Vấn Danh Tường Vi

Chương 63: Ám sát




Editor: Frenalis

Đẩy nhẹ cánh cửa của hàng rào thấp, hiện ra gương mặt đang ngủ của một đứa trẻ. Ngải Vi khẽ lay. "Dậy đi nào, tiểu thư Phương Lệ Na."

Cô bé dụi mắt thức dậy, vẫn còn ngái ngủ, để Ngải Vi bế lên, vừa tò mò vừa lẩm bẩm: "Ngải Vi, sao chị luôn tìm ra chỗ em trốn vậy?"

"Có lẽ vì hồi nhỏ chị cũng thích trốn ở những nơi kỳ lạ như thế." Thấy cô bé trong lòng mình không vui, Ngải Vi hỏi: "Lệ Na không vui à?"

Phương Lệ Na chớp mắt, ậm ừ một tiếng rồi tựa đầu vào cổ cô.

"Hôm nay em đi tìm cha, muốn cho cha xem bức tranh của em, nhưng người hầu không cho em vào."

Ngải Vi nhẹ nhàng an ủi. "Công tước chắc hẳn rất bận."

"Em biết là bận, nhưng đã nửa tháng rồi em chưa gặp được cha." Phương Lệ Na bực bội phàn nàn. "Ông ấy ngày nào cũng tiếp khách."

Ngải Vi an ủi." Khi nào công tước bận xong, ngài ấy sẽ đến gặp em. Ngài ấy cũng rất nhớ tiểu thư Phương Lệ Na mà."

"Em không xác định." Phương Lệ Na cau mày nhỏ lại. "Em nghĩ bây giờ cha thích công tước Khắc hơn."

"Công tước Khắc à?"

"Em nghe lén ngoài cửa. Cha đang hội đàm với các chú, họ nói rất lớn tiếng, còn liên tục nhắc đến người này."

Ngải Vi suy nghĩ một chút, đôi lông mày hơi nhíu lại. "Có phải là công tước Vĩ Khắc không?"

"Có lẽ là tên đó. Ngải Vi thông minh quá." Phương Lệ Na vui vẻ reo lên.

Khách của Tác Luân là công tước Vĩ Khắc sao? Tâm tình Ngải Vi dần trở nên nặng nề.

Vĩ Khắc và Tác Luân liên lạc bí mật với nhau, rốt cuộc họ đang định khơi dậy sóng gió lật đổ chính phủ mới, hay là đã nhận ra mối đe dọa nào đó và đang tìm cách tự bảo vệ mình?

Loại năng lượng mới từ tinh thạch chỉ vừa mới được đưa vào sử dụng, tình hình vẫn chưa ổn định. Chính phủ có lẽ chưa dùng đến vũ lực trong thời gian ngắn. Nhưng không có gì là tuyệt đối. Ngải Vi từng nghe nói đến quan Chấp Chính của đế quốc đã lên nắm quyền bằng một cuộc đảo chính quân sự, phong cách hành xử sắc bén và mạnh mẽ. Nếu anh ta không thể chịu đựng được việc Tác Luân và Vĩ Khắc chiếm cứ lãnh thổ quá lâu, rất có thể sẽ ra tay khi đối phương chưa kịp lớn mạnh.

Dù là tình huống nào, đều có nghĩa rằng thành phố Y Đốn không còn an toàn nữa.

Ngải Vi kiềm lại những suy nghĩ trong đầu, nhìn đứa trẻ trong vòng tay mình, lòng dâng lên một cảm giác tiếc nuối.

Dù chỉ là một cô hầu gái, nhưng những tháng ngày sống cùng Phương Lệ Na rất vui vẻ. Viễn cảnh tương lai đầy bất định khiến Ngải Vi lo lắng cho số phận của cô bé. Nhưng cô cũng hiểu dù chuyện gì có xảy ra, cô cũng không thể thay đổi được. Điều duy nhất Ngải Vi có thể làm là rời khỏi Y Đốn trước khi cơn bạo loạn đến.

"Công tước, ngài tìm tôi?"

Công tước Tác Luân chăm chú nhìn cô gái đang cúi đầu, ngữ điệu lãnh đạm. "Cô muốn xin thôi việc?"

Không ngờ chuyện này lại làm phiền đến công tước, Ngải Vi cố tỏ ra khiêm nhường. "Đúng vậy, mong ngài cho phép."

"Cô không hài lòng với mức lương à?"

"Ngài rất hào phóng, chỉ là gần đây mẹ tôi bệnh nặng, cần có người chăm sóc."

"Nếu cô không thể đảm nhiệm công việc, thì ngay từ đầu phải nói rõ. Tôi không muốn Lệ Na phải liên tục thích nghi với người hầu mới." Công tước gay gắt trách móc.

