Vấn Danh Tường Vi

Chương 99: Cướp tù




Editor: Frenalis

Xiềng xích quá nặng nề, khiến phù thuỷ bước đi rất chậm. Cổ chân bị mài rách, máu chảy ra thấm vào mặt đất ẩm ướt và lầy lội.

Sắc mặt cô bình thản và lạnh lùng, như thể không cảm nhận được những lời nguyền rủa sôi trào xung quanh.

Điều này làm cho đám đông cảm thấy không hài lòng. Mọi người khao khát thấy cô cầu xin, rên rỉ, vùng vẫy và nguyền rủa. Họ mong muốn được chứng kiến phù thuỷ run rẩy trước bạo lực và cái chết, chứ không phải sự bình tĩnh như một vị thánh tử vì đạo.

Đám đông gào thét dữ dội hơn, những tiếng hô "giết phù thuỷ" vang lên liên tiếp, tạo thành một biển âm khổng lồ.

Phù thuỷ vẫn trầm tĩnh như cũ, theo chỉ thị của đao phủ quỳ xuống trước máy chém, đặt chiếc cổ mảnh mai lên chiếc rãnh bẩn thỉu của nó. Hàng mi dài khẽ nhấc, đôi mắt đỏ rực nhìn chăm chú vào chân trời xa xăm, nơi ánh mặt trời vàng nhạt đang từ từ dâng lên.

Mọi tiếng ồn ào huyên nào của thế gian biến mất, thế giới trở nên yên tĩnh đến lạ thường, như thể quay trở lại sự tinh khiết ban đầu.

Quan toà đơn giản đọc xong tội trạng, tiếng ồn của đám đông dần nhỏ lại, mỗi người đều nín thở chờ đợi.

Đột nhiên có tiếng hét vang lên, ai đó phát hiện từ tháp chuông không xa có cột khói đen bốc lên. Đám đông bắt đầu xao động, trở nên lo lắng và bất an. Sau đó, các cột khói liên tiếp xuất hiện ở nhiều nơi, dường như có nhà cửa bị cháy. Khi số lượng cột khói tăng lên đến năm chỗ, mọi người bắt đầu hoảng loạn. Tiếng hét kinh hoàng của phụ nữ vang lên, thậm chí có khói đã tràn vào đám đông.

Quan tòa ra sức quát tháo, cố gắng giữ trật tự, ra hiệu cho đao phủ hành quyết. Khi chiếc cơ của máy chém được kích hoạt, lưỡi dao sáng loáng đột ngột trượt xuống.

Đột nhiên có vài cây giáo thép từ phía trước đám đông bay lên, đâm xiên vào máy chém chặn đường đi của lưỡi dao. Lưỡi dao nặng nề chém đứt vài cây giáo, tiếp tục rơi thẳng xuống, trong khoảnh khắc gần chạm vào phạm nhân, lập tức khựng lại, bị kẹt bởi hai cây giáo cuối cùng đang run lên giữ lại, phát ra tiếng kêu chói tai.

Cùng lúc đó, khói dày đặc nhanh chóng lan ra trong đám đông che khuất mọi tầm nhìn. Không ai biết tai nạn này xảy ra từ đâu, đám đông hoảng loạn giẫm đạp lên nhau cùng tiếng hét vang dội. Vệ binh cố gắng xông vào nhưng không thể xác định được phương hướng, tình hình hoàn toàn mất kiểm soát.

Tu Nạp theo bản năng điên cuồng lao vào đám đông, khó nhọc vượt qua đám người đang kinh hoàng, leo lên máy chém trong làn khói dày đặc.

Hơi thở hỗn loạn, anh đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của phạm nhân.

Trên máy chém chỉ còn lại xác của đao phủ và một vài lính canh, lưỡi dao nặng chỉ còn cách rãnh gỗ vài phân. Phạm nhân lẽ ra đã bị chém đầu nhưng hiện giờ không biết đã biến đi đâu.  Edit: FB Frenalis

Đứng lặng hồi lâu, Tu Nạp chăm chú nhìn vào vết máu còn sót lại trên lưỡi dao, trước mắt anh là một màn đen mờ mịt.

