Vạn Kiếp, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh

Chương 22: Bí mật (2)




Tiểu Mãn quỳ xuống kế bên ba, cô khóc nấc lên " ba à! " cô đưa tay sờ mặt ba " chỉ tại con không biết được việc này sớm hơn". Tiểu Mãn đứng dậy cầm chai rượu vang đổ thẳng lên đầu dì Quyên, những giọt rượu chảy dài trên mặt bà ta, những dòng rượu đỏ cứ trút xuống nhưng rồi trên mặt bà ta lại hiện lên nụ cười thoải mãn " ha… ha… Tiểu Mãn à sau thế, dù con có làm gì ta thì mọi chuyện đã không kịp cứu giản rồi, ha…ha…". Cô vung tay thật mạnh về phía dì Quyên, tiếng vỡ của thủy tinh vang lên, những mảnh thủy tinh văng khắp nơi, những giọt máu đỏ đã hòa cùng màu của rượu khiến người ta không thể phân biệt.Tiểu Mãn cất tiếng trong bầu không khí im lặng, giọng cô lạnh lẽo, khiến người nghe phải khiếp sợ " bà hãy nghe cho rõ những gì tôi nói, bà sẽ phải chịu đau khổ gấp trăm ngàn lần những gì bà đã làm với tôi và người khiến bà phải nếm mùi vị đó chính là tôi, bà nghe rõ chưa " nói xong cô quay đi, cùng lúc Nhan Chiếc đẫy ba cô theo. Bà Quyên vẫn còn mất hồn đứng đó, đứa con trai của bà ta cũng trả dám manh động vì nhìn thấy Nhan Chiếc đang đứng phía sau Tiểu Mãn, anh luôn đứng phía sau cô đấy chính là lời cảnh cáo ngầm " " Tiểu Mãn có tôi chống lưng ai dám đụng đến cô ấy " và dường như ai cũng hiểu điều đó, trả ai trong trong cái biệt thự đó dám đụng đến cô.

Bước ra khỏi tòa biệt thự, Nhan Chiếc đã điện thoại cho ai đó.

…****************…

Về đến nhà, cô đẩy ba vào trong, cô để ba cùng Nhan Chiếc trong phòng khách, cô đi lấy một ít trái cây. Quay lại cô bước vào phòng, cô không thể tin vào mắt mình, ba cô đang cười nói với Nhan Chiết, chuyện gì đang sảy ra?. Thấy cô đứng bất động ngoài phòng anh chạy đến kéo cô lại " này Tiểu Mãn em lại đây, anh với ba có chuyện nói với em". Ngồi xuống ghế, cô ngờ vực hỏi " không… không phải ba không khẻo sau, mọi chuyện là sau vậy ba có thể giải thích cho con không". Trên mặt ba cô nở một nụ cười ấm áp, ôn tồn giải thích cho cô nghe

- " một năm trước ba phát hiện dì Quyên âm mưu hại ba, bà ta đã đổi thuốc nhằm mục đích khiến ba trở thành người thực vật, nhưng rồi ba đã phát hiện và cùng với Nhan Chiết lật đổ kế hoạch của bà ta ".

Vẽ mặt Tiểu Mãn hiện lên nét không cam lòng" vậy là anh và ba giấu em không cho em biết sau ".

- " anh làm gì có, chỉ không muốn em lo lắng "

- " thế rồi ba và Nhan Chiết đã làm gì khi biết kế hoạch của bà ta "

- " ba và Nhan Chiết đã điều tra được những năm qua bà ta đã thu mua cổ phần của công ty nhằm mục đích thu tóm toàn bộ công ty, xong bà ta còn âm thầm cấu kết nhằm trục lợi, bà ta đã làm sổ sách giả lấy đi một khoản tiền lớn của công ty và tuông những mặt hàng giả lấy danh công ty để buôn bán, đây là bằng chứng phạm tội của bà ta " một sắp tài liệu được đặc trước mặt Tiểu Mãn.

