Vấn Danh Tường Vi

Chương 56: Quê hương




Editor: Frenalis

Từ khu rừng vượt qua các trạm gác, qua con đường quặng mỏ cổ xưa, nhóm người lặng lẽ thâm nhập vào thành phố Hưu Ngoã.

Hưu Ngoã vẫn như bảy năm trước, con đường lát đá vỡ nát, những con phố hẹp dài u tối.

Đạt Lôi và Uy Liêm kín đáo quan sát thành phố bị phong tỏa này.

Các con phố dưới sự quản lý của quân đội không có chút sức sống, nhiều cửa hàng đã đóng cửa. Đường phố vắng vẻ, người qua lại thưa thớt, thỉnh thoảng chỉ có hai, ba người vội vã đi qua với khuôn mặt vô cảm. Giữa quảng trường treo lủng lẳng mấy cái xác bị treo cổ, một bầy quạ đang không kiêng nể mà mổ vào.

Quan Chấp Chính dẫn họ đi qua một con hẻm, phía sau hẻm là khu vực đổ nát rất lớn, những tấm ván gỗ vỡ treo lủng lẳng trên đống gạch vụn, cỏ dại mọc um tùm. Trong thành hiếm khi thấy một khoảng đất trống lớn như vậy. Uy Liêm nhớ lại bản báo cáo ghi rằng gia tộc Lâm thị đã từng tàn sát khu ổ chuột Hưu Ngoã, mà khẽ thở dài.

Phía sau khu đổ nát là khu ổ chuột. So với con phố chính, khu ổ chuột thậm chí còn nhộn nhịp hơn một chút, nhưng dọc đường không thiếu những ánh mắt không thiện ý lấp ló. Những người lạ mặt dễ dàng trở nên nổi bật ở nơi này. Đạt Lôi và Uy Liêm đều nâng cao cảnh giác, sẵn sàng đối phó với mọi động tĩnh xung quanh.

Mọi người xung quanh dần dần tụ lại, quan Chấp Chính dừng bước, nhìn về phía một quán rượu thấp lè tè không xa.

Dưới mái quán rượu có bảy, tám người tụ tập, có người khoanh tay nhìn, có kẻ cười lạnh, còn có vài người đang dò xét với ánh mắt đầy địch ý. Quan Chấp Chính mở miệng nói với một thanh niên trong số đó.

"Chào, Phan."

*****

"Anh đoán xem bên trong họ đang nói gì?" Uy Liêm nhìn cánh cửa đóng chặt mà tò mò, khẽ huých tay vào Đạt Lôi.

"Tôi làm sao mà biết." Đạt Lôi vẫn cảnh giác, gương mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào mấy người đối diện.

Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng "phịch", tiếp đó là tiếng vật gì đó vỡ tan, như thể có ai vừa va phải cái gì.

"Phan!?" Đám người trong khu ổ chuột thốt lên, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Biết rõ cấp trên không thể bị hạ gục bởi một kẻ vô danh, nhưng Đạt Lôi vẫn trở nên căng thẳng, tay của Uy Liêm đã đặt lên cò súng.

"Không sao." Phan mở cửa sổ vẫy tay ra hiệu an toàn, quan Chấp Chính thản nhiên ngồi dựa vào mép bàn, khóe môi nhếch nhẹ một nụ cười.

Chưa kịp nhìn kỹ, cửa sổ đã khép lại, cả hai bên đều thả lỏng, bầu không khí có phần bối rối. Có vẻ như cuộc nói chuyện bên trong cũng tương đối suôn sẻ.

"Tôi đang mơ sao?" Mặc kệ cái thứ vừa bị đụng ngã, Phan nhìn người đối diện, lẩm bẩm tự nói. "Giấc mơ này kỳ quặc quá."

