Vấn Danh Tường Vi

Chương 100: Giấc mộng




Editor: Frenalis

"Cô là tiểu thư công tước, còn tôi là thái tử của một quốc gia. Làm tình nhân của tôi sẽ không hạ thấp thân phận của cô đâu." Tát Sa ngừng lại một lát rồi nói tiếp. "Cuộc sống của cô sẽ xa hoa hơn trước, chẳng còn ai gọi cô là phù thủy, không ai có thể khinh thường cô nữa. Tôi sẽ cho cô mọi thứ tốt nhất."

"Không." Cô căn bản không cần suy nghĩ.

Câu trả lời nằm trong dự liệu, nhưng lại dứt khoát hơn hắn tưởng, khiến một cảm giác chua xót trào lên trong lòng Tát Sa. "Tôi tệ đến vậy sao?"

Vẻ mặt cô vẫn lãnh đạm như thường. "Lời hứa của anh nghe thật đẹp, đáng tiếc nó phải đổi bằng Khải Hi ."

Ánh mắt Tát Sa lóe lên. "Nếu tôi nói rằng..."

"Dù bây giờ anh hứa sẽ tha cho Khải Hi, nhưng khi quay về Lợi Tư thì sẽ khác. Anh đã dày công gây dựng ở Tây Nhĩ mà không thu được gì, lại vì một phù thủy mà từ bỏ mạng lưới mật thám âm thầm cài đặt từ lâu. Thái tử điện hạ sẽ phải đối mặt với áp lực vô cùng lớn. Khi những cơn sóng chính trị ập đến, lời hứa hôm nay chẳng còn chút giá trị." Lời phân tích lạnh lùng và sắc bén, như thể cô đã nhìn thấu tương lai. "Tôi chưa bao giờ tin tưởng những người coi trọng lợi ích hơn tình cảm. Dù hiện tại anh có hứng thú với tôi, nhưng sự cám dỗ của quyền lực sẽ mạnh mẽ hơn nhiều. Sự lựa chọn sau này chẳng cần phải bàn."

Cô không muốn rơi vào một cái bẫy khác. Một khi đặt chân lên đất nước xa lạ, có lẽ cô sẽ không bao giờ có cơ hội trốn thoát.

Tát Sa không thể phản bác, chỉ cười khổ.

Tiếng huyên náo đột nhiên vang lên lớn hơn, thu hút sự chú ý của cả hai.

Tát Sa cau mày. Có tiếng gõ cửa dồn dập, La Phi bước vào vội vàng báo cáo.

"Đội cận vệ đang phong tỏa cả thành phố, lục soát từng nhà. Có lệnh rằng ai che giấu phù thủy, bất kể là ai cũng sẽ bị nghiêm trị. Họ sắp đến con phố này rồi."

Lòng Tát Sa chùng xuống, vẻ mặt khẽ thay đổi. "Đến nhanh vậy sao? Sao lại là đội cận vệ?"

Đội cận vệ là lực lượng tinh nhuệ nhất của Tây Nhĩ, do Tu Nạp đích thân huấn luyện, chiến lực vô cùng mạnh mẽ.

Tình hình nghiêm trọng hơn hắn tưởng. La Phi vô cùng lo lắng. "Tôi vừa nhận được tin, vài ngày trước có mật thám không chịu nổi tra tấn, ba trăm cận vệ đã lên đường từ Đế Đô trong đêm, tốc độ rất kinh khủng. Người Tây Nhĩ quyết không để phù thủy rời khỏi đây sống sót. Nơi này không thể giữ lâu được nữa, nếu kéo dài ngay cả ngài cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Tát Sa vén nhẹ rèm cửa sổ. Nửa thành phố sáng rực đèn đuốc, tiếng người lao xao hỗn loạn.

La Phi hối thúc, "Thưa ngài, Thần Hoả rất quan trọng, nhưng an toàn của ngài còn quan trọng hơn cả. Người Tây Nhĩ biết rõ chúng ta đã nhúng tay vào, và họ đã cảnh báo rồi. Nếu không bỏ, chúng ta có thể rơi vào tình thế vô cùng khó khăn. Chúng ta không thể mạo hiểm." Edit: FB Frenalis

Thái tử của Lợi Tư mà bị xét xử ở Tây Nhĩ thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười trên trường ngoại giao. Nhưng từ bỏ con mồi đã vất vả lắm mới bắt được và để cô chết trong tay người Tây Nhĩ, Tát Sa lại càng không cam lòng. Trong lòng hắn đấu tranh mãnh liệt, lưỡng lự khó quyết định.

