Vân Du Ca

Chương 16: Rơi vào ma kế (1)




Vân Ca vì vụ làm ăn lỗ vốn này mà cau mày hết cả buổi sáng. Hình Nguyên thấy nàng khó chịu muốn lại hỏi thăm nhưng rồi lại thôi. Họ ở lại Bắc Biên thêm hai ngày chuẩn bị xe và lương thực. Đồng thời Vân Ca cũng cho người mật báo đến các thủ lĩnh ma tộc tại nhân giới nhờ họ điều tra thân thế của Tiểu Phiến Tử mà hoàng đế nhân giới đã nói tới.

Sau khi thăm dò, các thủ lĩnh mật báo lại với nàng. Nói Tiểu Phiến Tử này tên thật là Cao Ngũ Diện, cha hắn là một tướng quân. Năm xưa cha hắn từng dẫn quân giúp tiên hoàng là Lý Lệ Thành bình loạn tứ phương. Người này chiến công hiển hách lại thuần hậu lượng thiện. Đối với kẻ thù luôn có nhân từ nhất định. Trước khi sát phạt luôn chừa đường lui cho kẻ địch.

Lấy nhân đức giúp vua bình thiên hạ. Cũng chính vì hắn mưu dũng hơn người lại được tiếng thơm vang khắp. Nên khiến cho không ít tiểu nhân ghen ghét đố kỵ, ở trước mặt tiên hoàng đặt điều nói xấu. Tướng ở ngoài biên công cao át chủ, nhắc đến Nhân quốc người ta không nhớ đến Lý Lệ Thành vua của nhân giới. Mà người đầu tiên họ nhắc tới là Cao Thắng Toàn cha của Cao Ngũ Diện. Cao đại tướng quân danh trấn tứ phương.

Tiên hoàng đế ngoài mặt tỏ ra lễ hiền đãi sĩ. Nhưng trong lòng đã ngấm ngầm đối kỵ từ lâu. Cũng dần xem Cao gia là cái gai trong mắt, luôn muốn tìm cơ hội để giệt trừ. Trùng hợp thay, Vân quốc công khi ấy là tướng quân dưới trướng của Cao tướng quân. Cao tướng quân đối với người này xem như thủ túc, giữa hai người không hề có bí mật.

Ai cũng hết lời ca ngợi tình bạn vô tư không vụ lợi này. Cao tướng quân một lòng đối đãi với Vân quốc công. Thế nhưng người này lại lấy oán báo đức, hắn cùng với tiên hoàng bày ra một kế hãm hại Cao tướng quân với tội danh cấu kế ma tộc. Còn nói con trai của Vân quốc công là do yên nữ ma tộc sinh ra. Cả nhà Cao tướng quân từ lớn đến bé đều bị giết chết trong một đêm. Một nhà 85 mạng người ngay cả con gà con chó cũng không tha.

Cao Ngũ Diện năm đó sống xót là nhờ thái hậu phái người âm thầm cứu hắn đi giao hắn cho Huyền Sư chăm sóc. Trong chuyện này, còn có sự tham gia của Nhạc quốc sư, chính người này đã lấy mạng mà thề nói con trai của Cao tướng quân là ma tinh chuyển thế. Phải chu diệt tận gốc. Theo thám tử của nàng điều tra, Nhạc quốc sư này vốn chỉ là tên đạo sĩ quèn. Nghèo rớt mùng tơi năm đó được Vân quốc công tìm về để diễn một màn đại nghĩa diệt thân.

Cao tướng quân cả nhà hàm oan mà chết. Những kẻ tham gia vào kế hoạch này lại tiêu dao tự tại, tiến công lập nghiệp, khai quan tấn tước. Mối thù này làm sao Cao Ngũ Diện hắn có thể nuốt trôi. Sau bao nhiêu năm theo Huyền Sư học tập hắn đã hạ sơn nói là đi vân du tứ hải nhưng thực tế. Hắn trở về hoàng cung giả làm thái giám lấy tên là Tiểu Phiến Tử. Người này không ai khác chính là Tiêu Thái Bảo, bát đệ tử đã mất tích từ lâu của Huyền Sư. Vân Ca đọc lại một lần những gì được viết trong mật báo.

