Vấn Danh Tường Vi

Chương 49: Hoàng cung




Editor: Frenalis

Lâm Tích không còn chút sức lực nào, buông thả cơ thể mình gục xuống đất.

Mồ hôi chảy dài từ cổ, toàn thân nhức mỏi vì kiệt sức. Ánh nắng gay gắt chiếu lên sàn gỗ hoàng dương, phản xạ sáng chói làm cậu vô thức đưa tay che mắt. Một bóng hình che đi ánh mặt trời, nhanh chóng kéo rèm lại, ánh sáng chói lòa lập tức trở nên dịu nhẹ hơn.

"Ổn chứ?"

Lâm Tích cố gắng nâng cơ thể dậy, nhưng từng khớp xương đều đau đớn như đang hét lên. So với bản thân, đối phương vẫn bình thản, thậm chí có phần giễu cợt. Cậu không khỏi nghiến răng: "Rốt cuộc cậu là quái vật gì vậy."

Thiếu niên bật cười, tiếng cười trầm thấp nghe như một người đàn ông trưởng thành. "Cậu học rất nhanh đấy."

Dựa vào lực kéo của đối phương mà ngồi dậy, Lâm Tích dựa lưng vào tường, cố không ngã xuống, hít sâu nhưng lại động đến những vết bầm. "Cậu học những chiêu này từ đâu?"

Tu Nạp ngồi xuống bên cạnh, đáp lại ngắn gọn: "Không cần biết từ đâu, chúng rất hiệu quả."

Lâm Tích lẩm bẩm đầy bất mãn: "Quả thực là không công bằng, tôi đã tập luyện chăm chỉ lắm rồi."

"Với tuổi của cậu mà nói, đã rất tốt rồi." Lời đồn quả không sai, người nhà Lâm thị quả thực có tố chất xuất chúng, khiến người khác phải khâm phục.

Lâm Tích đảo mắt: "Đừng làm tôi nghĩ cậu là một lão yêu quái chứ. Tu Nạp, cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi, mười lăm? Mười sáu?"

Người bên cạnh chỉ cười, không đáp.

Nhận thấy câu hỏi của mình vô nghĩa, Lâm Tích xoa bóp cánh tay mỏi nhừ, chuyển sang đề tài khác: "Cậu định tham gia thử thách lần sau à?"

"Ừ."

Lâm Tích thở dài, mãi mới cất lời: "Nếu là cậu, có lẽ sẽ thành công."

Tu Nạp nhìn cậu một cái: "Cậu chỉ thiếu một chút thôi."

"Một chút cũng đã là khác biệt hoàn toàn rồi." Lâm Tích lộ vẻ u ám, hạ thấp giọng. "Tôi đã chuẩn bị cho ngày này nhiều năm, vậy mà vẫn thất bại."

Tu Nạp im lặng.

Lâm Tích lẩm bẩm một mình: "Tôi biết bọn họ nói gì sau lưng tôi. Họ nói tôi không xứng làm người thừa kế, nói tôi chỉ là một tên nhóc nhà quê chẳng có gì, không phải người dòng chính thức của Lâm thị thực sự. Được người chú chọn là may mắn lớn nhất đời tôi, từ lúc tôi được đưa tới Đế Đô, điều này đã nghe qua không biết bao nhiêu lần. Giờ đây, thất bại của tôi lại càng chứng minh điều đó."

Những ánh mắt khinh bỉ xem thường không hề che giấu, từng khiến cậu nổi giận đến phát điên.

Cậu dốc toàn lực để trở nên mạnh mẽ hơn, ánh nhìn của bạn học cuối cùng cũng thay đổi. Thế nhưng, cậu lại thua trong thử thách quan trọng nhất. Hy vọng tan vỡ còn đau đớn hơn cả xương gãy, mỗi đêm nỗi thất vọng và tự trách ngập tràn trong tâm trí, gần như khiến cậu phát điên.