Người phụ nữ ngồi dựa trên ghế nhìn thoáng qua bên ngoài, ánh mắt thoáng hiện lên chút giễu cợt. "Mở cửa ra, tôi sẽ tự mình đi."

La Phi rõ ràng thở phào, tháo chốt cửa.

Tát Sa đứng chắn trước mặt cô, ngăn không cho cô đứng dậy, giọng hắn pha chút tức giận. "Cô biết điều này có nghĩa gì không? Cô thực sự muốn chết đến thế sao?"

Cô chẳng buồn đáp, quay đầu đi. "La Phi, nếu anh không muốn thái tử của mình gặp chuyện bất trắc, thì tốt nhất là kéo anh ta ra."

La Phi sững sờ, nhìn về phía Tát Sa, dường như vừa quyết định điều gì đó.

Tát Sa tức giận cố ngăn cản cô, nhưng bị La Phi chặn lại.

La Phi ra sức ngăn cản, bỏ ngoài tai mệnh lệnh của Tát Sa, khiến hai chủ tớ lao vào đánh nhau.

Cô không nhìn thêm một lần nào nữa, gắng sức đứng dậy, rời khỏi nơi trú ẩn cuối cùng.

Cô đã chán ngán tất cả, chán ngán sự trốn chạy và che giấu.

Nếu cô thuộc về thời đại cũ đã tàn bị nguyền rủa, thì đã định sẵn phải bị nghiền nát. Ít nhất cô có thể đối mặt với cái kết một cách bình thản.

Xuống cầu thang, bên ngoài là một con hẻm dài rộng.

Cô vịn vào tường, chậm rãi từng bước về phía trước. Người chết không cần giày, vì vậy cô chỉ mặc một chiếc váy trắng dành cho tang lễ, đôi chân trần bị mặt đường thô ráp làm đau rát. Không sao cả, thần chết sẽ kết thúc mọi đau đớn. Cô biết mình sẽ không phải đợi lâu.

Ra khỏi đầu con hẻm, con đường sáng trưng, tiếng người huyên náo. Những cư dân Mỹ Lệ hoảng loạn vì lệnh khám xét, cùng nhau trao đổi những lời phàn nàn và oán trách trên phố.

Một người phụ nữ vô tình nhìn thấy đôi mắt đỏ của cô, lập tức hét lên.

Đám đông bị thu hút, đồng loạt nhìn về phía cô như nhìn thấy quỷ dữ. Nỗi sợ hãi lan tỏa như những gợn sóng, mọi người hoảng hốt bỏ chạy, tiếng la hét vang lên không ngớt, cả con đường phút chốc trở nên hoang vắng.

Tin tức về sự xuất hiện của phù thủy lan truyền nhanh chóng, những lời đồn thâm căn cố đế đã khắc sâu vào tâm trí khiến họ tưởng tượng ra những điều đáng sợ nhất. Không ai dám lại gần bóng dáng mảnh mai ấy, dù trông cô yếu ớt đến mức chỉ cần một ngón tay cũng có thể quật ngã.

Hai đầu con phố bị những kẻ gan dạ dựng chướng ngại vật chặn lại, tiếng bước chân của đội cảnh vệ đang dần tiến đến từ xa.

Cô đã kiệt sức, dừng lại dựa vào một cột gỗ để điều hòa hơi thở rối loạn.

Con phố yên tĩnh đến rợn người, bóng người lấp ló sau mỗi ô cửa sổ.

Giữa sự im lặng tuyệt đối, bỗng vang lên tiếng động sắc bén, thứ gì đó rơi xuống cách cô chừng năm mét, mảnh vỡ bắn lên làm đau nhẹ bàn chân cô.

Đó là một chiếc bình hoa lớn, bị ai đó ném xuống từ cửa sổ, vỡ vụn thành trăm mảnh.

