canh cánh việc Hạ Kiều Nghi có nhiều người ưu tú theo đuổi?

Nhưng bà ghét con bé đó cơ mà, con bé đó yêu tên đàn ông khác chẳng phải sẽ không làm dâu Lục gia của bà nữa hay sao?

Chỉ có điều, bà vẫn không rõ vì sao mình rất tức giận.

Đã vậy, bà liền kết bạn tài khoản mạng với cô, để tiện hoặc nếu cần có thể mắng mỏ cô online luôn.

Thế nhưng mà, qua một đêm rồi, con nhỏ này còn khinh không thèm chấp nhận lời mời kết bạn của bà. Bà tức tối chưa kịp hủy đi lời mời kết bạn thì không rõ ai đã xăm soi được mà chụp lại hình ảnh tài khoản của bà ‘đang theo dõi’ tài khoản của Hạ Kiều Nghi. Đến mức giật tít lên cả báo.

‘Đại tướng Lục nằm viện, con dâu tương lai lo lắng mua đồ bổ mang biếu ba chồng!’

‘Hào môn Lục gia chấp nhận nàng dâu lọ lem, tình cảm thắm thiết đá văng tin đồn bất hòa.’

‘Mẹ chồng chứng minh tình cảm nhấn follow con dâu lọ lem trong làn sóng tin đồn mâu thuẫn tình tay ba?’

Mới sáng sớm, một chàng tin giật tít khiến bà tỉnh cả ngủ.

Bà vội vội vàng vàng đi tìm người xóa bài viết, lại nhận được lời báo cáo của cấp dưới:

“Cửa hàng kim cương cơ sở chính tại trung tâm thành phố liên tục nhận được đánh giá năm sao nhờ thái độ tốt của công chúng, phu nhân… phải xóa thật sao ạ? Với lại, bên đăng bài là mấy nhà báo có máu mặt, chuyện tốt này mấy khi họ giúp chúng ta, em chỉ sợ yêu cầu họ xóa bài lại thành ra mâu thuẫn với họ… Sau này chúng ta còn cần nhờ vả họ dài dài nữa…”

Mấy người đó toàn là chỗ thân thiết của Lục Đông Phong, rõ ràng…

Đoàn Yên Miên thừa nhận bà bị thằng con trai của bà chơi một vố rồi. Trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ đúng là ‘nồi nào úp vung nấy’.



Hạ Kiều Nghi vừa tan một tiết học trên trường, đang cùng Tô Tịch đi ăn trưa thì điện thoại đã nảy lên một tin nhắn chờ mới.

Cô click vào xem, thấy tên của bà Lục.

[Tôi chỉ lỡ tay nhấn kết bạn, không ngờ sự vụ lại thành ra thế này… Cô còn trơ mặt ra đó làm gì?]

Cô đọc xong, đôi mày khẽ nhướn lên, vẻ mặt khó coi chẳng hiểu chuyện gì. Lại được Tô Tịch bên cạnh phổ cập cho một ít thông tin Lục Ái Ái gửi tới.

Mà đầu bên kia, thấy cô đã xem nhưng không rep. Bà ấy tiếp tục gửi thêm một tin nữa:



[Cô bị câm hay bị cụt tay, một câu trả lời với người lớn tuổi hơn cũng không gõ được hả?]

Hạ Kiều Nghi có cảm giác cô không tìm thị phi, thị phi tìm đến cô.

Bên tai Tô Tịch vẫn nói, tay cô miễn cưỡng nhắn lại… nhưng, trong đầu chợt nảy số, cô cố ý nhắn:

[Ai đấy ạ?]

‘...’

Quả nhiên, cô chặn họng được người đầu bên kia.

Cô tiện tay ghé qua trang cá nhân của bà ấy. Lướt xem một lượt, không thấy có tin gì đăng về Hoàng Cẩm Huyền nữa mới thực sự cân nhắc. Thực ra tối qua cô đã thấy bà gửi kết bạn cho cô, nhưng cô khi ấy còn giận nên không quan tâm.

Đến giữa chiều, đang học trong ca học khác, cô nhận được tin nhắn của Lục Đông Phong:

[Mẹ bảo Nghi iu của anh không chấp nhận lời mời kết bạn với mẹ à?]

Cô vờ ngây thơ nhắn hỏi lại:

[Có à?] - [Sáng giờ bé Nghi của anh bận học nên chả nhận được tin tức gì cả!]

Lục Đông Phong gửi lại dấu ba chấm.

Anh ghi âm gửi qua cho cô, cô ngồi trong giảng đường, lại còn gần bàn đầu nên phải mở âm thanh nhỏ gần hết cỡ rồi ghé tai cố gắng nghe:

“Mẹ đang giận lắm á, vừa gọi điện than với anh. Giờ sự việc ồn ào mẹ không hủy lời mời được, bé chấp nhận cho mẹ đỡ quê nha.”

Tô Tịch ngồi bên cạnh cũng hóng theo:

“Ái Ái nhờ mình chuyển lời với cậu, bác gái Lục cũng tấn công cậu ấy lắm, nhờ cậu chấp nhận hộ lời mời.”

Hạ Kiều Nghi bĩu môi:

“Mình chấp nhận để bà ấy vào chửi mình hằng ngày chắc?”

Nói vậy, nhưng tay cô vẫn vào trang của bà, miễn cưỡng chấp nhận lời mời kết bạn của Lục phu nhân.

Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, đối phương đã gọi cho cô qua mạng xã hội.

Sắc mặt cả cô và Tô Tịch đều hiện lên vẻ bất ngờ, riêng cô thì không nghĩ bà rảnh rỗi đến mức nhanh tay như thế.

Tất nhiên, cô không nghe.

Lục phu nhân lại nhắn cho cô liên tiếp mấy tin, cô miễn cưỡng nhắn lại:

[Cháu đang trong ca học, không tiện nghe máy đâu ạ.]

Lục phu nhân:

[Cô ra ngoài nghe máy của tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.]

[Cô đâu rồi?]

[Trả lời tin nhắn của tôi, Hạ Kiều Nghi.]

[Cô đang coi thường tôi đúng không?]

[Cô nghĩ mình là ai mà làm giá hả?]

[Alo alo?]

Hạ Kiều Nghi không dám nhấn vào xem tin nhắn, tắt cả thông báo hoạt động trên tài khoản, giả vờ đã offline.

Người kia không biết gửi bao nhiêu tin nữa mới ngừng lại.

Đúng là người già mới học chơi mạng xã hội có khác, thật đáng sợ.

May quá, Hạ Lam yêu dấu của cô có biết qua chứ không có đam mê mạng xã hội… nếu không chỉ e cô sẽ bị hành xác đến điên mất.