"Tôi xin lỗi, mong ngài tha thứ."

"Xin lỗi?" Tác Luân cười nhạtđầy mỉa mai. "Tôi không thấy cô có chút nào cảm thấy có lỗi."

Ngải Vi khựng lại, không hiểu ý của công tước, nên giữ im lặng.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, quản gia lên tiếng thông báo: "Công tước, vị khách ngài hẹn đã đến và đang chờ ở phòng khách."

"Tôi sẽ ra ngay." Một câu nói đơn giản xua quản gia đi, Tác Luân trở lại với thái độ bình thường. "Tôi sẽ tăng lương gấp đôi cho cô. Chừng đó đủ để cô thuê một người hầu chăm sóc mẹ mình. Hãy ở lại và chăm sóc tốt cho Lệ Na. Đừng nhắc lại chuyện nghỉ việc nữa."

Ngài Vi sững sờ, định nói gì đó nhưng công tước đã rời khỏi phòng.

Việc xin nghỉ bỗng trở nên vô cùng khó khăn. Ở lại thành Y Đốn là một canh bạc nguy hiểm, nhưng chọc giận công tước lại càng không phải là lựa chọn khôn ngoan. Ngải Vi chỉ còn cách tìm phương án khác.

Nhưng trước khi cô kịp nghĩ ra cách, một biến cố bất ngờ đã xảy ra, phá vỡ tất cả mọi kế hoạch.

Quan Chấp Chính hành động nhanh hơn tưởng tượng, cũng tàn khốc hơn rất nhiều.

Trong một đêm yên tĩnh, thành Y Đốn bất ngờ bùng lên hơn mười đám cháy, nhấn chìm cả thành vào cảnh hỗn loạn.

Ngọn lửa lan rộng, tiếng người ồn ào vang lên khắp nơi. Những người dân bị đánh thức vội vàng dập lửa, trong khi đó, gia tộc Tác Luân lại phải đối mặt với một cuộc thảm sát kinh hoàng.

Những tên lính gác bị mua chuộc đã mở cánh cổng lớn có khắc hình thiên sứ, dẫn đường cho những kẻ sát nhân khủng khiếp tràn vào.  Edit: FB Frenalis

Máu chảy khắp nơi như dòng suối nhỏ chảy xuống cầu thang, toàn bộ dinh thự phủ đầy xác chết. Các nữ hầu nằm gục trước cửa, nữ chủ nhân run rẩy tắt thở trên giường lụa, vệ binh bị bắn gục ngoài hành lang. Gia tộc quyền lực nhất thành Y Đốn bị xóa sổ, dinh thự xa hoa biến thành Địa Ngục trần gian.

Khi tiếng hét đầu tiên vang lên, một đôi mắt đỏ như hồng ngọc bỗng mở ra trong căn phòng hầu gái ở tầng ba.

Một giây sau, Ngải Vi đã nắm lấy chiếc áo ngoài lao ra hành lang, chân trần chạy về phía phòng của Phương Lệ Na, kịp khóa trái cửa trước khi kẻ thù tiến đến. Cô nhanh chóng đánh thức cô bé đang say ngủ.

"Ngải Vi?" Phương Lệ Na bị đánh thức có chút bực bội, định nói gì đó nhưng lập tức bị cô bịt miệng lại.

Phương Lệ Na hoàn toàn không thể cựa quậy, dù Ngải Vi mảnh mai nhưng sức lực lại mạnh hơn hẳn cô hầu gái trước đây.

Ngải Vi không nhìn đứa trẻ trong lóng mình, cô đang tập trung lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Kẻ thù đã đến tầng ba, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt của những người bị đâm xuyên qua bụng trong giấc ngủ.

Tiếng la hét và khóc lóc vang lên khắp nơi khi càng nhiều người bị đánh thức, cuối cùng cũng có tiếng phản kháng. Phương Lệ Na không còn giãy giụa nữa, mà bắt đầu run rẩy. Dù không thể nhìn thấy, cô bé vẫn cảm nhận được sự kinh hoàng đang diễn ra ngoài kia.

"Đừng sợ, cũng đừng lên tiếng." Tiếng bước chân ngày càng đến gần, giọng Ngải Vi dịu dàng thì thầm bên tai cô bé. "Hãy ngoan ngoãn trốn dưới gầm giường. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng ra ngoài, hiểu không?"

Vòng tay ấm áp như có sức mạnh trấn an, Phương Lệ Na cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, khẽ gật đầu.

"Cô bé ngoan." Trong bóng tối, Ngài Vi dường như mỉm cười, ôm chặt Phương Lệ Na một cái rồi đẩy cô bé trốn dưới gầm giường.