Mọi người không dám đến gần, nhưng chẳng ngại thể hiện sự căm ghét bằng cách ném đồ vật.

Người đầu tiên ném chiếc bình dường như đã truyền cảm hứng cho đám đông. Nhanh chóng, đủ thứ đồ vật được ném xuống.

Tiếng vỡ liên tục vang lên chói tai: bát đĩa, bình nước, cốc, tượng sứ, đồng hồ báo thức, dao mở thư, lọ mực, đèn bàn, bô đêm, thậm chí còn có cả trụ giường. Không ai biết chủ nhân của chiếc giường đã tháo nó ra bằng cách nào.

Nhìn chiếc trụ giường chắc chắn đó, cô nở nụ cười chua chát. Mọi thứ trong hiện thực đều giống như một giấc mơ vặn vẹo.

Những món đồ bị ném xuống chủ yếu rơi xung quanh cô, chỉ có một lọ muối đánh trúng trán khiến cô choáng váng, mất một lúc lâu mới có thể đưa tay lau đi vệt máu chảy xuống.

Phát hiện rằng máu của phù thủy đã chảy ra khiến đám đông reo hò.

Đội cảnh vệ của Mỹ Lệ cuối cùng cũng đến nơi, để tránh bị thương, họ dừng lại cách phù thủy khoảng năm mươi mét. Dưới lời kêu gọi của đội trưởng cảnh vệ, những hành động ném đồ dần dần thưa thớt.

Ánh đèn chiếu sáng con đường, những mảnh vỡ đủ loại phủ đầy mặt đất, như vô số ngôi sao sáng lấp lánh vây quanh phù thủy. Nhưng những ngôi sao này lại sắc nhọn vô cùng, tựa như những gai nhọn trải rộng từ Địa Ngục.

Mệnh lệnh từ quan Chấp Chính là bắt sống, nhưng những đội viên cảnh vệ cũng đầy sợ hãi trước phù thủy. Không ai dám tiến lên, họ chỉ dám đứng từ xa hô to, ra lệnh cho cô bước tới đầu hàng.

Cô không muốn bước thêm bước nào nữa, trong lòng chỉ còn lại sự trống rỗng, nếu có thể, cô mong bọn họ nổ súng ngay lập tức.

Máu ấm vẫn chảy không ngừng, cảm giác choáng váng ngày càng mạnh mẽ hơn, những tiếng quát tháo nghiêm khắc dần trở nên mờ ảo và xa vời. Cô rất muốn ngã xuống, nhưng mặt đất dưới chân toàn là mảnh vỡ, cô chỉ có thể tựa vào cột gỗ, áp trán lên đó. Cái lạnh và sự yếu ớt khiến đầu óc cô mờ đi, đến mức cô hoàn toàn không nhận ra, ở cuối con đường, một chiếc xe ngựa đang lao tới.

Chưa bao giờ người dân thấy một chiếc xe ngựa có tốc độ nhanh đến vậy. Trên thân xe có khắc biểu tượng của đế quốc , như một tia chớp vụt qua, bỏ xa đội cận vệ đi theo phía sau.

Chiếc xe ngựa đang phi nước đại bất ngờ dừng lại trước rào chắn, cửa xe bật mở, một người đàn ông lao ra khỏi xe.

Viên đội trưởng cảnh vệ vẫn đang ra sức quát tháo phù thủy bỗng bị một cánh tay sắt nắm lấy, rồi ném vào đống cát ven đường.

Tất cả cảnh vệ đều chết sững. Một đội viên trẻ tuổi bực tức định tiến lên đánh, nhưng rồi cũng khựng lại.

Người đàn ông mặc bộ quân phục đen tuyền, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng tái nhợt và gầy gò, trong mắt rực lên ngọn lửa dữ dội u ám. Chiếc cầu vai lấp lánh một ngôi sao bạc chói lọi, biểu trưng cho thân phận cao quý nhất của đế quốc.