Tu Nạp không có vẻ gì đồng cảm. "So với những gì cậu sẽ đạt được trong tương lai, thất bại hiện tại chẳng đáng gì."

"Cậu cũng ghen tị vì tôi sẽ trở thành công tước sao?" Lâm Tích cười thành tiếng, không kìm được đôi vai run rẩy, một tay che mắt, đôi mắt lộ ra qua kẽ tay tối sầm. "Cậu có biết không, thực ra tôi còn ghen tị, ghen tị đến phát điên với một người."

Tu Nạp nhìn cậu.

"Cậu không bao giờ đoán ra được là ai đâu." Mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, Lâm Tích hiếm hoi thổ lộ tâm sự. "Đó là chị họ của tôi, vị tiểu thư công tước đã mất đi quyền thừa kế."

Tu Nạp im lặng hồi lâu mới hỏi lại: "Tại sao?"

Như thể những lời này đã chất chứa quá lâu, Lâm Tích không còn có thể che giấu bằng lý trí. "Mọi người đều nghĩ rằng chị ấy bị chú tôi tước quyền thừa kế vì lý do giới tính, nhưng chỉ mình tôi biết sự thật không phải thế. Từ nhỏ, chị ấy đã được nhận nền giáo dục tốt nhất, trải qua những đợt huấn luyện khắt khe nhất, được nuôi dưỡng hoàn toàn như một người thừa kế. Chị ấy thông minh xuất sắc, chưa từng làm chú tôi thất vọng. Bất kể là võ thuật hay bắn súng, chiến lược quân sự, thậm chí là giao tiếp xã hội, săn bắn, khiêu vũ, tất cả đều là hạng nhất. Hơn nữa... chị ấy đã vượt qua thử thách một cách dễ dàng."

Có lẽ quá xúc động, Lâm Tích ngừng lại một lúc lâu mới tiếp tục. Edit: FB Frenalis

"Dù gia tộc Lâm thị quyền lực vượt trội, nhưng trong quân đội có một quy định ngầm, thăng tiến dựa hoàn toàn vào năng lực bản thân. Chị ấy gia nhập quân đội năm mười tám tuổi, đến năm hai mươi đã là thiếu tá, ai cũng nghĩ rằng tiền đồ của chị ấy vô cùng sáng lạn." Gương mặt cậu thiếu niên thoáng qua chút giễu cợt. "Thế nhưng chị ấy lại từ bỏ, chỉ vì chị ấy ghét quân đội. Chị ấy cãi lại mọi sắp đặt của chú tôi mà chuyển sang văn chức. Dù chú tôi có trách mắng thế nào, chị ấy vẫn thà làm một binh lính cấp thấp còn hơn là làm sĩ quan. Tất cả những thứ tôi cố gắng giành lấy, chị ấy lại thờ ơ vứt bỏ. Vinh quang đối với chị ấy dễ như trở bàn tay, nhưng lại là giấc mơ xa vời của người khác. Tôi đã cố hết sức đuổi theo chị ấy, nhưng vẫn không kịp. Đôi lúc tôi thật không hiểu, trên đời sao lại có loại người như thế..."

Âm thanh trong phòng tập dần trở nên nhỏ hơn, vị công tước tương lai chìm vào sự im lặng tuyệt đối.

Dưới bàn tay che mắt, hai dòng lệ lặng lẽ rơi xuống, vỡ tan trên sàn gỗ.

*****

Có lẽ vì thái độ học tập hết mình, hoặc vì tính cách cô độc giống nhau, Lâm Tích và Tu Nạp đã trở thành bạn bè. Càng tiếp xúc với người học đệ này, cậu càng thấy khó mà đoán được.*học đệ: đàn em học dưới lớp

Tu Nạp ít nói, hai người thường chỉ trao đổi về bài học, chưa bao giờ đề cập đến chuyện riêng tư, điều này ngược lại khiến Lâm Tích cảm thấy thoải mái. Sau khi gặp gỡ quá nhiều người có ý đồ, Tu Nạp là một ngoại lệ hiếm hoi. Lâu dần, Lâm Tích dần buông lỏng cảnh giác, đôi khi còn bông đùa vài câu.

