Vấn Danh Tường Vi

Chương 48: Lá thư




Editor: Frenalis

Mặc dù chỉ là một chuẩn uý nhỏ bé, nhưng đãi ngộ của Tu Nạp vẫn tăng lên không ít so với trước đây.

Không ai rõ những gì đã xảy ra trong thành Lăng Bảo, nhưng cả tiểu đội chỉ còn lại hai người sống sót cùng với nam tước bị đâm chết đã là một kỳ tích, điều này đủ để khiến toàn quân doanh phải kính sợ. Quân đội tôn vinh kẻ mạnh, binh lính theo đuổi kẻ mạnh, và danh tiếng của chuẩn uý Tu Nạp vượt xa các sĩ quan cấp trên. Dù địa vị không cao, nhưng cũng có không ít người kết giao và tự nguyện thông báo tin tức cho anh.

Vào chiều chủ nhật, màn trướng của lều trại được vén lên, một người lính ló đầu vào. "Chuẩn uý, nam tước Cát Tái đang tiến về phía này."

Tu Nạp bình tĩnh, còn Đạt Lôi thì tiếp tục bàn luận về ván bài với các binh lính khác.

Chẳng bao lâu sau, màn trướng lại được vén lên, quả nhiên là nam tước mới phong. "Tu Nạp? Có thể nói chuyện với cậu một chút không?"

Tu Nạp ngẩng đầu lên mà không nói gì, Đạt Lôi ra hiệu bằng ánh mắt, các binh lính trong lều lần lượt rời đi. Cuối cùng, Đạt Lôi cũng hạ màn trướng xuống, để lại không gian riêng tư cho hai người nói chuyện.

"Nghe nói cậu đã thành chuẩn uý." Nam tước ngồi xuống đối diện Tu Nạp, lúng túng mở lời. "Tôi nghĩ tướng quân Hoắc Ân đối xử với cậu không công bằng."

Tu Nạp liếc nhìn hắn, rồi lấy ra một bình rượu thiếc. "Uống không? Nhưng chỉ là rượu kém chất lượng ở làng thôi, có lẽ không hợp khẩu vị của ngài."

"Thế là tốt rồi, tôi quen uống loại rượu này." Cát Tái đón lấy bình rượu uống một ngụm lớn, nét mặt thư giãn một chút. "Cái gì mà nam tước, tôi vốn chỉ là một nông dân, từng làm lính vài năm, mơ hồ bị Giả Nặc kéo vào Lăng Bảo đánh trận, bây giờ lại vô duyên vô cớ trở thành nam tước quái quỷ này."

Tu Nạp cười nhạt. "Quái quỷ là Giả Nặc, còn ngài thì đang có tương lai sáng lạn."

"Thật lòng mà nói, tôi không biết quyết định khi đó của mình là đúng hay sai." Cát Tái xoa xoa mặt, giọng điệu mệt mỏi cùng lo sợ bất an. "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành quý tộc, cũng không biết làm nam tước như thế nào. Công tước Vĩ Khắc cho tôi thừa kế tước vị, nhưng lại điều tôi đến nơi xa xôi, có lẽ định lợi dụng dịp này để lấy mạng tôi."

Nỗi bất an của Cát Tái không khó hiểu, nhưng việc hắn tìm Tu Nạp để giãi bày lại có chút kỳ lạ.

Tu Nạp quan sát một lúc, rồi đáp: "Công tước không ngu ngốc đến mức đó đâu."

Cát Tái cũng không hiểu tại sao mình lại nói những điều này với một thiếu niên, nhưng hắn không kìm được mà hỏi: "Cậu... nghĩ tôi nên làm gì?"

Tu Nạp suy nghĩ một chút. "Tôi nghĩ ngài nên lục lọi kho báu cổ vật của Giả Nặc, chia thành ba phần: phần tốt nhất nhờ người thân tín đưa đến đế đô để cảm ơn công tước Vĩ Khắc; một phần khác gửi cho tướng quân Hoắc Ân nhờ hắn quản lý lãnh địa; còn lại là để lo cho gia đình, sau đó ngài có thể cùng vài người tuỳ tùng lên đường, khi đến nơi dùng phần cuối để lo lót cho cấp trên tương lai của ngài."

Cát Tái chăm chú lắng nghe, trong chốc lát cảm thấy khó hiểu, "Tại sao lại nhờ Hoắc Ân quản lý, tôi không nghĩ hắn sẽ đối xử tử tế với con dân ở lãnh địa của tôi." Qua mấy ngày tiếp xúc, Cát Tái hiểu rõ Hoắc Ân không phải một quý tộc nhân từ khoan hậu, gợi ý của Tu Nạp chẳng khác gì giao đàn cừu cho lũ sói tham lam.

