Vấn Danh Tường Vi

Chương 64: Khổ hình




Editor: Frenalis

Sa La ôm chặt con gái, trái tim lo lắng suốt đêm cuối cùng cũng bình yên trở lại.

Ngải Lợi cũng đang lo lắng không kém, thở phào nhẹ nhõm. "A Vi đáng thương nhất định đã sợ hãi rồi. Anh nghe nói gia tộc Tác Luân đã bị tàn sát đẫm máu."

"Em không sao." Ngải Vi chỉ đáp ngắn gọn: "Ngải Lợi, những thứ em nói anh chuẩn bị lần trước đâu?"

"Đã xong hết rồi, ngựa và xe ngựa đều để ở quán trọ, nhưng em định làm gì vậy?" Ngải Lợi hoang mang khó hiểu.

"Ngải Lợi, anh mau đến lấy xe ngựa về. Mẹ, mẹ chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta phải rời khỏi Y Đốn ngay lập tức."

Sa La kinh hô kêu lên: "Tại sao? Chúng ta vừa mới ổn định ở đây mà."

"Y Đốn sắp rơi vào chiến tranh. Chúng ta phải rời đi ngay, càng sớm càng tốt." Không có thời gian giải thích thêm, Ngải Vi kéo một cô bé từ phía sau tới, "Đây là con gái út của công tước Tác Luân, tạm thời chúng ta sẽ chăm sóc cô bé."

Sa La và Ngải Lợi đồng thời im tiếng, khó có thể tin mà trừng mắt nhìn đứa trẻ trong bộ đồ ngủ viền ren.

Làn da trắng mịn như sữa, phong thái kiêu sa quý phái, tất cả đều cho thấy đây là một tiểu thư quý tộc thực sự. Ngải Vi đã lén lút đưa tiểu thư cao quý của công tước về nhà, để cô bé phải sống trong một căn nhà cũ kỹ, nghèo nàn thế này. Nghĩ đến đó, Sa La tựa hồ như muốn ngất đi.

Ngay cả khi đã ngồi trên xe ngựa chạy khỏi thành phố, Sa La vẫn không ngừng run rẩy dùng kính ngữ, bị Ngải Vi ngăn lại: "Hiện tại công tước Tác Luân đang gặp nguy hiểm lớn. Vì sự an toàn của Phương Lệ Na, mẹ nhớ nói với mọi người rằng cô bé là em gái của con và Ngải Lợi, con gái thứ hai của mẹ."

"Nhưng như thế là không tôn trọng, mẹ sợ rằng sẽ..." Sự kính sợ tự nhiên với quý tộc khiến Sa La cảm thấy lo lắng.

"Đó là ý của công tước." Ngải Vi biết cách thuyết phục hiệu quả nhất.

Sa La vẫn còn đầy nghi ngại, trong khi Ngải Lợi vốn đơn giản nên nhanh chóng chấp nhận sự thật, coi Phương Lệ Na đang mặc bộ váy thô sơ như em gái và chăm sóc cô bé. Do hoảng sợ cùng môi trường xa lạ, Phương Lệ Na luôn dính chặt bên cạnh Ngải Vi, chẳng khác nào chiếc bóng nhỏ của cô.

Ngày thứ hai sau khi cả gia đình trốn khỏi Y Đốn, quân chính phủ bắt đầu tấn công thành phố vẫn còn trong tay công tước Tác Luân. Trong thời gian ngắn ngủi, công tước đã phong tỏa thành phố, kiên quyết chống lại và không chịu đầu hàng, khiến cuộc chiến trở nên vô cùng khốc liệt.

Sau hơn một tháng bao vây, quân chính phủ nhờ vào ưu thế lực lượng đã chiếm được Y Đốn. Trong sự hỗn loạn của thành phố thất thủ, công tước Tác Luân biến mất không dấu vết. Những người dân còn sống sót trong thành dưới sự kiểm soát của quân chính phủ đã bắt đầu dọn dẹp tàn tích, rửa sạch vết máu trên đường phố và tái thiết lại quê hương mà họ từng tự hào. Gia tộc Tác Luân dần trở thành một phần của quá khứ, cuối cùng sẽ bị thành phố này lãng quên.    Edit: FB Frenalis

Không ai biết tung tích của công tước Tác Luân, nhưng mọi người đều rõ ràng mối thù của anh ta đối với chính phủ. Lệnh truy nã đặc biệt đã được ban hành khắp nơi, với số tiền thưởng đủ để người thường trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Nhưng mọi báo cáo đều là giả, công tước Tác Luân vẫn bặt vô âm tín, trong khi chiếc xe ngựa chở dòng dõi trực hệ của anh ta đang trốn về phía Tây.