"Nhữ Phi Á hôm nay không đeo bám cậu nữa à?"

Câu nói đùa chưa dứt, thanh kiếm trong tay Lâm Tích đã bị Tu Nạp nhanh chóng hất văng bằng một chiêu hoa mỹ, cậu lại thua thêm một lần nữa.

Tu Nạp bỏ vũ khí xuống, lấy khăn lau tay chẳng màng để ý đến câu hỏi. "Cậu không nên phân tâm."

Lâm Tích đã quá quen với việc bại dưới tay Tu Nạp, vừa hồi tưởng lại cuộc đấu vừa đùa: "Sự nhiệt tình của Nhữ Phi Á vẫn không thể làm tan chảy trái tim cậu sao? Cô ấy là mỹ nhân nổi tiếng trong học viện, cha cô ấy còn là bá tước nữa."

"Cô ấy chọn nhầm người rồi."

Lâm Tích nhún vai. "Vậy chỉ có thể trách cậu trong kỳ thi thăng cấp đã quá nổi bật."

Trong cuộc khảo hạch của học viện, Tu Nạp đã đánh bại huấn luyện viên, và chỉ trong vòng một ngày, tin này đã lan truyền khắp nơi. Với thực lực đáng nể cùng vẻ ngoài thu hút, dù xuất thân từ dân thường, anh vẫn không thể ngăn cản được trái tim ngưỡng mộ của các tiểu thư quý tộc.

"Nhưng tôi có thể đoán được lý do, cậu đang thử sức huấn luyện viên để chuẩn bị cho cuộc khảo nghiệm sắp tới." Lâm Tích nhìn sang gương mặt nghiêng của bạn mình, ánh mắt phức tạp. "Thành thật mà nói, tôi rất hy vọng cậu thất bại."

Tu Nạp không hề bất ngờ. "Tôi biết."

"Tại sao cậu lại vội vàng như vậy, chẳng lẽ ngay từ đầu cậu đã định tốt nghiệp trong vòng hai năm?"

"Có lẽ vì tôi không đủ khả năng chi trả học phí bốn năm."

Học phí hàng năm của học viện quả thật rất đáng kể, câu trả lời này vừa giống như thật, lại vừa như đùa, khiến Lâm Tích không thể phân định rõ. "Tôi luôn thắc mắc, số tiền nhập học của cậu từ đâu mà có."

"Tôi được nam tước giới thiệu."

Lâm Tích đã âm thầm điều tra nhưng không thu được gì, đành thẳng thắn hỏi. "Tôi không nghĩ nam tước Cát Tái lại hào phóng như vậy, trừ phi hai người có giao dịch riêng tư."

"Có lẽ thế." Tu Nạp cười khẽ, tỏ vẻ hài lòng với tính cách cảnh giác của người bạn.

Câu trả lời hời hợt khiến Lâm Tích không khỏi khó chịu. "Tu Nạp, tôi xem cậu là bạn, cậu có thể đối xử với tôi chân thành như một người bạn không?"

"Tôi tưởng bạn bè nên mong đợi người khác đạt được thành công chứ." Tu Nạp dễ dàng đổi đề tài.

Lâm Tích ngẩn người, hồi lâu mới nói. "Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu cậu gặp rắc rối gì, có lẽ tôi có thể giúp."

"Cảm ơn, nhưng thật tiếc." Tu Nạp nhặt thanh kiếm rơi trên sàn, một tiếng "xoạt" vang lên khi cậu cắm nó trở lại giá đỡ, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng. "Trừ khi cậu đã trở thành công tước."

Lâm Tích nhíu mày, định nói gì đó thì đột nhiên có một giọng nói ngọt ngào chen vào.