Anh bắt đầu cố gắng nhớ lại, hồi tưởng về mọi điều liên quan đến phù thuỷ.

Nhớ về đoá tường vi trắng rơi xuống trong phủ công tước, nhớ về chiếc trâm cài suýt bị đánh cắp, nhớ về khuôn mặt tái nhợt trên tòa án, nhớ về chiếc áo sơ mi bị xé rách, nhớ về câu hỏi yếu ớt của cô khi đó, lúc ấy anh đã trả lời như thế nào?

Từng đoạn ký ức hiện lên, Tu Nạp ôm chặt đầu, phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng, cơ thể cao lớn chao đảo.

Sự hối hận như thanh sắt nóng xuyên qua lồng ngực, cơn đau dữ dội khiến anh gần như ngất đi. Anh muốn xé toạc da thịt để rút trái tim của mình ra. Phải ngu ngốc đến mức nào mới có thể làm mờ mắt đến nỗi không nhìn thấy sự thật.

Cô vẫn còn sống, từng có lúc gần đến mức anh có thể chạm vào.

Thế mà anh lại đưa cô lên máy chém!

Từ khoảnh khắc anh trả lời câu hỏi đó, linh hồn cô đã lâm vào điềm chết.

Trong lúc phù thuỷ bị hành quyết, khắp Đế Đô đã xảy ra nhiều vụ hỏa hoạn, hàng trăm người bị thương trong cảnh hỗn loạn giẫm đạp.

Điều kinh khủng hơn là phù thuỷ đã biến mất khỏi máy chém. Các lời đồn đoán hoang đường lan truyền khắp thành phố, mọi người xôn xao bàn tán, đoán rằng ma quỷ tà ác đã che chở cho cô. Nếu phù thuỷ tái xuất hiện, cô chắc chắn sẽ mang đến sự trả thù đáng sợ, kéo tất cả những ai đã toan tính hại cô xuống Địa Ngục.

Đế Đô cổ xưa tràn ngập sự hoảng sợ chưa từng có, việc phong tỏa toàn thành để điều tra chỉ càng làm gia tăng bầu không khí căng thẳng. Tu Nạp ban hành những mệnh lệnh nghiêm khắc nhất, binh lính lục soát từng ngóc ngách của Đế Đô để tìm kiếm tung tích của phù thuỷ. Đồng thời, đội cận vệ đã bắt giữ hàng chục kẻ tình nghi gây rối loạn tại hiện trường hành quyết để tra khảo suốt đêm. Trong vòng nửa tháng, mọi nỗ lực đều vô ích, phù thuỷ dường như đã biến mất khỏi thành phố này.

*****

Thành phố Mỹ Lệ nổi tiếng với mỏ sắt, là một trong những thành phố biên giới của Tây Nhĩ.

Nhờ vào các mỏ sắt và thương mại biên giới với nước Lợi Tư mà trở nên phồn thịnh. Các trạm kiểm soát biên giới bận rộn đón nhiều thương nhân qua lại mỗi ngày.

Trong lúc Đế Đô chìm vào hỗn loạn, tại một tòa nhà cũ kỹ không mấy nổi bật ở Mỹ Lệ, có một vị khách đặc biệt đang ẩn náu.

Phù thủy mắt đỏ - kẻ đã gây náo loạn Đế Đô, đang tựa vào chiếc ghế mềm. Làn da trắng bệch của cô trông như đã được phủ một lớp sáp, gương mặt đầy những nốt đỏ nhỏ li ti trông rất kinh khủng, như thể đã bị nhiễm một loại dịch bệnh đáng sợ.

