Vấn Danh Tường Vi

Chương 55: Khu rừng




Editor: Frenalis

Tướng quân Tu Nạp đã trở về Đế Đô.

Tin tức này như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, lập tức lan truyền khắp nơi.

Dân chúng vui mừng khôn xiết, trái ngược hoàn toàn với sự lo lắng và ngập ngừng của hội đồng. Chính quyền đang chia rẽ không thể đưa ra quyết định, họ không biết nên đón tiếp vị anh hùng rời tiền tuyến trở về như thế nào. Các phe phái phân tán đều mong muốn nhận được sự ủng hộ của anh, nhưng lại lo sợ trước sự xuất hiện của anh. Họ nghi ngờ đề phòng, nhưng mọi chuyện diễn ra nhanh hơn họ tưởng tượng.

Có người công khai viết bài trên báo, đề xuất rằng vị tướng anh hùng nên trở thành nhà lãnh đạo mới của Tây Nhĩ. Đề nghị táo bạo này đã khơi dậy những cuộc tranh luận sôi nổi, và ngày càng có nhiều người ủng hộ, lan rộng khắp phố phường.

Dân chúng đã chán ngán với chính quyền đầy giết chóc và biến động liên miên, và cuộc tấn công sắp tới của Lâm gia lại mang đến một bóng đen kinh hoàng. Mọi người sợ hãi trước sự tàn ác của Lâm thị, nhưng còn lo ngại hơn về sự trả thù từ thái tử khi hắn trở lại. Người duy nhất có thể đánh bại "ác quỷ", có lẽ chỉ có vị tướng quân bách chiến bách thắng ấy.

Giống như họ đã từ bỏ Hoàng Đế, giờ đây dân chúng cũng quay lưng với chính quyền mới, đặt hy vọng vào Tu Nạp, mong anh chấm dứt tình trạng hỗn loạn, đánh bại hoàn toàn hoàng tộc đang muốn quay trở lại. Họ khao khát một nhà lãnh đạo cường đại mới.

Công tước Lâm ở thành Hưu Ngoã không ngờ rằng, sự tàn bạo của ông ta lại trở thành đòn bẩy lớn giúp vị tướng trẻ đạt đến đỉnh cao ở đế quốc.

Chỉ sau một đêm, quân đội đã đứng về phía Tu Nạp. Những người lính trung thành cuồng nhiệt bao quanh vị tướng mà họ kính yêu, bao vây hội đồng. Các thành viên đang họp trong hội đồng sợ hãi, bị binh lính cầm súng đẩy ra khỏi tòa nhà, giống như một đàn cừu hoảng loạn.

Thiếu tướng lạnh lùng phát biểu một bài diễn thuyết ngắn gọn. Với sự hỗ trợ của binh lính trang bị súng đạn, anh buộc hội đồng phải ngay lập tức bỏ phiếu, giành quyền lực tối cao của đế quốc thông qua quy trình pháp luật. Sau đó, anh giải tán hội đồng và thành lập chính phủ mới, bản thân trở thành quan Chấp Chính đầu tiên của chính phủ, thông qua cuộc đảo chính quân sự để trở thành vị chúa tể chí cao vô thượng.

Làn sóng hoan hô ngập tràn đế đô.

Bằng những biện pháp dứt khoát, Tu Nạp đã mạnh mẽ loại bỏ phe đối lập, và bước lên vị trí lãnh đạo. Hình ảnh uy nghi trong quân phục của anh khắc sâu vào mắt người dân, như một vị thần thống trị thế giới.

Vị lãnh đạo mới không lãng phí một chút thời gian nào. Anh đề bạt hàng chục thuộc hạ thân tín, kiểm soát chặt chẽ Đế Đô, ban hành lệnh giới nghiêm trong tình trạng khẩn cấp, theo dõi những kẻ có khả năng gây rối, cẩn trọng dập tắt bất cứ yếu tố nào có thể làm lung lay tình hình. Đồng thời, anh tiến hành tổng động viên quân đội, chuẩn bị tấn công thành Hưu Ngoã, tiêu diệt mối họa lớn của đế quốc.

Lần đầu tiên có người dám khiêu chiến gia tộc Lâm thị. Dân chúng phấn khích trước sự quả quyết và dũng cảm của vị lãnh đạo, nhiệt tình chuẩn bị cho cuộc chiến. Nguồn cung cấp vật tư từ khắp nơi đổ về không ngừng, hàng ngũ những người tình nguyện gia nhập quân đội kéo dài vô tận. Các nhà máy tăng cường sản xuất, gấp rút chế tạo một lượng lớn đạn dược.