Cửa phòng vang lên tiếng rắc nhỏ, then cửa đã bị phá.

Bóng tối bao trùm, không có một tia sáng nào lọt vào.

Trong phòng vang lên những tiếng đập mạnh vào cơ thể, những tiếng hét đau đớn thảm thiết, như thể họ đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng không thể thoát ra.

Trong bóng tối, có người nặng nề ngã xuống, không khí ngày càng nồng nặc mùi máu tanh. Phương Lệ Na không biết liệu Ngải Vi có bị thương hay không, bàn tay rơi xuống dưới giường là của ai, hay tiếng thở hổn hển như đang hấp hối kia thuộc về ai. Cô bé chỉ nghe thấy tiếng người liên tục xông vào phòng. Cô bé trốn dưới giường cắn chặt ngón tay, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, nước mắt lăn dài trên má, sợ đến mức khó thở.

Chỉ cần nhắm mắt lại, cô bé có thể nhận ra tiếng ai đang gào thét. Liệu người chị kiêu ngạo của cô bé còn sống không? Tiếng khóc thét đó là của bà cô Mai Lan quý phái? Hay tiếng gầm giận dữ kia là của chú Mông Đức? Thỉnh thoảng có tiếng lửa cháy cùng tiếng súng nổ đan xen. Cô bé tiếp tục khóc nức nở cho đến khi nước mắt cạn khô. Ánh sáng yếu ớt của bình minh chiếu vào song cửa, cuối cùng những âm thanh đáng sợ cũng dần lắng xuống.

Một lát sau, cánh cửa đã bị một chiếc bàn chặn lại. Từ mép giường, một khuôn mặt trắng bệch nhô ra, vương vài giọt máu trên mặt đất. Nhưng trong mắt Phương Lệ Na,  người đó lại trông như một thiên thần đang mỉm cười.

"Phương Lệ Na?" Thiên thần xinh đẹp đưa tay ra với cô bé.

Cô bé nức nở lao vào vòng tay đó và ôm chặt lấy không buông.

" Phương Lệ Na đáng thương của chị, chắc hẳn em đã sợ lắm rồi." Ngải Vi dịu dàng an ủi, che đôi mắt cô bé lại. "Đừng sợ, trời đã sáng, mọi thứ đã qua rồi.

Những kẻ tấn công tàn bạo rút lui trước khi ánh bình minh kịp ló dạng, nhanh như cách chúng đến.

Chẳng nghi ngờ gì nữa, mục tiêu của chúng đã hoàn thành. Gia tộc Tác Luân đã bị đánh một đòn trí mạng.

Ngải Vi hiểu rằng vụ ám sát kinh hoàng đêm nay chỉ là sự khởi đầu. Để hoàn toàn tiêu diệt thế lực của gia tộc Tác Luân, thành phố Ý Đôn sẽ sớm chìm trong bạo lực đẫm máu.

Tác Luân bước qua tấm thảm đầy máu, mỗi bước chân đều tạo ra tiếng dính nhớp nhầy nhụa.

Khuôn mặt công tước tái nhợt nhưng bình tĩnh đến đáng sợ. Những vệ sĩ còn lại vây quanh chủ nhân cũng bị cảnh tượng Địa Ngục trước mắt làm kinh hãi. Khi hỗn loạn xảy ra, một số cận vệ đã hộ tống công tước vào đường hầm bí mật, giúp anh ta thoát khỏi cuộc thảm sát và sống sót. Nhưng giờ đây, họ lại phải đối mặt với nỗi kinh hoàng tinh thần dữ dội.

Từng người trong gia tộc Tác Luân đã bị giết hại, có người bị cắt cổ, người khác bị đâm nát ngực, có kẻ bị chặt đứt tay chân rồi chết vì mất máu. Nỗi đau đớn vô tận hiện lên trên khuôn mặt của mỗi người đã chết. Khi đi đến tầng ba, công tước dừng bước.

Nằm trên hành lang là năm, sáu thi thể. Càng đến gần cánh cửa cuối cùng, thi thể càng nhiều hơn. Tất cả vệ sĩ đều hiểu, đó là phòng của cô con gái út Phương Lệ Na, ai cũng biết rõ kết quả tuyệt vọng và lạnh lẽo đang chờ đợi.

Cánh cửa không được mở ra.

Hai vệ sĩ hợp sức, cuối cùng cũng lật đổ được chiếc bàn chặn cửa. Tấm ván cửa vỡ vụn rơi xuống, đè lên đống thi thể chất đống bên trong.

"Cha!" Tiếng gọi mừng rỡ của đứa trẻ vang lên như một phép màu.

Phương Lệ Na được Ngải Vi thả xuống, lao vào vòng tay cha rồi oà khóc.