"Hoắc Ân hiện đang được công tước Vĩ Khắc hết mực sủng ái, nịnh bợ hắn sẽ có lợi cho ngài."

Vị lãnh chúa mới vẫn giữ được một phần trách nhiệm chân chất. "Nhưng hắn sẽ vơ vét tàn nhẫn dân chúng ở đây, họ đã khổ sở lắm rồi..."

"Càng tốt, khi ngài trở về, dân chúng sẽ vui mừng khôn xiết." Tu Nạp bình thản nói, không hề có cảm xúc, lời lẽ lạnh lùng đến rợn người. "Đến lúc đó, ngài sẽ được đón tiếp bởi niềm vui và khát vọng của dân chúng, vinh quang trở lại lãnh địa. Mọi người sẽ hân hoan vì được thoát khỏi khổ nạn, biết ơn vì chút nhân từ của ngài, và không ai còn nhớ đến thân phận ngày xưa của ngài, cũng không nhớ ngài đã từng phản bội ai."

Cát Tái bừng tỉnh, mọi do dự tan biến. "Gợi ý rất hay, tôi nên cảm ơn cậu thế nào đây."

Cơ hội đến sớm hơn dự đoán, ánh mắt Tu Nạp lóe lên. "Một lá thư giới thiệu."

"Gì cơ?" Đang tính toán số tiền thưởng, Cát Tái vô cùng ngạc nhiên, sau đó chuyển sang vui mừng. "Không cần thiết đâu, nếu cậu muốn làm cận vệ quý tộc, tôi rất sẵn lòng thuê cậu với mức lương hậu hĩnh ngay lập tức."

"Không, cảm ơn, tôi chỉ cần thứ này." Tu Nạp nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, vẻ mặt trầm lặng. "Xin ngài cho tôi một lá thư giới thiệu có dấu ấn của nam tước, để nhập học."

*****

Cánh cổng cổ kính và rực rỡ của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia thường chỉ mở ra cho tầng lớp tinh hoa quý tộc, nhưng đôi khi, có những người dân thường hiếm hoi may mắn nhờ bám vào quyền quý mà được nhập học. Edit: FB Frenalis

Những kẻ may mắn hiếm hoi này sẽ được huấn luyện cùng con cháu quý tộc, sau khi hoàn thành chương trình học gian nan và tốt nghiệp thành công, họ sẽ khác xa những sĩ quan cấp thấp bị gò bó bởi xuất thân, giành được cơ hội thăng tiến.

So với chiến trường hay khu ổ chuột, những trò chơi khăm của các học viên chẳng khác gì trò trẻ con. Sau khi Tu Nạp thể hiện tài năng của mình đúng lúc, những sự nhạo báng và bắt nạt dành cho học sinh mới và dân thường nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự tôn trọng và xa cách.

Học viện toàn là quý tộc, nhưng gia thế lại trở thành thứ yếu. Tu Nạp trầm lặng ít nói nhưng vô cùng mạnh mẽ, giống như một sinh vật hoang dã kỳ lạ, trở thành chủ đề bàn tán. Nhưng Tu Nạp không quan tâm đến điều đó, càng ít giao tiếp với mọi người. Anh dành toàn bộ sức lực vào việc hấp thu kiến thức mới, mỗi ngày chỉ ngủ vài tiếng, hầu như thời gian rảnh rỗi đều dành cho thư viện và bãi tập.

"Tu Nạp." Bạn cùng phòng Uy Liêm bước vào ký túc xá, cắt ngang dòng suy nghĩ của người bạn đang đắm chìm trong sách vở.

Uy Liêm có mái tóc nâu, đầu óc nhanh nhạy, tính cách vui vẻ, kết bạn rất nhiều ở học viện. Cậu rất có thiện cảm với Tu Nạp, thường xuyên chủ động trò chuyện, lần này cũng không ngoại lệ. "Đừng đọc nữa, cậu không thấy ký túc xá trống rỗng rồi sao? Đường thử thách đã bắt đầu rồi, chúng ta đi xem năm nay có ai vượt qua không."

"Đường thử thách là gì?" Cái tên kỳ lạ này khơi dậy sự chú ý của Tu Nạp.

"Cậu chưa nghe nói à?" Uy Liêm ngạc nhiên, sau đó chợt hiểu ra mà vỗ lên trán mình. "Suýt nữa quên cậu là học sinh vào giữa chừng. Đường thử thách là bài kiểm tra của học viện hai năm một lần, chỉ cần hoàn thành đủ số tín chỉ là có thể đăng ký. Ai vượt qua sẽ được tốt nghiệp sớm, và học viện sẽ đặc biệt tiến cử với quân đội. Nếu muốn nhập ngũ thì rất có lợi."