Năm 1892 theo lịch đế quốc, trận chiến quyết định số phận của Tây Nhĩ cuối cùng cũng nổ ra.

Sau một thời gian dài pháo kích, công tước Lâm đã phát động cuộc tấn công trước. Đồng thời, cánh phải của ông ta lợi dụng địa hình để mở cuộc tấn công bên sườn. Cuộc giao tranh đẫm máu này là cuộc đối đầu giữa hai bên dốc hết sức lực. Những cuộc tấn công ác liệt của quân đội hoàng gia khiến phe chính phủ rơi vào tình thế hỗn loạn.Edit: FB Frenalis

Nhưng do tấn công trên toàn diện khiến quân đội hoàng gia phân tán lực lượng, khó tập trung sức mạnh vào một điểm. Phe chính phủ nhanh chóng nhận ra điểm yếu này, thu hẹp chiến tuyến và tổ chức phản công thay thế, kiểm soát được tình hình.

Trận chiến ác liệt kéo dài từ ban ngày đến đêm. Tiếng nổ của hàng ngàn khẩu pháo vang rền, những thân người, thiết bị và mảnh đá văng tung tóe lên không trung. Hơi nóng từ vụ nổ khiến khuôn mặt đen sạm, chiến trường bị bao phủ trong khói đen và lửa cháy. Từng tốp lính gục ngã trên chiến trường, đất đai thấm đẫm máu trở thành bùn lầy, địa hình biến dạng gần như không còn nhận ra.

Đây là cuộc đấu giữa hai người đàn ông có ý chí sắt thép.

Một là công tước thiết huyết của đế quốc, một là thần chiến tranh mới của Tây Nhĩ.

Với quyết tâm tương đồng, họ đã xé toạc mặt đất và nhuộm đỏ bầu trời đế quốc cho những mục tiêu đối lập.

Trong khi chiến trường đầy máu lửa, khu rừng Hưu Ngoã lại im lìm lạnh lẽo.

Những tảng đá lớn rải rác khắp nơi, phủ đầy rêu xanh loang lổ, quấn quanh những dây leo dày đặc. Các thân cây cao thẳng tắp như những người lính canh trung thành. Một con hươu rừng ngửi đất tìm thức ăn, đột nhiên ngẩng đầu giật mình nhảy đi xa. Trong làn sương mỏng, tiếng lá xào xạc bị tách ra, hiện rõ bóng dáng của ba người đàn ông.

Họ im lặng bước đi, con ngựa phía sau mang theo hành lý. Nhóm người băng qua khu rừng hoang vắng, dùng dao dài chặt đứt những bụi gai rậm rạp để tiếp tục hành trình.

Tình cờ bắt được một con thỏ rừng, tướng quân Đạt Lôi nhếch miệng cười. "Thỏ ở đây đúng là ngốc, chẳng biết tránh người."

"Vì không ai thường xuyên đi qua khu vực này." Quan cận vệ Uy Liêm tỏ ra thích thú, cầm lấy đôi tai dài của con thỏ nghiên cứu một lúc. "Con này béo đấy, nướng lên chắc sẽ ngon lắm."

Đạt Lôi đã phải sống bằng lương khô suốt nhiều ngày, bỗng nuốt nước miếng.

"Thật đáng tiếc là khi chúng ta nhóm lửa lên, sẽ đến lượt chúng ta bị công tước Lâm nướng." Nghĩ đến kẻ thù, Uy Liêm thở dài tiếc nuối, buông tay để con thỏ nhảy vào bụi cây, mất hút trong chớp mắt.

"Chúng ta còn phải đi bao xa nữa?" Đạt Lôi không nhịn được mà hỏi, rừng rậm trải dài vô tận trước mắt khiến anh ta cảm thấy như không bao giờ kết thúc.

Ngước nhìn bầu trời, vị lãnh đạo trẻ tuổi của đế quốc đang đi đầu ra lệnh: "Đi thêm một ngày nữa là đến đích, hôm nay nghỉ ngơi tại đây."

Nghe thấy lệnh nghỉ ngơi, Uy Liêm cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, anh ta dừng lại, xoa dịu đôi chân mệt mỏi. "Thật khâm phục ngài, sao ngài có thể nhận ra phương hướng trong khu rừng này? Đối với tôi, nơi này chỗ nào cũng giống nhau."

Tu Nạp nhìn chăm chú vào khu rừng rộng lớn vô tận phía trước. "Khu vực này chưa từng thay đổi."

"Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ khiến công tước Lâm kinh ngạc." Ban đầu Đạt Lôi nghĩ kế hoạch của cấp trên thật điên rồ, nhưng hiện tại càng thêm phấn khích.

Sau khi sắp xếp xong chỗ nghỉ, nhai miếng lương khô nhàm chán, Uy Liêm cố gắng nuốt xuống cả sự tò mò cùng với miếng thịt khô, nhưng cuối cùng không kìm nổi. "Ngài rất quen thuộc với Hưu Ngoã."

Đó là sự thật rõ ràng. Dù là chiến lược hay hiểu biết về tình hình dân sự của Hưu Ngoã, mức độ quen thuộc ấy không thể chỉ từ bản đồ hay báo cáo mà có được. Tu Nạp đã ra lệnh cho các tướng lĩnh khác đối đầu với nhà họ Lâm, còn bản thân anh thì táo bạo đột nhập sâu vào lãnh thổ địch. Hành động này thật đáng kinh ngạc.

"Tôi từng ở đây vài năm." Vị quan Chấp Chính trẻ trả lời ngắn gọn.

Nhận thấy cấp trên không muốn nói thêm, Uy Liêm chuyển chủ đề. "Địa hình của Hưu Ngoã thật tuyệt, có mỏ tinh thạch, có rừng rậm, phong cảnh cũng đẹp, chỉ có điều là có tên công tước khủng khiếp đóng quân ở đó."

Công tước lãnh khốc đích thân ngồi trấn giữ nơi này chẳng khác nào cơn ác mộng khủng khiếp nhất. Đạt Lôi gật đầu đồng tình, "Tôi thực sự không dám tưởng tượng những người đáng thương ở đó phải sống như thế nào."

"Chúng ta sẽ sớm giải cứu họ thôi. Khi chiếm được Hưu Ngoã, tình hình cả đế quốc sẽ cải thiện." Uy Liêm biết rõ rằng quyết định tấn công Hưu Ngoã nhận được sự ủng hộ chưa từng có từ các bên, ngân hàng và các nhà xưởng cũng hào phóng đóng góp, phần lớn là vì nguồn tinh thạch đang cạn kiệt, và sự thiếu hụt tài nguyên này đang đe dọa tới mạch sống của đế quốc.

"Nói đến công tước Vĩ Khắc, ông ta thực sự đã giúp ích rất nhiều. Nếu năm đó ông ta không kích động nhà họ Lâm, khiến hoàng đế thu hồi một phần quyền lực và giảm bớt cung ứng vật tư, thì công tước Lâm có lẽ đã phản công vào kinh thành từ lâu." Uy Liêm cởi giày, gối đầu lên cảm thán, "Đây có tính là tự đào mồ chôn không nhỉ."

"Đó là ý trời." Đạt Lôi liếc nhìn vị quan Chấp Chính bên cạnh, hơi khó hiểu. Từ khi bước vào khu rừng, Tu Nạp luôn giữ im lặng. Dù anh vốn ít nói, nhưng lần này có vẻ tâm trạng anh có gì đó khác thường.

"Đạt Lôi, sau khi thắng trận này, anh định làm gì?" Trước khi ngủ, Uy Liêm nhàm chán hỏi vị tướng quân ít nói.

Đạt Lôi trả lời, "Tôi sẽ sửa lại căn nhà được chia cho, rồi đưa bố mẹ và anh em tôi đến ở."

"Chỉ vậy thôi?" Uy Liêm cảm thấy không thú vị.

"Còn gì nữa?" Đạt Lôi hỏi lại.

"Phải có một người phụ nữ xinh đẹp nữa chứ." Uy Liêm hào hứng hươ tay múa chân, tràn ngập mong đợi. "Đó mới thực sự là một gia đình. Tôi dự định quay về cưới Cao Ly Á."

"Xinh đẹp thì có ích gì, nướng được bánh mì thơm phức, làm được món súp bò ngon mới là người phụ nữ tốt." Đạt Lôi khinh bỉ gợi ý của Uy Liêm.

"Đạt Lôi, là tướng quân, lương bổng của anh có thể thuê cả tá đầu bếp. Sao lại để vợ mình ở trong bếp?" Là người xuất thân quý tộc, Uy Liêm cố gắng giảng bài cho cái đầu cứng nhắc của thợ rèn. "Cô ấy nên mặc váy lụa tinh xảo, có tác phong thanh lịch, thông minh, dịu dàng, nhanh nhẹn và biết cách làm chồng thư giãn."