Cô cầm lên xem, cô nhíu mày " nhưng trong đây không có bằng chứng bà ta đã hại mẹ con".

Ba cô thở dài bất lực" haizz… ba đã cố gắng tìm bằng chứng nhưng rồi ba phát hiện những nhân chứng vật chứng đã bị bà ta tiêu hủy ".

Tiểu Mãn ôm đầu bật khóc, cô thật ngu ngốc, thế mà 10 năm nay lại không biết mẹ cô đã bị người ta xác hại, vậy mà còn tin tưởng người đã mưu xác mẹ mình, thật nực cười. Chợt cô nhớ về Tiểu Vy" Nhan Chiếc Vy Vy sau rồi, cậu ấy ổn chứ ".

- " cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, đang trong phòng hồi sức ".

Nghe vậy cô liền muốn đi thăm cô bạn, nhưng bổng trời đất tối sầm lại, đầu óc cô quay cuồng, người cô lảo đão. Cô nặng nề ngã xuống. Cơ thể đã đạt đến giới hạn, bao cú sốc ập đến, Tiểu Mãn đã mạnh mẽ để chống chọi nhưng đến giờ phút này nó cũng phải đến lúc nghĩ ngơi rồi

…----------------…

Tại bệnh viện, Tiểu Vy đã tỉnh dậy, nhìn quay đây là phòng bệnh bên cạnh là Hưng Thịnh và ba mẹ cô, giọng nói yếu ớt " con không sau rồi, đã khiến mọi người lo lắng, nhưng Tiểu Mãn đâu ạ".

Mẹ Tiểu Vy rằng giọng “sau con ngốc thế hả, không biết lo cho bản thân, Tiểu Mãn con bé đi gặp ai rồi, thế mà nghe tin con qua cơn nguy kịch con bé đó cũng không đến thăm, haizz…”

Hưng Thịnh" bác à, Tiểu Mãn cậu ấy đang đi xác thực lại việc gì đó, chắc một tí nữa cậu ấy đến thôi.

Mẹ Tiểu Vy " bác không có ý trách con bé, khi nãy bác thấy con bé không ổn lắm, sắc mặt cũng không tốt, không biết con bé có chuyện gì không". Đang nói thì bác sĩ bước vào" mọi người có thể cho tôi ít thời gian nói chuyện với bệnh nhân không "

Tiểu Vy" cậu ấy không sau đâu tí cậu ấy đến mà, à ba mẹ với Hưng Thịnh ra ngoài tí đi, để con nói chuyện với bác sĩ ".

Ba người rời đi, trong phòng chỉ còn cô và bác sĩ. " cô Tiểu Vy thật ra bệnh tình của cô đã chuyển biến nặng, nếu không có vụ tai nạn này thì thời gian của cô sẽ còn lại khoản 7 tháng ".

Tiểu Vy" vậy hiện tại tôi còn bao lâu ".

Bác sĩ " còn 3 tháng nữa, khối u ở não đã phát triển nhanh hơn dự kiến, và sau tai nạn các tế bào ưng thư lại phát triển nó như một quả lựu phát nổ khiến quá trình phát triển tăng gấp đôi"

Tiểu Vy" bác sĩ có thể không nói chuyện này cho người nhà của tôi không "

Bác Sĩ" nhưng…"

Tiểu Vy" tôi không muốn họ lo lắng, tôi chỉ muốn khoản thời gian cuối cùng này thật đẹp với họ "

Bác Sĩ" được, vậy cô nghĩ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa ".

Đã cuối thu rồi, bên ngoài cửa sổ là một cây đại thụ, nó đã dần ngủ đông, những chiếc lá vàng cũng dần vơi đi, nó có lẽ chỉ tạm thời sống trong bộ dạng của cái chết, sau mùa đông nó lại đầy sức sống, lại vươn những táng cây xanh che mát một khoản trời. Còn cô có lẽ sẽ không giống cái cây đó, cũng đến lúc kết thúc rồi.