*****

Tần Lạc đang cùng các cố vấn kiểm kê các chi tiết quản lý Y Đốn sau chiến tranh và lập các biện pháp pháp lý, thì bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào. Trợ thủ đi xem xét rồi lập tức báo cáo: "Là tiểu thư Nhữ Phi Á, cô ấy kiên quyết muốn gặp ngài."

Tầng lớp quý tộc của đế quốc rất nhạy cảm với những thay đổi về quyền lực. Với việc chính phủ nhanh chóng nhổ tận gốc công tước Tác Luân, liên tục từ chối gặp đặc sứ của công tước Vĩ Khắc, và cùng nhiều cuộc họp nhắm trực tiếp vào các tỉnh thành dưới quyền của công tước, mục tiêu tiếp theo đã quá rõ ràng.

Xu thế này khiến tiểu thư Nhữ Phi Á, từng được mọi người yêu mến, giờ đây trở thành kẻ bị xa lánh, ai cũng muốn tránh xa. Việc cô ta ngang nhiên xông vào hôm nay rõ ràng cho thấy Nhữ Phi Á đang vô cùng lo lắng, đến mức không còn để tâm đến phẩm cách và lễ nghi.

Đúng là một phụ nữ phiền toái.

Tần Lạc âm thầm cau mày, ra lệnh đưa Nhữ Phi Á vào phòng khách nhỏ.

Phải đến khi cuộc họp kéo dài mới kết thúc, tiểu thư Nhữ Phi Á nóng lòng không chịu nổi sự chờ đợi, mới được gặp Bộ Trưởng Tư Pháp.

Chỉ trong vài ngày, Nhữ Phi Á đã tiều tụy đi rất nhiều, nhưng dáng vẻ của cô ta vẫn hoàn mỹ, cô ta cúi người thực hiện một động tác hành lễ nhã nhặn mà không kém phần kiêu hãnh. "Bộ trưởng Tư Pháp, xin thứ lỗi cho sự đường đột của tôi."

Không giống như những người khác lạnh nhạt, Tần Lạc thể hiện sự thân thiện và ôn hòa. "Tôi hiểu mà, chắc chắn tiểu thư Nhữ Phi Á gặp phải chuyện khó khăn."

"Ngài nói đúng." Nhữ Phi Á biết rõ sự thân thiện của Tần Lạc chỉ là giả vờ, nên cô ta nói thẳng. "Tôi đến đây thay mặt cho gia tộc của mình."

Ánh mắt Tần Lạc lóe lên, nở nụ cười lịch sự. "Gia tộc nào? Ồ, ý cô là công tước Vĩ Khắc?"

Mặc dù thân thế của cha ruột cô ta đã là bí mật công khai, nhưng câu hỏi cố ý của Tần Lạc khiến Nhữ Phi Á đỏ mặt vì tức giận và xấu hổ, cô ta chỉ có thể kiềm chế cơn nhục nhã. "Ngài nói đúng, chính vì cha tôi là công tước Vĩ Khắc, nên tôi mới thuyết phục ông ấy ủng hộ hết mình cho vị hôn phu cũ của tôi trong cuộc chính biến."

"Đương nhiên, chúng tôi không quên sự hào phóng của cha cô." Tần Lạc đáp lại qua loa.

"Nếu ngài và quan Chấp Chính vẫn nhớ đến sự giúp đỡ không đáng kể của cha tôi, vậy liệu các ngài có thể giữ lời hứa, bảo đảm an toàn cho lãnh địa của ông ấy?"

"Hiệp ước vẫn còn giá trị, nhưng công tước phải tuân theo lệnh của chính phủ." Tần Lạc nhẹ nhàng nói. "Tiểu thư Nhữ Phi Á, cô phải hiểu rằng một lãnh địa chia cắt sẽ gây hại lớn cho đế quốc."