Đạt Lôi  lăn qua một bên, phớt lờ lời Uy Liêm. "Người phụ nữ giao việc nhà cho người hầu không phải là vợ tốt."

Sự cứng đầu của Đạt Lôi  nổi tiếng chẳng kém gì sự dũng mãnh của anh ta, Uy Liêm trợn mắt nhiều lần rồi bỏ cuộc, không cố thuyết phục nữa. "Ngài, giấc mơ của ngài là gì?" Uy Liêm vừa hỏi xong đã tự mắng mình ngu ngốc. Vị thiếu tướng đã trở thành lãnh đạo của đế quốc, còn điều gì mà anh không thể đạt được nữa.

Sau một lúc yên tĩnh, người mà Uy Liêm nghĩ sẽ không trả lời lại bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm thấp như đang thì thầm trong mơ. "...Tôi mong mỗi sáng thức dậy, người phụ nữ tôi yêu sẽ nằm bên cạnh tôi."

Uy Liêm và Đạt Lôi  đều ngớ người. Uy Liêm không từ bỏ, hỏi tiếp, "Còn gì nữa?"

"Và... hôn cô ấy."

Uy Liêm không thể tin lại đơn giản như thế. "Chuyện đó có gì khó? Với địa vị của ngài, mỗi ngày đổi một người phụ nữ cũng chẳng thành vấn đề."

Quan Chấp Chính không nói gì thêm nữa.

Uy Liêm cảm thấy không thú vị, trao đổi ánh mắt với Đạt Lôi  rồi nằm ngả ra ngủ, bắt đầu nhớ đến đôi môi ngọt ngào của Cao Ly Á.

Cuộc trò chuyện dừng lại.

Rừng rậm lại rơi vào sự yên tĩnh, sương mù mỏng manh dần bao trùm, che phủ bóng dáng của những người đang nghỉ ngơi.

Không khí lạnh lẽo khiến Đạt Lôi  ngủ không thoải mái. Khi tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng, anh ta ném cái chăn mỏng bị sương ướt qua một bên, ngồi dậy, phát hiện quan Chấp Chính đang tựa vào thân cây, ngước nhìn những vì sao lấp lánh giữa các tán lá, không biết đang nghĩ gì. Khuôn mặt anh hiện lên một biểu cảm hiếm gặp, như sự hoang mang xa vắng.

Đạt Lôi vô cùng ngạc nhiên. "Ngài không ngủ cả đêm sao?"

"...Từ khi đến đây, tôi rất khó ngủ." Hưu Ngoã cười nhạt, giọng nói trầm thấp mà bi thương. "Người phụ nữ tôi yêu đang ở trong nhà tù nghiêm ngặt nhất của Hưu Ngoã."

Đạt Lôi ngồi thẳng người ngay lập tức.

Những lời nói nhẹ nhàng tựa sương mù trong rừng, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng sẽ tan biến. "Cô ấy đang chờ tôi, đã quá lâu rồi, tôi thực sự mong có thể đến đó nhanh hơn."

Đạt Lôi đã từng thấy những nữ tù nhân trông như thế nào: không có ngoại lệ, tất cả đều tiều tụy, bị hành hạ đến mức mất hết thần kinh. Khi nghe nói rằng người phụ nữ mà quan Chấp Chính yêu mến là một tù nhân, anh ta không khỏi xót xa. "...Công tước Lâm đã giam giữ cô ấy sao?"

Tu Nạp im lặng một lúc. "Cô ấy là con gái của công tước."

Dù có bị sét đánh vào đầu, Đạt Lôi  cũng không thể ngạc nhiên hơn. Anh ta biết biểu cảm của mình chắc hẳn hiện giờ rất ngu ngốc, bởi vì quan Chấp Chính đã bật cười.

Sương mù bao phủ, nụ cười mờ nhạt dần, biểu cảm của Tu Nạp trở nên khó hiểu.

Tại sao con gái của công tước Lâm lại có liên quan đến vị lãnh đạo của anh ta? Đạt Lôi hoàn toàn bị sốc không thể nào hiểu nổi, gần như muốn lay tỉnh Uy Liêm đang ngủ say để cùng phân tích lý do.

Không để ý đến cấp dưới, Tu Nạp tiếp tục nhìn xa xa về phía khu rừng.

Phía cuối khu rừng là Hưu Ngoã, qua Hưu Ngoã là căn cứ quân doanh, và sâu trong căn cứ là hầm ngục tối tăm không một tia sáng, nơi đó giam giữ đóa tường vi đẹp nhất thế gian...