Tốt nghiệp sớm?

Tu Nạp phân tâm một chút, đóng quyển sách còn dang dở lại.

Cuộc kiểm tra định kỳ của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia còn được gọi là "Con đường địa ngục", sự khắc nghiệt của nó không cần phải bàn cãi.

Các học sinh tham gia đều phải hoàn thành đủ tín chỉ cơ bản, chỉ điều kiện này đã đủ loại bỏ những kẻ đầu óc kém cỏi. Hiếm có người nào có thể vượt qua dễ dàng, những ai dám thử thách thường không tránh khỏi bị thương tích, thậm chí có người chảy máu, vì thế mà thử thách này còn được gọi là "Con đường dũng cảm."

Trong mê cung khổng lồ này, có đủ các địa hình phức tạp như rừng cây, đầm lầy, cồn cát và ao nước, đầy rẫy những cạm bẫy nguy hiểm. Chỉ có một người chiến thắng, và họ phải tìm được lối ra đúng trong thời gian giới hạn, đồng thời phải đối phó với những kẻ phục kích không báo trước, thậm chí là đấu với các thí sinh khác.

Chỉ vài giờ ngắn ngủi, nhưng là thử thách khắc nghiệt nhất cho cả trí tuệ và thể lực.

Danh dự cao quý nhất của Học Viện Hoàng Gia không thể trao cho kẻ yếu. Những huấn luyện viên nghiêm khắc không hề khoan nhượng đối với các thí sinh. Mỗi lần thi đấu đều có người bị khiêng đi cấp cứu, nhưng ngay cả như vậy, nhiều học sinh vẫn háo hức muốn thử sức.

Đám đông khán giả tập trung trên những tòa tháp gần khu vực thi đấu. Từ mỗi khung cửa sổ, mười mấy cái đầu thò ra dõi theo các thí sinh từ trên cao. Từ góc độ này, họ có thể nhìn thấy toàn bộ những thử thách mà các thí sinh đang đối mặt trong mê cung.

"Chúng ta đến muộn rồi, cuộc thi đã bắt đầu." Uy Liêm kéo mấy người bạn ra và vội vàng chen vào trước cửa sổ để quan sát.

Tu Nạp đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén và tập trung, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào trong đấu trường.

Đám đông thỉnh thoảng lại trở nên căng thẳng, rồi lại bật cười, cảm xúc bị những biến động trong cuộc thi kéo theo, hưng phấn chẳng kém gì những người trực tiếp tham gia, như thể đây là một trò giải trí đầy kích thích.

Khi thời gian trôi qua, số lượng thí sinh giảm dần.

Mặt trời dần ngả về phía Tây, khi thí sinh cuối cùng bị huấn luyện viên hạ gục, thử thách kết thúc. Đám đông phát ra những tiếng ồn ào tiếc nuối, thở dài vì một lần nữa không có ai chiến thắng.

"Tôi cứ nghĩ cậu ta có thể tái hiện kỳ tích của Lâm gia, nhưng xem ra vẫn quá khó." Uy Liêm lắc đầu tiếc nuối.

Dường như chìm vào suy nghĩ, Tu Nạp bất ngờ hỏi lại: "Lâm gia?"

"Đúng vậy." Uy Liêm chỉ vào thí sinh vừa bị hạ gục, cậu thiếu niên ngoan cường với cánh tay bị gãy, nằm bất tỉnh trên cáng cứu thương. "Cậu ấy là người kế thừa tiếp theo của Lâm gia – Lâm Tích."

Tu Nạp cũng từng chú ý đến thiếu niên này. Dù sao cũng hiếm thấy ai ngoan cường đến mức bất chấp thân thể mình để giành chiến thắng, ấn tượng về ý chí kiên định của cậu ta đã in sâu trong lòng Tu Nạp, nhưng không ngờ rằng cậu ta lại có liên hệ với nhà họ Lâm. "Cậu nói 'tái hiện' nghĩa là sao?"

"Người cuối cùng vượt qua thử thách này là chị họ của Lâm Tích." Uy Liêm vừa nói vừa theo dòng người bước ra khỏi tháp cai. "Gia tộc Lâm thị vốn là quân nhân, năng lực của họ đương nhiên không tầm thường. Năm đó, công tước Lâm tốt nghiệp sớm, con gái ông ấy cũng vậy. Lâm Tích là họ hàng xa của Lâm gia, tuy cũng khá giỏi nhưng vẫn không bằng con cháu trực hệ, có lẽ là do cách biệt về huyết thống. Phải biết rằng người chiến thắng trước giờ luôn là nam giới, tiểu thư công tước là ngoại lệ duy nhất. Các giáo quan nói rằng huyết mạch Lâm gia quả thực rất mạnh."