"Chúng tôi không có ý chống lại, nếu chỉ là thuế má, chúng ta có thể thương lượng lại thỏa thuận."

Tần Lạc biết đó là một nhượng bộ rất lớn, tương đương với việc giao quyền tài chính. Nhưng bất kể điều kiện có tốt thế nào, nó cũng không thể lay chuyển được quyết tâm sắt đá của Chấp Chính Tu Nạp. "Tiểu thư Nhữ Phi Á, chúng tôi cảm nhận được sự thành ý của công tước, nhưng rất tiếc, chính phủ muốn trực tiếp cai trị người dân ở đó."

Mặt Nhữ Phi Á tái nhợt, cô ta nắm chặt tay đến nỗi lòng bàn tay đỏ ửng. "Tại sao lại phải dùng chiến tranh để tàn phá? Chiếm lấy một lãnh địa tan vỡ có lợi gì? Ngoài việc giết chết những sinh mạng vô tội và tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, nó có ý nghĩa gì?"

Tần Lạc vuốt nhẹ mũi, tránh né câu hỏi sắc bén. "Tôi rất tiếc, đó là quyết định của chính phủ."

"Trả lời tôi! Ít nhất hãy cho tôi biết lý do thực sự!" Mọi người đều hiểu rằng chính phủ nằm dưới sự kiểm soát của quan Chấp Chính quyền lực, Nhữ Phi Á không chấp nhận lời thoái thác. "Xem như niệm tình tôi đã từng dốc sức cho Chấp Chính, mặc dù giờ đây tôi nhận ra đó có lẽ là hành động ngu ngốc, nhưng xin nể tình tôi từng là hôn thê của Tu Nạp!"

Khuôn mặt Nhữ Phi Á lộ rõ sự chua chát, giọng nói của cô ta trở nên sắc nhọn vì phẫn uất, không còn giữ được phong thái quý phái. Tần Lạc bỗng nổi lên lòng thương hại, trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy. "Đi theo tôi."

Nhà giam bằng đá u ám và đáng sợ rải rác các loại dụng cụ tra tấn, những vết rỉ sét nặng nề phủ đầy vết máu tím đen khiến người ta rùng mình. Những dụng cụ khủng khiếp như trinh nữ sắt, ghế đinh, ghế xét xử với mũi khoan sắt, lò nướng chân, ghế đẩu nhọn trừng phạt, lưỡi cưa sắt dài...

Khi nhìn thấy người bị giam giữ ở nơi sâu nhất trong hầm ngục, tóc của Nhữ Phi Á gần như dựng đứng, cả người rùng mình nổi lên tầng tầng lớp lớp da gà.

Người đàn ông đang hấp hối bị trói chặt trên giá gỗ, cơ thể bị cháy xém trông vô cùng kinh khủng, trên thân hình to béo ấy là vô số vết thương ghê rợn. Đàn ruồi bay vo ve xung quanh cắn vào những vết thương đang thối rữa, bốc lên một mùi hôi thối khó tả. Điều đáng sợ hơn, sinh vật không còn ra hình người này vẫn chưa chết, khi nghe thấy tiếng bước chân, gã cố gắng giãy giụa như muốn trốn khỏi lần tra tấn tiếp theo.

"Cô có nhận ra gã không?" Tần Lạc vừa lật xem ghi chép tra tấn trên bàn gỗ, vừa làm như không thấy phản ứng buồn nôn của Nhữ Phi Á. "Đây là Ban Nặc, cánh tay đắc lực của công tước Vĩ Khắc, và là thẩm phán chuyên dụng hình của hắn. Gã phát minh ra vô số kiểu tra tấn tàn nhẫn, có sở thích kỳ quặc là sưu tầm các bộ phận cơ thể của những tù nhân quý tộc. Sau khi xem qua hồ sơ thẩm vấn của gã, tôi phải thừa nhận rằng Ban Nặc rất có năng khiếu đặc biệt trong việc tra tấn người khác."

