Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 120: Xe hỏng có đền được không?




Lục Đông Phong ngồi ở quán nước bên kia đường lớn đối diện với bệnh viện chờ Hạ Kiều Nghi quay lại. Trong lúc đó, đầu anh đã nảy lên ý đồ xấu xa. Khi nhìn thấy chiếc xe của mình độ lại bên ngoài bệnh viện, bóng dáng cô gái xuống xe ngầu cứ như trong phim hành động khiến anh nhất thời ngơ cả ra.

Sớm biết cô lái xe giỏi như vậy anh đã để cô lái từ lâu. Chỉ cần nghĩ đến là thấy trái tim rạo rực, lại cảm thấy mình càng ngày càng nhỏ bé không theo kịp cô.

Vừa say mê cô là thế, anh vẫn không quên lấy điện thoại ra, phóng to rồi chụp lén cô tay cầm túi đồ ăn mang vào trong bệnh viện. Khi cô khuất bóng sau dãy tòa nhà, điện thoại anh nhận được cuộc gọi.

“Anh đang ở đâu thế?”

Lục Đông Phong vờ vịt nói:

“Trời nắng quá, anh đang đi mua nước. Em quay lại rồi à… đợi anh chút?”

Nhưng biểu hiện của anh không hề vội vàng, vẫn ngồi nguyên tại chỗ. Chất giọng giả vờ sốt ruột:

“Ôi… nhưng mà cô chủ quán nước làm hơi lâu…”

Hạ Kiều Nghi hơi chần chừ trong điện thoại, xong nghĩ tới không có mẹ của anh ở trên phòng bệnh cho nên cô nói:

“Hay… hay để em mang lên giúp anh?”

“Thế có ổn không á? Không thì bé đợi anh tí, anh sẽ cố gắng về nhanh…”

Cô hơi cong cong môi suy nghĩ, cuối cùng dứt khoát nói:

“Thôi, để em đi.”

Qua loa thêm vài câu thì cô tắt máy.

Lục Đông Phong đạt được ý đồ thì gọi cô chủ quán nước tới, thanh toán tiền nước tiện cầm theo cốc nước mía size lớn đã mua cho cô rồi đi về phía bệnh viện.



Hạ Kiều Nghi đi thang máy lên tới nơi, cô đứng trước cửa phòng bệnh VIP hít thở một chút rồi mới gõ cửa. Bên trong truyền tới tiếng của Lục Đông Phương:

“Ai vậy, mời vào.”

Hạ Kiều Nghi vừa mở cửa đi vào, bên trong đã đụng mặt mẹ của Lục Đông Phong. Sắc mặt lập tức hiện lên vài phần mất tự nhiên.

Mà Đoàn Yên Miên cũng không khác gì cô, trông mặt bà còn có vẻ hơi bất ngờ khi cô quay trở lại, để ý trên tay cô vẫn đang cầm chìa khóa xe của con trai bà.

Cô theo phép khẽ cúi chào.

Bà vừa định lên tiếng đã bị Lục Đông Phương chen miệng nói trước:

“Kiều Nghi hả? Ta tưởng cháu đã về?”

Hạ Kiều Nghi vẫn chưa quen được thái độ tử tế nói chuyện của ông với mình, cô đi tới đặt túi đồ lên trên bàn, nhàn nhạt đáp:

“Anh bảo bác không ăn được đồ ăn ở bệnh viện nên nhờ cháu đi mua, cháu cũng không rõ bác thích ăn gì nên tùy tiện mua chút đồ.”

“Tôi ở đây mà thằng bé còn phiền một người ngoài như cô mua đồ cho chồng tôi hay sao?”

Lục Đông Phương thấy vợ quá lời, ông nói ngay:

“Chờ bà thì tôi chết đói rồi.”

Xong lại quay sang cười với cô:

“Cháu đừng để ý lời bà ấy nói… Mà ngửi mùi thơm thế chắc là ngon lắm. Cảm ơn cháu, hết bao nhiêu tiền bác gửi?”

“Không cần đâu ạ…”



Cô định dừng ở đó, nhưng thấy biểu hiện của bà Lục như định ăn tươi nuốt sống mình thì cố ý thêm một câu:

“Cháu dùng thẻ của anh.”

“Đấy mà, tôi biết ngay… chứ đời nào cô lại hào phóng như thế. Hóa ra là dùng sẵn thẻ của con trai tôi, nhìn đồ hiệu trên người cô chắc là đã tiêu của thằng bé không ít tiền ha.”

Hạ Kiều Nghi không đáp.

Lục Đông Phương đúng là muối mặt với vợ mình, ông chữa cháy bảo:

“Đầu tư cho bạn gái thì có gì sai. Đầu tư nhiều như vậy không rước được người về mới tiếc. Còn bà… bà biết gì mà nói.”

“Tiền của con trai tôi mà ông nói tôi không biết gì hả? Chẳng lẽ tôi phải câm điếc mù như ông nói để con tôi tán gia bại sản hả?”

Ông bà vừa hạ hỏa chưa bao lâu, giờ lại định cãi nhau:

“Bà cũng nói đó là tiền của con trai, có phải của bà đâu mà phiền bà tiếc…”

 “Ông… ông nói vậy mà nghe được hả?”

“Hừ, thôi đi, một câu thể diện hai câu thể diện lại đi cãi nhau trước mặt con bé như thế, không khác gì làm trò cười.”