"Có cần tôi đấm cho một cái không?" Gặp lại cố nhân, Tu Nạp không khỏi cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng, sự trêu chọc mà đã bao năm qua không còn xuất hiện. Edit: FB Frenalis

Phan giờ đã trở thành một thanh niên cao ráo, thoạt nhìn như một thủ lĩnh, nhưng lúc này lại ngơ ngác, dường như trở về với vẻ non nớt, nghịch ngợm của cậu thiếu niên năm xưa. Sau một lúc ngẩn ngơ, Phan lắc đầu, "Tôi nghe nói trong rừng có phù thủy xấu xa, có thể khiến người ta đổi mặt, anh có phải là..."

Không ngờ cậu ta lại liên hệ đến mấy câu chuyện cổ tích lố bịch, nhìn vẻ mặt hoang mang, mâu thuẫn của Phan, Tu Nạp không nhịn được bật cười. "Đúng vậy, tôi gặp được một bà tiên tốt bụng, không chỉ thay mặt mà còn thay luôn cả cơ thể."

Phan cảm thấy như mình bị trêu chọc. "Không đúng, Phỉ Qua lẽ ra đã chết rồi, anh không thể nào là anh ấy được."

Tu Nạp nhướng mày. "Còn có ai biết rõ mọi điều cậu đã làm từ nhỏ đến lớn?"

Miệng há thành hình tròn, Phan nghĩ đến nỗi nhức cả đầu, cuối cùng miễn cưỡng chấp nhận, "Bảy năm qua anh đã đi đâu?"

"Tôi đã vào quân đội."

Phan lập tức thay đổi sắc mặt, sự tin tưởng vừa mới nhen nhóm liền chuyển thành nghi ngờ. "Quân đội? Anh trở thành người của quân đội rồi sao?"

"Nói chính xác thì quân đội là người của tôi."

Phan cảnh giác nhìn chằm chằm anh.

Tu Nạp mỉm cười: "Sau này cậu sẽ hiểu."

Phan chuyển sang chuyện khác. "Năm đó anh làm sao thoát khỏi tay quân đội?"

Tu Nạp khựng lại một chút, ngữ khí trở nên mềm mại hơn. "Cô ấy đã cứu tôi."

"Ai cơ?"

Nghe ra giọng dò hỏi, Tu Nạp lại cười, ánh mắt thoáng vẻ đùa cợt. "Cậu chẳng phải luôn muốn chạm vào eo của cô ấy sao?"

Phan đỏ mặt, hiếm khi rơi vào cảnh lúng túng đến câm nín.

Tu Nạp bình tĩnh giải thích. "Cô ấy đã cứu tôi, đưa tôi rời khỏi Hưu Ngoã, và phải chịu án tù chung thân. Cho nên, bảy năm sau tôi mới có thể đứng ở đây."

Phan lại một lần nữa ngớ người, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói. "Tiểu thư công tước vì anh mà... Quả thật cô ấy là người tốt... Phỉ Qua, anh thật có sức hút... Tôi đã nói với Kiều Phù rằng cô ấy..."

Phan đột nhiên ngậm miệng, như thể một con rối bị siết chặt hàm.

"Kiều Phù vẫn còn đó chứ?"

"Đương nhiên." Phan trả lời một cách ngượng nghịu, không rõ nghĩ đến điều gì mà trở nên cực kỳ lúng túng. "Năm đó anh cảnh báo chúng tôi trốn đi, nên hầu hết mọi người đều không sao, cả Tát cũng vẫn ở đây, chỉ là uống rượu nhiều hơn thôi."

"Vậy thì tốt rồi." Tu Nạp xoa đầu Phan, như đã từng làm nhiều năm trước, cảm thấy an lòng. "Rất vui vì các cậu vẫn ở đây."

Phan đảo mắt một lúc, cuối cùng không kìm được mà mở cửa, gọi một đồng bọn đến thì thầm dặn dò.

Khi người đó chạy vội đi, Phan mới quay lại, lúng túng nói với Tu Nạp: "Phỉ Qua, có một chuyện mà có lẽ anh cần biết."

Vẻ mặt Phan khá kỳ lạ, Tu Nạp nhướng mày. "Chuyện gì?"

"Xin anh hãy tha thứ cho Kiều Phù."