Nàng trầm tư bắt đầu suy nghĩ. Nàng từ từ liên kết các tình tiết trong cốt truyện mà nàng đã biết, những chuyện vừa xảy ra, những chuyện trong quá khứ. Qua một hồi đắn đo cuối cùng nàng cũng tạm thời đưa ra kết luận sơ bộ rằng. Cái chết của Nhạc quốc sư có thể do Tiêu Thái Bảo, cũng là Tiểu Phiến Tử gây ra. Còn về lời nguyền cửu trâm trên người thái hậu, có lẽ hắn muốn từ chỗ thái hậu biết rõ chân tướng của năm đó.



Hiện tại nàng chỉ có thể phỏng đoán nó là như vậy. Còn Huyền Sư, cái chết của Huyền Sư thì nên giải thích thế nào cho phải đây. Tính ra Huyền Sư chính là ân sư nuôi dưỡng dạy dỗ Tiểu Phiến Tử. Đối với hắn xưa không thù, nay không oán không lý nào hắn lại giết hại ông ấy. Nếu nói theo cách nghĩ của nàng thì cái chết của Huyền Sư vẫn còn là một bí ẩn.

Hoàng Thành Vĩnh Kế, nhà lao Thiên Bạc.

"Ha ha, lão già, ngươi nhận ra ta không?"

Nam nhân mặc trên mình y phục của một tên cai ngục, thành thục mở khóa nhà lao. Ung dung tiến vào, hắn đi đến bên Vân quốc công mình đầy thương tích. Tóc tai rối bời đang nằm thở thoi thóp ở trên mặt đất. Hắn mang trên mình vẻ mặt chán ghét căm hận, đạp cho lão mẫy đạp rõ đau. Vân quốc công, đau đớn rên lên, lão lăn qua lăn lại nhiều vòng ở trên nền đất bẩn thỉu lạnh lẽo.

Lão cau mày, cố gắng mở đôi mắt đã bị đánh đến sưng bầm ra để nhìn người thanh niên trước mặt. Hơi thở lão dứt quãng, ngập ngừng, lão rặn từng chữ khó khăn hỏi người kia.

"Ngươi là ai, ai đã sai ngươi đến đây?"

"Lão già, mở to mắt chó của ông lên nhìn cho rõ ta là ai?" Tiêu Thái Bảo tức giận nói.

"Ta đã khai hết mọi chuyện, cũng đã nhận hết mọi tội, các ngươi còn muốn đến đây làm gì nữa?" Vân quốc công đau đớn, phờ phạc nói.

"Ồ, xem ra ngươi không nhận ra ta rồi, được vậy ta nhắc cho ngươi nhớ."

"Nhiều năm về trước, ngươi vì phú quý vinh hoa, bán đứng tri kỷ, bắt tay với thuật sỹ mưu hai Cao gia ta 85 mạng người, đổi lấy cái tước vị quốc công một tay che trời, chẳng lẽ những điều này ngươi đều đã quên rồi hay sao?"

"Ngươi, ngươi lại là ai, tại sao ngươi lại biết được những chuyện này." Vân quốc công yếu ớt thều thào nói.

"Ta là ai, ngươi mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn xem ta là ai." Tiêu Thái Bảo kích động hắn áp sát vào mặt Vân quốc công mà hét lên.



"Ta là đại công tử của Cao gia, Cao Ngũ Diện, người duy nhất của Cao gia còn sống sót." Tiêu Thái Bảo gào lên, hắn dùng lực ném bay Vân quốc công vào bờ tường.

Vân quốc công té nhào ra đất, liên tục thổ huyết. Miệng lão không ngừng lẩm bẩm.

"Giống, rất giống."