Các vệ sĩ đều há hốc mồm nhìn vào căn phòng đầy hỗn loạn.

Thi thể của kẻ địch gần như chắn hết lối vào. Người hầu gái với đôi mắt sắc đỏ đứng cách đó vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút sợ hãi, chân váy bông dính đầy vệt máu đỏ tươi.

Công tước ôm chặt cô con gái sống sót, dần dần bình tĩnh lại sau sự xúc động, giọng nói lạnh như băng chất vấn: "Cô là ai?"

Ngải Vi không ngạc nhiên khi công tước vẫn còn sống, trong lòng cảm thấy mừng cho Phương Lệ Na. "Tôi là người hầu của tiểu thư Phương Lệ Na."

Câu trả lời này như một sự chế giễu với Tác Luân, khuôn mặt anh ta căng thẳng, ánh mắt lóe lên sát khí.

Ngải Vi khẽ cúi chào. "Vì tiểu thư đã an toàn gặp lại ngài, xin hãy cho phép tôi rời khỏi dinh thự này."

Phương Lệ Na sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột của tình huống, nắm chặt tay cha. "Không! Ngải Vi đã bảo vệ con suốt, chị ấy rất tốt!"

Ngải Vi thở dài, sau một đêm hao tổn sức lực nghiêm trọng, cô không còn muốn chiến đấu thêm lần nào nữa. "Xin lỗi, tôi không có ý muốn đối đầu với ngài."

Công tước Tác Luân nhìn con gái trong vòng tay, rồi nhìn thiếu nữ với đôi mắt đỏ.

"Rốt cuộc cô là người của phe nào? Thuộc về ai?"

"Ngài không cần phải quá lo lắng. Tôi chỉ là một người hầu, không có ý định dính líu đến bất kỳ tranh chấp nào. Nếu ngài không cấm cản, tôi đã rời khỏi Y Đốt từ lâu rồi."

Ánh mắt sắc như chim ưng của Tác Luân nhìn chằm chằm vào cô. Sau một hồi im lặng, anh ta đột ngột nói: "Hãy mang Phương Lệ Na đi cùng cô."

Gương mặt Ngải Vi biến sắc. "Ngài có ý gì?"

"Hãy đưa nó đi tìm một nơi an toàn để trốn. Tôi sẽ đón nó khi tình hình ổn định." Công tước Tác Luân nói như thể đang ra lệnh.

"Xin thứ lỗi, từ lúc giao tiểu thư an toàn lại cho ngài, cô bé không còn là trách nhiệm của tôi nữa." Ngải Vi ngỡ ngàng, sau đó lập tức từ chối. Kẻ thù của công tước là chính phủ, cô không muốn gia đình mình bị liên lụy và truy nã bởi đế chế.

"Tôi chưa bao giờ chấp nhận đơn từ chức của cô , nên cô vẫn là người hầu của nhà Tác Luân." Dù tình hình vô cùng nghiêm trọng, công tước Tác Luân vẫn giữ thái độ cứng rắn. "Tôi hiện không thể mang Phương Lệ Na theo. Nó phải được cô chăm sóc."

"Xin lỗi, lệnh của ngài không có tác dụng với tôi." Khuôn mặt thanh tú của Ngải Vi không còn sự khiêm nhường của một người hầu, chỉ còn lại vẻ lãnh đạm thờ ơ.

"Vậy coi như tôi cầu xin cô?" Sau một khắc cứng đờ, Tác Luân thay đổi cách nói, hạ bớt sự kiêu ngạo của mình. "Trên giá sách trong thư phòng của tôi có một bức tượng. Xoay ba lần sang phải sẽ mở ra một ngăn bí mật, bên trong có những kho báu, tất cả đều sẽ thuộc về cô. Điều kiện duy nhất là đảm bảo Phương Lệ Na được sống sót."

Thấy cô vẫn muốn từ chối, Tác Luân ngắt lời: "Trong đó có một chiếc hộp đen, bên trong là mảnh tinh thạch từ di tích tiền sử của Hưu Ngoã, có thể thay đổi màu sắc của đồng tử."

Tinh thạch thay đổi màu mắt?

Ngải Vi sững sờ, sau đó lưỡng lự một lúc, cuối cùng nhận lấy Phương Lệ Na đang kiệt sức ngủ say trong vòng tay công tước.

"Hãy chăm sóc tốt cho nó, đừng để nó gặp bất kỳ nguy hiểm nào." Tác Luân nhìn cô con gái nhỏ đầy yêu thương, giọng nói trở nên lạnh lẽo. "Nếu không, dù cô là ai, cô cũng sẽ phải hối hận vì đã được sinh ra."