Sau lần bị bắt cóc ấy Tiểu Vy cũng thận trọng hơn khi ra ngoài. Trời hôm nay khá đẹp, bầu trời trong xanh, không khí dịu nhẹ. “Tiểu Mãn à, hôm nay chúng ta đi chơi nhá” tiếng nói trong trẻo mang nhiều phần nâng nỉ phát ra từ điện thoại.
Tiểu Mãn yêu trìu trả lời " được cậu muốn đi đâu"
Tiểu Vy sung sướng đáp lời Tiểu Mãn" chúng ta đi cafe mèo đi". Cô lái xe đi đoán Tiểu Vy. Đến một quán nước bên đường, quán được trang trí với tông màu xanh, bên ngoài điểm tô bằng những chậu hoa đầy màu sắc " này Tiểu Vy cậu đi qua bên đường trước đi" Tiểu Vy vừa chạy qua Tiểu Mãn cũng đã bước đi theo, từ đâu đó một chiếc xe lao tới, Tiểu Mãn vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của chiếc xe, lúc cô nhận ra thì mọi thứ đã không còn kịp, ai đó đã đẩy cô ra, một tiếng va chạm mạnh vang lên, lúc cô nhận ra mọi việc thì Tiểu Vy đã nằm dài trên đường. Tiểu Mãn chạy đến chỗ Tiểu Vy, trên đất là một vũng máu đỏ, cô lây cô bạn nhưng cậu ấy không hề cử động,hơi thở yếu ớt, tay chân Tiểu Mãn lúc này không thể bình tĩnh được, cô cầm điện thoại đầu óc hoãn loạn, cô đã điện cho ai đó, nhưng dần ít thức của cô cũng chở nên mờ đi. Tiếng còi xe cứu thương vang lên, băng qua mọi nẻo đường. lúc Tiểu Mãn tỉnh dậy cô đang nằm trên giường bệnh bên cạnh cô là Nhan Chiếc, cô ngồi dậy hình ảnh Tiểu Vy nằm trên vũng máu hiện ra trong đầu cô, Tiểu Mãn cứ ngỡ là một giấc mơ thế nhưng nó chân thật đến từng chi tiết. " Tiểu Vy đâu" cô hoãn loạn nhìn Nhan Chiếc.
Cậu ta ôm cô vào lòng " em hãy bình tĩnh lại, hiện Tiểu Vy vẫn còn đang trong phòng cấp cứu"
Cô lao xuống giường chạy đến phòng cấp cứu, đứng trước cánh cửa đó có mẹ và ba Tiểu Vy còn có cả Hưng Thịnh. Cậu ta lao đến chỗ cô, nắm vào vai cô thật mạnh " tất cả là tại cậu, tại cậu mà Tiểu Vy mới phải nằm trong đó, tất cả là tại cậu" lai người cô thật mạnh, những lời nói của cậu ta làm cô chết đứng, kí ức cô quay lại cái ngày mà mẹ cô đã rời xa cô, bà ấy cũng vào cái căn phòng đấy và mãi mãi rời không trở về, cô ngồi quỵ xuống, nước mắt cứ tuông trào, cô cứ lẩm bẩm " đúng tất cả đều tại tôi", Nhan Chiếc ôm cô, cậu ấy nhẹ vỗ về an ủi " không phải tại em", anh ta chạy đến chỗ Hưng Thịnh nắm cổ áo cậu ta" cậu bị điên à, tại sau cậu lại nói chuyện như vậy, mọi chuyện không liên quan đến Tiểu Mãn cậu đừng nói những lời như vậy ". Hưng Thịnh ngồi xuống ôm đầu" xin lỗi, chỉ tại tôi mất kiểm soát". Tiểu Mãn cô ngồi một bên tâm lý cũng dần trở nên ổn định hơn, cô chợt nhớ về chiếc xe đó, thật lạ thay giường như chiếc xe đó cố ý tông vào cô, Tiểu Mãn nghi ngờ đã có chuyện gì mờ ám phía sau " Nhan Chiếc anh cho em mượn điện thoại" cô cầm lấy điện cho trợ lý Ngọc.