"Kiều Phù?" Đôi mắt Tu Nạp chợt loé, lộ ra chút ngạc nhiên. "Cô ấy đã làm gì mà cần phải xin tha thứ?"

"Cô ấy..." Phan ngập ngừng như thể bị con mèo cắn mất lưỡi. "Trước tiên anh hãy hứa sẽ không đánh cô ấy."

"Cậu biết tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ." Tu Nạp cau mày.

Có tiếng khẽ gõ cửa, Phan nhận lấy một chiếc hộp từ tay đồng bọn, sau đó quay lại đưa cho anh. "Cái này là cho anh."

Nhìn vẻ mặt cẩn trọng của Phan, Tu Nạp mở chiếc hộp gỗ.

Bên trong là cây trâm cài áo hoa tường vi, được đính từ ngọc trai và đá quý. Dù món đồ không lớn nhưng mang một vẻ đẹp tinh tế và xa hoa kín đáo.

Tu Nạp cầm cây trâm lên ngắm nghía, ánh mắt dừng lại ở phần đài hoa, viền nhung có một vết thâm trông như máu cũ.

"Món đồ này từ đâu ra?"

"... Là của cô ấy..." Phan ho khan, lùi lại một bước. "Người tình của anh đánh rơi, tôi lấy được từ Kiều Phù ..."

Quả nhiên là đồ của nhà họ Lâm, Tu Nạp ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Phan. "Kiều Phù làm sao có được nó?"

Phan xoay xoay chiếc mũ trên tay, trông như một tên tử tù đang bị dẫn ra pháp trường. "Sau khi công tước Lâm hạ lệnh bắn khu ổ chuột, Kiều Phù trốn đến thành Lý Nhĩ để tránh rắc rối, tình cờ gặp cô ấy đang hỏi han một kỹ nữ về bác sĩ. Kiều Phu ghét công tước, nghĩ rằng mình đã nắm được cơ hội...."

"Bác sĩ nào?" Tu Nạp cắt ngang lời Phan. "Nói rõ ràng hơn đi."

"Anh không biết sao?" Phan dừng lại một lúc, vẻ mặt đầy do dự. "Cô ấy... tìm bác sĩ... phá thai."

Gương mặt tuấn tú của Tu Nạp lập tức tái nhợt. "Cậu nói cô ấy....?"

Phan mở miệng một cách khó khăn, nhưng không thể không tiếp tục. "Kiều Phù căm thù công tước ác quỷ đã giết quá nhiều người, nên cho rằng cô ấy thực sự không yêu anh, chỉ lợi dụng anh. Nếu không, cô ấy đã cố gắng giữ đứa con của anh, vì... lúc đó chúng tôi đều nghĩ rằng anh đã chết rồi. Thế nên Kiều Phù đã bí mật mua chuộc bác sĩ, định giết cô ấy trong lúc phá thai để trả thù công tước."

Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp ấy, Phan cảm thấy tội lỗi đến mức không dám ngẩng mặt lên. "May mà cô ấy mang theo súng, từ chối gây mê trong lúc phẫu thuật, tay cô ấy không rời khẩu súng. Bác sĩ không dám làm bừa... Nghe nói cô ấy mất rất nhiều máu, nằm dưỡng rất lâu mới rời đi. Kiều Phù nói rằng công tước sẽ không bao giờ có hậu duệ, vì cả đời này cô ấy sẽ không thể mang thai nữa...."

Tu Nạp không thốt nên lời nào, cũng không thể nói được, ngực anh như bị móng vuốt sắc nhọn xé toạc, đau đớn đến mức không thể thở nổi.

"Đừng hận Kiều Phù, cô ấy làm thế là vì anh..."

Trước sai lầm to lớn như thế này, bất kỳ lời biện hộ nào cũng trở nên yếu ớt và lố bịch, Phan không thể tiếp tục bào chữa cho Kiều Phù, chỉ biết ấp úng nói: "Cây trâm này là cô ấy đánh rơi, tôi đã lấy từ tay Kiều Phù, định tìm cơ hội trả lại cho cô ấy... Phỉ Qua, xin lỗi anh."