Cổ chân mảnh mai của cô có một vết thương do xiềng xích gây ra, máu bẩn thỉu đã trở thành màu tím đen, vết thương có chút mưng mủ vì không được xử lý kịp thời. Tát Sa đang chăm sóc vết thương cho cô, rắc thuốc bột và băng bó, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ đáng sợ của cô.

Điều này không có gì lạ, chính Tát Sa đã sắp đặt để cô trông như vậy.

Trên đường trốn đến đây, cô nằm hôn mê trong chiếc quan tài, trở thành một xác chết trẻ tuổi chết vì bệnh đậu mùa. Lực lượng mật thám đã thay đổi bảy, tám lần mới đưa cô đến được thành phố Mỹ Lệ. Sáng mai, khi trạm kiểm soát biên giới mở cửa, Tát Sa sẽ đưa cô ra khỏi lãnh thổ của Tây Nhĩ.

Cô không muốn bị người khác điều khiển, nhưng thuốc gây mê vẫn còn lưu lại trong máu khiến cô trở nên vô cùng yếu ớt.

Tát Sa đột nhiên thít chặt dải băng, cơn đau nhói ở cổ chân khiến cô vô thức co rụt lại, mồ hôi li ti chảy ra trên trán.

Tát Sa nhìn cô, hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi luôn nghĩ cô rất thông minh, bây giờ mới phát hiện ra cô chỉ toàn làm những chuyện ngu ngốc."

Cô siết chặt tay vịn, nhịn đau không nói lời nào.

Khi người hầu rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tát Sa lấy một chiếc khăn ướt lau đi lớp ngụy trang trên mặt cô. Lực tay mạnh đến mức gần khiến cô tê liệt, dưới lớp khăn ướt khuôn mặt thật của cô dần hiện ra, đôi gò má ửng đỏ do bị chà xát quá mức. Ném chiếc khăn xuống, hắn liếc nhìn cô thêm lần nữa rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh. "Nói đi."

Sau một thoáng im lặng, cô mở miệng như hắn mong muốn. "Tôi không biết gì về Thần Quang hay Thần Hoả cả."

Một cơn giận dữ mãnh liệt dâng lên trong lòng Tát Sa, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực của cô.

Cô bình thản nói tiếp: "Đúng là tôi đã trải qua quá trình chuyển đổi linh hồn bằng Thần Quang, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu nguyên lý của nó. Về Thần Hoả thì càng không. Nếu ngài muốn tìm hiểu bí mật về hai thứ đó qua tôi, chỉ phí công thôi."

Mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của Tát Sa vẫn ẩn chứa cơn bão cuồng nộ. "Đó là tất cả những gì cô muốn nói?"

Cô ngẩn ra một chút.

"Phụ nữ bình thường trong hoàn cảnh này chẳng phải nên nói cảm ơn sao?" Giọng nói của Tát Sa mềm nhẹ nhưng đầy châm biếm cùng giận dữ. "Ví dụ như cảm ơn vì tôi đã cứu mạng cô, giữ cho cái đầu cứng rắn của cô còn trên cổ thay vì bị chặt làm đôi."

Câu trả lời của cô sắc bén bình tĩnh, không mang theo chút cảm xúc. "Ngài đã không tiếc bại lộ mạng lưới mật thám mà nước Lợi Tư đã cài cắm tại Tây Nhĩ nhiều năm chỉ để đổi lấy thông tin quý giá nhất. Rất tiếc, tôi không thể cung cấp cho ngài điều đó."

Tát Sa nhìn cô chằm chằm, cố gắng kiềm chế cơn giận đang bùng lên trong lòng hắn. Hắn muốn bóp chết người phụ nữ đáng ghét này, phá vỡ sự bình thản đáng nguyền rủa của cô, xé toạc lớp mặt nạ lạnh lùng để lộ trái tim yếu đuối bên trong. Hắn muốn thấy cô khóc, cầu xin sự giúp đỡ, bộc lộ nỗi phụ thuộc hoàn toàn vào hắn. Nhưng ngay cả khi cô đã kiệt sức và yếu đuối, cô vẫn giữ nguyên sự cẩn trọng không thể lay chuyển.