"Ha, ha, ha.." Lão đột nhiên bật cười điên dại bò dậy nói.

"Nếu ngươi đã biết hết mọi chuyện, vậy thì ra tay đi, cho ta được một lần chết thống khoái."

"Ta không hối hận, nếu có được làm lại ta vẫn sẽ làm vậy."

"Ta thật sự rất chán ghét cái dáng vẻ giả nhân giả nghĩa của cha ngươi."

"Ta hận hắn, nếu không phải hắn, Mẫn Duy sẽ là của ta." lão vừa cười vừa nói trong cơn điên loạn.

"Đáng chết, lão súc sinh nhà ngươi lai còn dám ở đây nhắc đến mẫu thân ta."

"Đáng chết, đi chết đi." Trong lúc kích động Tiêu Thái Bảo đã một chưởng đánh chết Vân quốc công.

Hắn cười lạnh nhìn xác chết của Vân quốc công ở dưới đất. Ngước mắt lên trời nhẹ rơi nước mắt, Sơ Mục ta xin lỗi. Ta đã lợi dụng tình cảm của cô, nhưng cô đừng trách ta. Muốn trách cô nên trách bản thân mình sinh ra là con gái của lão gian tặc này.



Cái chết của Vân Sơ Mục hoàn toàn nằm trong kế hoạch báo thù của hắn. Hắn dùng thân phận Tiêu Thái Bảo lừa gạt tình cảm của Vân Sơ Mục. Dẫn dụ nàng ta, đối đầu với Vân quốc công. Cuối cùng khiến cha con họ trở mặt thành thù tàn sát lẫn nhau. Vân Sơ Mục vì bị hắn hại nên mới chết, hắn cũng rất đau lòng. Nhưng phàm là muốn làm chuyện lớn, đâu thể nào tránh khỏi hy sinh. Hắn thở dài trong nước mắt.

"Diện Nhi, ngươi làm tốt lắm, ngươi xem Cao tướng quân trên trời nhất định sẽ hãnh diện về ngươi." Lý Hiện Thuần luôn đứng ở một góc tối quan sát lúc này mới lên tiếng.

"A Thuần, ngươi tới từ lúc nào vậy?" Cao Ngũ Diện quay đi lau nhanh nước mắt rồi hỏi hắn.

"Từ khi ngươi đến đây, ta có một số chuyện muốn hỏi lão nên đến đây." Lý Hiện Thuần ôn nhu nói.

"Xin lỗi, hắn đã bị ta đánh chết rồi." Cao Ngũ Diện ái ngại nhìn thoáng qua xác chết của Vân quốc công.

"Không sao, chết rồi thì thôi, Diện Nhi của ta vui là được." Lý Hiện Nguyên cười tình.

Hắn đi đến bên cạnh Cao Ngũ Diện, nhẹ ôm lấy vai y. Hắn hôn lên môi y một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước. Hai người tình ý dâng đầy, nhìn nhau nở nụ cười. Sáng hôm sau, hoàng thành trấn động vì tin tức, Vân quốc công sợ tội tự sát. Trước khia chết còn viết một bức thư tường thuật lại án oan năm đó của Cao tướng quân là do lão và quốc sư thông đồng vu cáo.

Tin này vừa truyền đi đã vang khắp nơi đầu đường cuối phố. Dân chúng các nơi đều nháo nhạc nghị luận. Dù cho Vân quốc công nhận tội tự sát, nhưng đồng phạm Nhạc Hình Nguyên vẫn đang lẩn trốn. Triều đình phát lệnh tróc nã khâm phạm Nhạc Hình Nguyên trên toàn lãnh thổ Nhân Huyền quốc. Vân Ca đang ngồi uống trà trên lầu cao, nghe được những lời này từ miệng Xuân Sa, thì bất ngờ đến nỗi bị sặc nước trà. Trái với vẻ lo lắng của nàng Hình Nguyên lại tỏ ra vô cùng bình thản. Tự như hắn đã sớm biết chuyện này.