Đám binh lính xung quanh rì rầm bàn tán, dân chúng sau cửa sổ xôn xao, không ai ngờ rằng quan Chấp Chính của đế quốc lại đích thân xuất hiện ở thành Mỹ Lệ . Viên đội phó cảnh vệ run rẩy tiến lên chào hỏi, nhưng lại bị quan cận vệ đi cùng chặn lại. Hàng trăm cận vệ cưỡi ngựa dũng mãnh, tiếng vó ngựa rền vang đồng loạt ghìm cương ngựa phía sau người đàn ông.

Vị quan Chấp Chính không để ý đến bất kỳ ai, ánh mắt anh nhìn thẳng vào hình bóng ở giữa đường, rồi nhảy qua rào chắn.

Con phố dài bỗng nhiên im bặt, mọi người nín thở theo dõi vị lãnh đạo tối cao của đế quốc bước về phía phù thủy.

Gió đêm thổi qua chiếc váy trắng tang tóc, cô tựa vào cột gỗ bất động. Mái tóc dài rũ xuống bay nhẹ trong gió. Da cô tái nhợt một cách lạ thường, bởi cái lạnh tê buốt của đêm đông.

Thực ra cô đã sắp ngất xỉu, chỉ khi cảm nhận có ai đó đứng trước mặt, cô mới tỉnh lại. Cô cố gắng mở mắt nhìn, dù là ngược sáng, cô vẫn nhận ra khuôn mặt không thể nào nhầm lẫn. Đầu óc lập tức trống rỗng.

Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, những suy nghĩ lơ mơ và rời rạc dần tràn về.

Sao cô lại không nghĩ đến điều này chứ? Đội cận vệ tất nhiên luôn ở bên cạnh quan Chấp Chính. Việc phù thủy trốn thoát chắc chắn đã gây ra chấn động lớn, buộc anh phải đích thân dẫn quân truy đuổi...

Thật là một thực tế hợp lý. Cô đã từng tưởng tượng vô số cách chết, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị anh chính tay giết chết.

Những tờ báo ở Đế Đô sẽ viết gì nhỉ? "Vị quan Chấp Chính dũng cảm đã kết liễu phù thủy, bắn xuyên trái tim đen tối, chấm dứt linh hồn tội lỗi của cô ta"?

Cô lại muốn cười, nhưng khuôn mặt lạnh cứng của cô không thể cười nổi. Có lẽ ánh mắt mang theo vẻ mỉa mai của cô đã chọc giận anh, cô nghe rõ tiếng các khớp tay của anh kêu lên.

Sai rồi, anh không cần phải dùng súng, chỉ cần tay không cũng có thể bẻ gãy cổ cô.

Cô muốn nói câu cuối cùng thật rõ ràng và bình tĩnh, nhưng chỉ phát ra được một tiếng khàn đục nghẹn ngào: "...Đến đây đi..."

Anh không nói một lời, lại bước thêm một bước.

Cuối cùng, cô cũng nhìn rõ đôi mắt đen quen thuộc mà lạ lẫm đó. Sự lạnh lùng cực độ đã biến mất, thay vào đó là một cảm xúc không thể diễn tả, như vực thẳm rực lửa cuộn trào sự giận dữ muốn nuốt chửng tất cả.

Cô sững người, cơn chóng mặt bất chợt ập đến, rồi cô đã bị đôi tay mạnh mẽ kia nhấc bổng lên.

Sự kinh ngạc bất ngờ còn hơn cả một cơn ác mộng, cô hoàn toàn sững sờ, thậm chí quên cả vùng vẫy, chỉ đờ đẫn nhìn anh.

Hơi thở của anh rất nặng nề, đôi môi sắc nét mím chặt, chiếc cằm cứng đờ, khuôn mặt điêu khắc không chút biểu cảm nào im lặng cúi nhìn cô, sau đó ngẩng đầu lên.

Anh bước từng bước một, những mảnh sứ kêu răng rắc dưới gót giày quân đội cứng rắn. Cả thế giới chỉ còn lại âm thanh đó.

Quan Chấp Chính của đế quốc ôm lấy cô bước qua những mảnh vỡ sắc nhọn, đi qua con đường lạnh lẽo, băng qua hàng trăm bình lính, đối diện với vô số ánh mắt nhìn theo.

Tất cả mọi người đều sững sờ, trợn tròn mắt nhìn đôi người đó.