Nhận ra cảm xúc của mình, Tát Sa thoáng chút bi ai. Hắn không nên ngạc nhiên. Ở đất nước của mình, hắn luôn được ca ngợi là người lịch thiệp, tôn trọng phụ nữ, nhưng đối với cô thì ngược lại. Hắn khinh thường, lừa gạt, và coi cô như một quân cờ để điều khiển. Cô sẽ không bao giờ ngu ngốc đến mức yêu kẻ lợi dụng máu lạnh như hắn. Thật ngớ ngẩn khi hắn nghĩ mình có thể chiếm được trái tim cô.

Sau một lúc im lặng, Tát Sa che giấu cảm xúc của mình, trở lại với giọng điệu nhẹ nhàng thường thấy, như đang đàm phán.

"Quý cô Y Lan, đừng đánh giá thấp bản thân. Ít nhất tôi tin rằng cô biết Khải Hi đang ở đâu."

Khuôn mặt tái nhợt của cô đột ngột đông cứng lại. "Tôi không hiểu ngài đang nói gì."

"Không hiểu? Không, người không hiểu là tôi." Nụ cười của Tát Sa đầy vẻ chế nhạo. "Tôi không hiểu tại sao tiểu thư của một công tước lại phát điên mà đi đốt trung tâm nghiên cứu, hay tại sao cô lại được người bạn thân dùng kỹ thuật Thần Quang cứu sống, tại sao cô trung thành với gia tộc nhưng lại giữ im lặng. Tôi không hiểu vì sao cô không lên thuyền rời khỏi Tây Nhĩ, hay vì sao cô lại ngu ngốc đến mức hy sinh mạng sống cho một kẻ chẳng có chút quan hệ thân thích nào. Có lẽ cô có thể trả lời những câu hỏi này."

Lớp mặt nạ lạnh lùng cuối cùng cũng có chút rạn nứt, cô rũ mắt cúi đầu.

Tát Sa nhướng mày, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn. "Nghe nói cô từng có đôi mắt xanh lục rất đẹp, cực kỳ cuốn hút động lòng người."

Hàng mi dài khẽ run rẩy, phảng phất yếu ớt như cánh bướm.

Tát Sa nắm lấy cằm cô, nhìn sâu vào đôi mắt mơ hồ, giọng nói nhẹ nhàng như thôi miên. "Nói cho tôi biết, tại sao cô lại trở thành như thế này?"

Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, cô trở lại vẻ bình thản. "Khải Hi đã đi cùng với gia tộc Lâm thị sang một lục địa khác, và sẽ được bảo vệ bởi quân đội suốt đời. Xin lỗi, ngài không thể với tới được nữa."

Ngón tay của Tát Sa siết chặt cằm cô, vẻ mặt hắn thoáng hiện lên tia lạnh lùng. "Cô đã sắp xếp mọi thứ rất ổn thỏa, nhưng không sao. Nếu bạn của cô thực sự quan tâm đến cô, có lẽ hắn sẽ đến thăm tôi ở Lợi Tư."

Cô trầm mặc một lúc. "Lâm Tích sẽ không để ngài làm điều đó."

Tát Sa cười nhạt. "Lâm Tích sẽ từ chối cứu người đã âm thầm giúp đỡ hắn chiến đấu suốt ba năm, thậm chí cứu cả gia tộc hắn sao? Y Lan, tin tôi đi, đối với hắn, cô quan trọng hơn cô nghĩ nhiều."

"Cậu ấy sẽ không dại dột đến mức cứu một người đã chết."

"Ồ?" Tát Sa nheo mắt lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm. "Ai nói cô sẽ chết?"

Cô bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười mệt mỏi và lạnh nhạt. "Đúng vậy, ngài sẽ không để tôi chết, ít nhất là lúc này tôi vẫn còn chút giá trị. Có lẽ ngài sẽ móc mắt tôi gửi cho Lâm Tích, hoặc tra tấn tôi cho đến khi tôi khuất phục. Vì lợi ích, ai rồi cũng sẽ trở thành quỷ dữ. Thái tử Lợi Tư đương nhiên không phải ngoại lệ."