Hạ Kiều Nghi hơi có cảm giác rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Ngay lúc cô đang định xin ra về thì bà Lục đã nói:

“Tưởng là biết lái xe thì giỏi lắm hay sao, không biết đến lúc va chạm vào đâu đó có tiền để mà đền hay không nữa.”

Cô không đợi Lục Đông Phương lên tiếng bào chữa cho vợ mình, đã nói:

“Cháu xin phép đi trước đây ạ.”

“Người lớn nói chuyện chưa xong mà đã muốn bỏ đi, đúng là không biết phép tắc.”

Lục Đông Phương giữ tay bà, cười ngại với cô:

“Ừ thôi, cháu đi đi chắc là Đông Phong đang đợi rồi.”

Hạ Kiều Nghi không đợi thêm một giây, đôi chân dài sải gót đi ngay, dáng người xinh xắn khuất nhanh sau cánh cửa. Khi cửa đóng lại, tầm mắt của hai vợ chồng ông bà Lục vẫn dừng ở đó.

Ra khỏi phòng bệnh, nhìn lại bộ đồ trên người mình, Hạ Kiều Nghi liền lẩm bẩm:

‘Đồ này cũng chẳng phải đồ của con trai bác mua…’

Xuống dưới, cô thấy Lục Đông Phong tay cầm cốc nước mía cho cô. Bao nhiêu tủi thân lúc này đều đổ dồn vào, cô không thèm nói chuyện, trực tiếp trả anh chìa khóa xe rồi đi thẳng ra ngoài.

“Sao làm ngơ anh rồi? Nghi…”

Biết kiểu gì mẹ với cô cũng xảy ra chuyện cãi vã, Lục Đông Phong cảm thấy mình hơi có lỗi nhưng vì đại nghiệp lớn phía sau chỉ đành để cô chịu ấm ức một chút.

Anh chạy theo cô:

“Sao lại trả anh khóa xe thế, anh vẫn muốn được em lái xe đưa về mà…”

“Có phải em đã bị mẹ nói gì không… Đừng đi nhanh thế mà…”

Nghe vậy, cô dừng bước chân, gương mặt giận dỗi:

“À hóa ra là anh biết rõ mẹ anh ở trên đó còn để em mang lên…”

Lục Đông Phong vòng tay ôm cô giữ lại:

“Anh bảo anh sẽ mang mà bé đâu có chịu?”



Cô đuối lý, vùng vằng đẩy anh ra:

“Sao không nói sớm đi, nếu biết trước có mẹ anh ở đó em đã chẳng đi để rước phiền vào mình rồi!”

“Đừng! Đừng nói thế mà!”

Anh chặn ngón tay trên môi cô:

“Đấy là mẹ anh!”

Hạ Kiều Nghi hơi khựng lại, xong lại ra vẻ đã hiểu.

“Đúng rồi, là mẹ anh.”

Cô lại đi phàn nàn về mẹ anh với anh thì ai nghe cho nổi?

Lục Đông Phong thấy cô hiểu nhầm ý mình đã vội nói:

“Không, ý anh không phải vậy… ý anh là bà ấy là mẹ anh cho nên anh biết bà ấy sẽ không thể làm gì em… một phần cũng muốn em với bà ấy…”

“Em không muốn!”

Sắc mặt cô không vui đáp lại.

Cô hiểu rõ ý của anh, nhưng những lời mẹ anh nói cô chẳng lẽ không suy nghĩ sao? Bởi vì đó là mẹ anh nên cô đành nhẫn nhịn… nhưng cô cũng chẳng tài nào vui nổi.

Cô nghĩ, nếu như anh tiếp tục đẩy cô và mẹ anh chung một chỗ như thế này… cô sợ mình sẽ không chịu được nữa… Đến lúc đó, người khổ nhất chắc chỉ có anh thôi.

Nhìn sắc mặt anh đã chất đầy khổ sở, cô không muốn vì chuyện này mà hai người cãi nhau, nó không đáng. Nhưng bản thân lại không tài nào xua tan đi được cảm giác khó chịu.

Hít sâu một hơi, cô nói:

“Anh về trước đi.”

Anh đương nhiên từ chối:

“Sao lại thế được, anh đưa em về.”

Cô phiền muộn thở dài:

“Em có hẹn với bạn, chút nữa bạn qua đón em rồi. Hiện tại em không muốn nhìn thấy anh, không muốn vì chuyện này mà chúng ta cãi nhau… Cho nên, anh về trước đi.”

Lục Đông Phong thấy cô như vậy, chỉ đành bất lực nghe lời, trước khi đi lại đưa khóa xe cho cô:

“Em lái xe đi cho thoải mái. Anh sẽ bắt xe về.”

Cô lắc đầu.

“Không cần.”

Lục Đông Phong kiên quyết muốn nhét vào tay cô, cô hơi gắt lên:

“Em đã nói là không cần. Hỏng xe em không đền được cho nhà anh.”

“...”

Biết ngay mà…

Lục Đông Phong bị cô đuổi về một cách bất đắc dĩ, trong lòng thầm bức bối. Chắc chắn mẹ lại nói những lời làm tổn thương cô. Cho rằng cô già đầu rồi sẽ miễn nhiễm với những thứ đó… thực ra càng trưởng thành mới càng dễ bị tổn thương.