Tu Nạp không nói gì, đôi mắt u ám lóe lên nỗi đau ẩn chứa cực điểm, nhưng không thể hiện cảm xúc ra ngoài.

Uy Liêm dường như hiểu nhầm sự im lặng của Tu Nạp, tiếp tục nói: "Thực ra, dù phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu, quyền kế thừa vẫn thuộc về Lâm Tích. Cậu ấy thật là may mắn, công tước thừa kế của đế quốc..."

Uy Liêm lắc đầu, hâm mộ mà than một tiếng: "Không lạ gì khi cậu ấy lại liều mạng như vậy."

*****

Lâm Tích nằm dưỡng thương suốt mười ngày, ngoài vết gãy cần thời gian hồi phục, những vết thương khác đã ổn. Cậu kiên quyết rời khỏi phòng y tế. Lối vào khu ký túc xá học sinh là hai cánh cửa sắt đồng nặng nề. Tay xách đồ lỉnh kỉnh, cậu tạm dừng lại, đúng lúc có người giúp đẩy cửa cho cậu.

Lâm Tích ngẩng lên nhìn, là một thiếu niên đẹp trai xa lạ, phù hiệu trên đồng phục cho thấy cậu ta vừa mới nhập học.

Khẽ gật đầu thay lời cảm ơn, Lâm Tích đi được hai bước, bỗng nhận ra tay mình trống không, đồ đã nằm trong tay thiếu niên kia. Thiếu niên nhẹ nhàng giải thích: "Tôi giúp cậu, phía hành lang còn vài cánh cửa nữa."

Lâm Tích không nhận ra cậu ta dùng thủ pháp gì, hơi sững người thì đã thiếu niên bước đi trước.

Dọc theo đường đi, các học sinh khác ném về phía Lâm Tích những ánh mắt khác nhau: dò xét, chế giễu, khinh thường, hoặc hả hê... Nhưng bất kể là ánh nhìn nào, Lâm Tích đều phớt lờ, chỉ đến khi về đến phòng ngủ cậu mới thả lỏng đôi chút.

"Cảm ơn, tôi đã đến nơi rồi."

Thiếu niên nhìn cậu, trầm ngâm mở lời: "Thật ra cậu làm rất tốt."

Lâm Tích sững sờ: "Ý cậu là gì?"

Ánh mắt thiếu niên lướt qua căn phòng, dừng lại ở một ngăn giá sách, nơi có chiếc huy hiệu gia tộc Lâm thị. "Nếu cậu không lạc hướng và va vào cạm bẫy, có lẽ cậu đã tránh được cuộc phục kích. Chỉ còn cách lối ra mười mét thôi."

"Thử thách đã kết thúc, thực tế là tôi đã thất bại." Lâm Tích lạnh lùng đáp. "Dù sao cũng cảm ơn sự an ủi của cậu, còn gì nữa không?"

Rút lại ánh mắt, thiếu niên chính thức đưa ra lời thách đấu: "Nếu không ngại, tôi muốn đấu tay đôi với cậu."

Thêm một kẻ kiêu ngạo và ngu ngốc nữa, Lâm Tích lạnh nhạt trả lời: "Tôi không hứng thú. Và nói cho cậu biết, thắng hay thua trong các trận đấu ở học viện là chuyện thường tình, hạ gục người nhà Lâm thị không đủ để trở thành thành tích đáng tự hào của cậu."

"Cậu và vị huấn luyện viên đó có sự chênh lệch về sức mạnh, nhưng có một kỹ thuật có thể giúp cậu đánh trúng điểm yếu ở sườn trái của ông ta trước khi ông ta bẻ gãy tay cậu." Câu trả lời của thiếu niên khiến Lâm Tích bất ngờ.

Ánh mắt Lâm Tích thay đổi, dừng lại một chút rồi mới lên tiếng: "Cậu chỉ là một tân sinh viên năm nhất."

"Có lẽ cậu muốn thử? Khi cậu lành vết thương, chúng ta gặp nhau ở sân tập. Đừng lo, tôi không có ý lấy lòng, tôi chẳng hứng thú gì với công tước cả." Thiếu niên kéo cửa ra, lời nói mang theo sắc bén khó nhận ra. "Đây là quà cảm ơn, vì cậu đã để tôi chứng kiến toàn bộ con đường thử thách."