Tát Sa trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng. "Sao cô biết?"

"Chiêm Kim Tư quá tôn trọng ngài. Là một đặc sứ nhưng quyền lực của ngài quá lớn. Tôi không thể nghĩ ra ai khác ngoài thái tử Lợi Tư có được địa vị này."

"Vậy nên cô mới cứu tôi?"

Hắn luôn thắc mắc, cô đã lấy lại thấu kính, cũng chẳng thật sự muốn dựa vào hắn, vậy tại sao lúc đó cô không nhân cơ hội trốn thoát?

Cô thản nhiên thừa nhận. "Thái tử Lợi Tư chết ở đế đô Tây Nhĩ sẽ để lại hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Tôi không muốn hai quốc gia rơi vào chiến tranh."

Tát Sa nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm của hắn hiện lên những cảm xúc phức tạp không thể gọi tên. "Tại sao cô lại trung thành với đế quốc và gia tộc của mình đến vậy? Cha cô làm sao có thể ngu ngốc đến mức hy sinh cô vì lợi ích chính trị?"

Hy sinh? Cô thoáng ngỡ ngàng.

Ánh sáng chớp lóe bên ngoài cửa sổ, nhưng không ai chú ý. Tát Sa nhạy bén phát hiện một tia khác lạ trong đôi mắt đỏ của cô.

"Không phải công tước Lâm ra lệnh cho cô phá hủy Thần Quang sao?" Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tát Sa, khiến hắn bật thốt. "Hay là vì tình nhân của cô?"

Cô không trả lời, hàng mi dài lại rủ xuống, che khuất nỗi buồn mơ hồ trong ánh mắt.

Tát Sa không thể diễn tả cảm giác trong lòng mình là gì, giọng hắn trở nên kỳ lạ. "Người đàn ông đó là ai? Cô đã hy sinh nhiều như vậy cho hắn, còn hắn thì sao? Hắn đã bỏ rơi cô ư?"

"Không phải thế." Cô hít một hơi thật sâu, chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại giải thích. "Anh ấy không biết tôi còn sống."

Khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ yếu ớt, đôi mắt đầy buồn bã và dịu dàng, khiến Tát Sa không thể rời mắt. "Vậy tại sao cô không tìm hắn?"

"Anh ấy sống rất tốt, thậm chí còn tốt hơn tôi tưởng." Giọng cô nhẹ như một lời thì thầm, như đang an ủi bản thân, tựa hồ chỉ cần một làn gió thoảng qua sẽ làm tan biến đi. "Khi xưa chỉ là mê đắm về thể xác, có lẽ... anh ấy không yêu tôi. Thế thì sau bao nhiêu năm, cũng chẳng còn lý do gì để gặp lại."

Bên ngoài cửa sổ bắt đầu có những tiếng ồn ào mơ hồ, Tát Sa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mềm mại của cô: "Tôi chưa bao giờ thấy cô nhút nhát đến thế."

Cô khẽ cười, "Chẳng ai yêu một phù thủy cả."

Nụ cười biến mất, trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, nét yếu đuối thoáng qua cũng đã tàn. Ánh mắt của Tát Sa dừng lại, nhìn thấy đôi tay thanh tú, nơi cổ tay mảnh mai hằn lên những vết bầm tím do bị trói, trông đầy nhức nhối và tàn nhẫn.

Hắn im lặng một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng, từng chữ đều nghiêm túc. "Nếu tôi nói rằng tôi yêu cô, sẽ cho cô một ngôi nhà màu hồng với bồ câu trắng, đầy hoa cỏ và một lò sưởi không bao giờ tắt, liệu cô có bằng lòng làm nữ chủ nhân của ngôi nhà đó không?"