"So với một người còn xa mới tới được tước vị, cha tôi có thể giúp cậu nhiều hơn."

Mái tóc vàng óng ả xõa xuống vai, gương mặt xinh xắn đầy sức sống, một thiếu nữ quyến rũ bước vào phòng luyện tập.

"Nhữ Phi Á! Tôi tưởng ít nhất cậu cũng nên biết lịch sự gõ cửa." Lâm Tích lạnh lùng nói.

"Lâm Tích?" Nhữ Phi Á giả vờ ngạc nhiên. "Xin lỗi, tôi tưởng cậu đã rời trường rồi."

Giọng Lâm Tích trầm xuống. "Ý cậu là gì?"

Nhữ Phi Á nghiêng đầu quan sát một lúc, rồi chậm rãi nói. "Công tước Lâm xảy ra chuyện, cậu không biết sao?"

Lâm Tích lập tức bật dậy, ánh mắt đầy uy hiếp.

Nhìn thấy Tu Nạp cũng quay lại, nụ cười trên môi Nhữ Phi Á càng thêm ngọt ngào. "Lãnh địa mà công tước Lâm cai quản xảy ra sự cố, bệ hạ vô cùng phẫn nộ, không chỉ thu hồi hai lãnh thổ thuộc về công tước mà còn giáng chức ông ta. E rằng tương lai cậu chỉ có thể trở thành hầu tước."

Sắc mặt Lâm Tích tái nhợt. "Không thể nào!"

Nhữ Phi Á khẳng định với vẻ tự tin. "Chắc chắn không sai, bạn của tôi đã viết rất rõ trong thư."

Lâm Tích nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc, Nhữ Phi Á cảm thấy chột dạ, lùi lại một bước về phía Tu Nạp, định nói thêm điều gì đó thì Lâm Tích đột nhiên rời khỏi phòng luyện tập.

Nhữ Phi Á thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tu Nạp. "Chắc hẳn cậu ấy đã đi xác nhận rồi."

Tu Nạp im lặng một lúc rồi nói. "Tôi rất nghi ngờ, chuyện gì có thể khiến một gia tộc công tước hàng trăm năm bị giáng xuống hầu tước."

Ánh mắt đẹp đẽ của Tu Nạp nhìn cô ta chăm chú, khiến gò má Nhữ Phi Á ửng hồng, ngón tay vô thức vân vê lọn tóc xoăn. "Nghe nói chuyện này xảy ra từ một năm trước, nhưng vì liên quan đến bí mật nên chưa công khai. Thêm vào đó, việc thẩm tra và luận tội mất nhiều thời gian, bệ hạ mới đưa ra phán quyết gần đây."

"Không có thêm thông tin nào khác?"

Nhữ Phi Á lắc đầu, cảm thấy khó chịu vì lá thư của bạn mình quá ít chi tiết. "Cha tôi có lẽ biết, nhưng quy định của học viên không cho phép rời khỏi đây. Nếu cậu muốn biết thêm, tôi có thể hỏi thăm từ cha."

"Cảm ơn, Nhữ Phi Á." Tu Nạp nở nụ cười. "Cậu biết đó, tôi thật sự lo lắng cho Lâm Tích."

Chưa từng thấy Tu Nạp lạnh lùng lại tỏ ra dịu dàng như vậy, trái tim thiếu nữ tràn đầy hân hoan, như chú nai nhỏ nhảy nhót.

Sau khi Nhữ Phi Á rời đi, Tu Nạp đứng đó rất lâu, những ngón tay lạnh lẽo co giật siết chặt lại.

Việc bị Y Lan đưa khỏi Hưu Ngoã xảy ra đúng một năm trước.

Bất chấp quy định của học viện, anh đi ra ngoài để tìm kiếm Lâm Tích, điều đó đã để lại một lần cảnh cáo trong hồ sơ của anh.