Nhữ Phi Á kìm nén cơn buồn nôn, cố ép mình nhìn lại lần nữa. Cuối cùng, cô ta mơ hồ nhận ra người đàn ông này từng thường xuyên ra vào phủ công tước với nụ cười nịnh nọt luôn trực trên môi. "Các người muốn lấy thông tin gì từ gã?"

"Chẳng cần gì cả, chỉ để gã nếm trải những hình phạt mà chính gã đã dùng trước đây." Gương mặt Tần Lạc trong ánh sáng lờ mờ của hầm ngục trở nên lạnh lùng đáng sợ. "Ba trợ thủ của Ban Nặc đã may mắn được xuống Địa Ngục trước, còn gã ít nhất cũng phải sống thêm hai tháng nữa."

"Chỉ để tra tấn cho vui? Các người thật điên rồ!" Sự tàn nhẫn trong lời nói của Tần Lạc khiến Nhữ Phi Á lạnh toát, vừa ghê tởm vừa sợ hãi.

"Người cuồng tra tấn là Ban Nặc, đừng đánh đồng tôi với tên cặn bã đó." Dù trong hoàn cảnh này, tiểu thư công tước vẫn giữ vững tinh thần. Tần Lạc cuối cùng cũng mở lời về chủ đề chính. "Có lẽ cô chưa biết, Tu Nạp từng có người yêu."

Nhữ Phi Á không hiểu ý anh ta, nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì sự thay đổi đề tài. "Không thể nào, tôi đã quen anh ấy nhiều năm rồi, chưa bao giờ nghe nói anh ấy có mối tình nào cả."

"Vì cô ấy đã chết." Tần Lạc gõ ngón tay lên tập hồ sơ bám đầy vết bẩn. "Cô ấy đã cứu Tu Nạp, sau đó bị giam vào ngục. Đây là hồ sơ tra tấn của cô ấy, do Ban Nặc đích thân thẩm vấn. Cô ấy đã chịu đựng suốt sáu tháng trước khi bị xử tử."

Nhữ Phi Á run rẩy, bàn tay cô ta cứng ngắc bấu chặt vào mép váy. "Là do Tu Nạp sắp xếp sao?"

"Là tôi. Tu Nạp chưa bao giờ thấy tập hồ sơ này. Nếu cậu ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ phát điên."

"Tôi không hiểu... điều này liên quan gì đến..."

"Ban Nặc là người thực hiện tra tấn, nhưng người ra lệnh chính là cha cô. Giờ thì cô đã hiểu lý do thật sự chưa? Tu Nạp muốn công tước Vĩ Khắc phải chết."

Lời nói lạnh băng cắt đứt chút hy vọng cuối cùng, khiến Nhữ Phi Á hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Tần Lạc không hề tỏ ra thương xót, tiếp tục nói. "Trước cuộc đảo chính, vì tình thế ép buộc nên tôi đã khuyên cậu ấy cầu hôn cô, giấu kín những gì cha cô đã làm. Nhưng hiện tại khi Tu Nạp đã biết toàn bộ sự thật, thì cũng là lúc cậu ấy muốn thanh toán mọi món nợ."

"Không thể nào! Cha tôi sẽ không bao giờ ra tay với một người phụ nữ! Điều đó chẳng có lợi lộc gì, hoàn toàn vô lý..." Nhữ Phi Á yếu ớt phản bác, tinh thần cô ta đang trên bờ vực sụp đổ.

"Lợi lộc? Đương nhiên có. Nếu Ban Nặc thành công trong việc tra tấn, cả gia tộc Lâm thị sẽ bị đưa lên giá treo cổ. Khi đó, cha cô sẽ dễ dàng loại bỏ công tước Lâm - một đối thủ chính trị lớn. Hắn đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào điều đó." Tần Lạc lạnh lùng mỉa mai.

"Lời khai... chống lại công tước Lâm... Rốt cuộc cô ấy là..." Những móng tay được chăm chút kỹ lưỡng của Nhữ Phi Á bấu chặt vào lòng bàn tay đến gãy. "Cô ấy là ai?"

"Cô ấy là con gái duy nhất của Lâm Nghị Thần." Tần Lạc im lặng một lúc, như thể có một chút thương cảm thoáng qua. "Giống như cô, cũng là một tiểu thư công tước."