Tiểu Mãn: trợ lý Ngọc cô điều tra cho tôi chiếc xe có biển số xxxxx, và mọi thứ phía sau vụ tai nạn này, tôi muốn biết ngây lập tức.
Trợ lý Ngọc: được ( 5p sau) có người đứng phía sau mọi việc, người đó là… ( cô trợ lý lắp bắp như có điều gì đó khó nói)
Tiểu Mãn: là ai cô mau nói.
Trợ lý Ngọc: là do phu nhân Trần ( dì Quyên)
Tiểu Mãn nghe thấy như không tin vào tai, mọi thứ đều im lặng " không thể nào". " Nhan Chiếc anh đưa em đến nhà họ Trần ( nhà của ba Tiểu Mãn) ". Đứng trước cổng, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân cô sẽ đến đây, bổng một bàn tay ai đó đan vào những ngón tay cô "anh vào với em ". Hai người bước vào trong, một toàn biệt thự to lớn, trang trí như cung điện hai bên lối đi là những bông hoa, toà biệt thự lộng lẫy thế nhưng trong mắt cô giờ đây thật ghê tởm. Bước vào nhà, một người đàn bà sang trọng đang ngồi trên chiếc sofa trên tay còn cầm một ly rượu, thấy cô bà ta bỏ ly rượu vang xuống, bước đến gần.
Giọng nói có nét nhẹ nhàng “sau Tiểu Mãn hôm nay con lại đến đây”
Giọng nói oán trách mang phần sát khí" có phải bà đã cho người hại tôi không "
Ngữ điệu mĩa mai của dì Quyên" á chà, con gái cưng của ta biết rồi sau" bà ta còn sờ vào mặt cô, vuốt ve càm Tiểu Mãn.
Cô hất tay bà ta ra " hơ … uổng công tôi tin bà, tại sau bà lại muốn giết tôi"
" Đương nhiên là vì tài sản này rồi, con không biết sau con gái cưng, hahah…" tiếng bà ta phát ra đến tai Tiểu Mãn như tiếng chó sủa.
" Tôi không phải con gái bà, nếu tôi chết đi chắc gì tài sản này sẽ thuộc vào tay bà"
" ái chà, dì đã có cách vào được cái nhà này thì việc lấy đi cái cơ ngơi này thì quá đơn giản"
" bà nói sau, không lẽ việc mẹ tôi mất có liên quan đến bà " khuôn mặt cô hiện lên nét khó hiểu.
" con gái à, giờ con vẫn không biết à, haha…"
Cô tán mạnh vào mặt bà ta tiếng chát vang lên “bà phải trả giá cho những gì bà đã làm, một kẻ máu lạnh như bà sẽ chết không toàn thây” tiếng vỗ tay của ai đó "haha… em gái à em thật ngây thơ ". Một tên chừng khoản 28 tuổi đang đứng ngây cầu thang.
Tiểu Mãn " anh là ai"
Dì Quyên " là anh của con đấy Tiểu Mãn à, haha…"
Tiểu Mãn" bà im đi, tôi không phải con bà, tên này cũng không phải anh tôi, những tên máu lạnh như các người thì làm gì có người thân "
Dì Quyên" hơ… vậy ba mày thì sau, một đứa con gái ruột lại không biết ba mình đã trở thành người thực vật chứ, thật nực cười "
Tiểu Mãn" bà nói gì, ba tôi làm sau có thể liệt chứ, bà muốn lừa tôi thì hãy kiếm lý do gì đó hợp lý hơn đi"
Dì Quyên" đem lão gia ra đây " một người làm đẩy ba Tiểu Mãn đến, ông ấy ngồi trên xe lăn, không một cảm xúc, như một kẻ mất hồn, cô lao đến bên ba" ba sau ba trở nên như vậy " không một tiếng hồi đáp.