Sau khi trở về từ phủ công tước, Lâm Tích trở nên trầm mặc, có vẻ như cậu không thu thập được tin tức nội bộ, mà Nhữ Phi Á cũng không thu hoạch được gì. Mặc dù việc nhà họ Lâm bị giáng tước đã lan truyền khắp kinh đô, nhưng lý do cụ thể lại bị phong tỏa vì liên quan đến bí mật quốc gia.

Cuộc chờ đợi đầy lo lắng kéo dài suốt hai tháng, cho đến khi từ phương Nam truyền đến tin tức, Tu Nạp cuối cùng nhận được hồi âm từ Tần Lạc.

Nhữ Phi Á đã đúng, nguồn gốc của sự việc thực sự bắt đầu từ một năm trước, vào đêm mà anh rời khỏi Hưu Ngoã.

Người bị Y Lan giết - tiến sĩ Bắc Cát, không chỉ có địa vị cao mà còn là nhân vật cốt lõi của trung tâm nghiên cứu của đế quốc. Hoàng Đế đang bệnh nặng, kỳ vọng rất cao vào Thần Quang trong việc chuyển đổi linh hồn. Cái chết đột ngột của Bắc Cát đã giáng một đòn mạnh mẽ vào dự án, khiến Hoàng Đế vô cùng tức giận. Điều khiến ông ta càng phẫn nộ hơn là kẻ giết người lại chính là con gái cưng của công tước, và sự việc bị đẩy lên thành một âm mưu trong hoàng cung, thậm chí còn khiến thái tử do phe công tước Lâm ủng hộ bị nghi ngờ.

Vụ án kinh hoàng này do công tước Vĩ Khắc, kẻ thù chính trị của công tước Lâm chủ trì điều tra. Dù điều tra kéo dài, nhưng không có bằng chứng cụ thể nào được tìm thấy, nên đã giúp thái tử thoát khỏi nguy hiểm. Cuối cùng, sự việc được quy cho cuộc hỗn loạn phát sinh từ việc thay đổi người thừa kế của nhà họ Lâm. Hoàng Đế giáng tước công tước Lâm như một hình thức trừng phạt, còn Y Lan thì bị kết án tù giam, không bao giờ được thả.

Theo phân tích của Tần Lạc, việc giáng tước này không nghiêm trọng như vẻ bề ngoài.

Biến cố này vô tình đã giúp thái tử giải quyết mối nguy hiểm tiềm tàng từ Thần Quang, là người hưởng lợi rõ ràng. Hoàng Đế yếu dần, và ngày đăng quang của tân quân chỉ còn đếm ngược. Nhà họ Lâm qua nhiều thế hệ đều nắm giữ quân đội, trên thực tế công tước Lâm vẫn kiểm soát hoàn toàn quân đội. Sau khi triều đại mới được thiết lập, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ khôi phục lại tước vị, vinh quang và quyền lực còn có thể lớn hơn trước.

Sau khi phân tích tường tận mọi khía cạnh, Tần Lạc ngoài việc xin lỗi vì đã giấu giếm sự thật trong quá khứ, còn nhiều lần nhắc nhở Tu Nạp phải hành động thận trọng.

Vụ án tại Hưu Ngoã liên quan đến hoàng cung, chỉ cần sai lầm nhỏ, công tước Lâm và tân quân tương lai đều có thể bị buộc tội mưu phản. Xiềng xích áp chế không chỉ đến từ lệnh cấm của hoàng quyền, mà còn từ quân đội đế quốc và công tước thiết huyết. Thực tế đã chôn vùi hoàn toàn hy vọng giải thoát cho tiểu thư công tước.

Những dòng thư kín đáo khắc sâu vào lòng, trong đôi mắt sâu thẳm của Tu Nạp lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sinh ra một ý nghĩ điên cuồng không thể kiềm chế.

Nếu quyền lực lạnh lẽo đã bóp nghẹt hy vọng, thì có lẽ chỉ còn cách thử một phương pháp khác...