Vấn Danh Tường Vi

Chương 22: Cẩn trọng




Editor: Frenalis

Ngoài các mỏ tinh thể, Hưu Ngoã còn nổi tiếng với những khu rừng tự nhiên rậm rạp.

Mỗi khi xuân về, tuyết tan chảy thành dòng thác chảy xiết, sương mù mờ ảo bao quanh núi, trong rừng trăm hoa đua nở, chim thú tập hợp, cảnh sắc tuyệt đẹp khiến Hưu Ngoã trở thành địa điểm nổi tiếng trong đế quốc. Trước đây, nhiều quý tộc từng xây dựng biệt thự tại đây, một thời hưng thịnh, nhưng sau đó tình hình an ninh ngày càng tồi tệ khiến những biệt thự này dần bị bỏ hoang. Các biệt thự tuyệt đẹp dần trở nên trống trải, màn nhung phủ bụi, những bức tượng xa hoa giờ chỉ còn kết bạn với chim chóc.

Vào một ngày xuân năm 1885 theo lịch Tây Nhĩ quốc, hoàng đế bỗng nổi hứng, quyết định tổ chức buổi săn bắn mùa xuân hoàng gia tại Hưu Ngoã, khiến cả thành náo nhiệt chưa từng thấy.

Quản gia từ đế đô đến tuyển mộ hàng loạt nhân công, trang trí vườn hoa, giặt thảm, phơi chăn, đánh bóng đồ bạc, cố gắng trong thời gian ngắn nhất làm mới lại những biệt thự đã lâu không sử dụng. Khi cầu thang hành lang đã sáng bóng, hoa tươi lấp đầy không gian, mùi xúc xích và giăm bông lan tỏa từ bếp, mọi nơi đều sạch bóng, buổi săn bắn cuối cùng cũng đến.

Lễ hội săn bắn mùa xuân là sự kiện quan trọng bậc nhất của giới thượng lưu, vô số danh nhân và quý bà quý cô lần lượt đến đây, các biệt thự lớn nhỏ ở Hưu Ngoã chật kín người. Đám hầu cận hối hả qua lại trong các hành lang phục vụ từng mệnh lệnh, những người hầu gái mở ra từng chiếc rương, là phẳng từng bộ lễ phục từ đế đô mang đến.

Nhưng bận rộn nhất không phải là những kẻ hầu hạ.

Đội cảnh vệ Hưu Ngoã đã dốc toàn lực bắt giữ những kẻ khả nghi, nhà tù trong thành chật kín những kẻ lang thang, trộm cắp và ăn xin, quy trình xét xử được đơn giản hóa đến mức tối đa, các giá treo cổ đều đặn kéo thi thể xuống mỗi ngày. Công việc bận rộn này mang lại hiệu quả rõ rệt, bộ trưởng tư pháp công khai ca ngợi các thẩm phán Hưu Ngoã vì sự quyết đoán và hiệu suất làm việc ấn tượng của họ, tán thưởng sự kiên quyết trong việc duy trì luật pháp.

Các quý tộc địa phương hiếm khi có cơ hội tiếp cận hoàng gia, sự hiện diện của nhiều quan chức cấp cao khiến ai nấy đều coi đây là cơ hội tốt nhất để kết giao với quyền quý. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho hoàng gia và giới quý tộc, mọi tầng lớp xã hội ở Hưu Ngoã đều phải chịu áp lực chưa từng có. Căn cứ đảm nhiệm công tác phòng thủ chính, số lượng binh lính tuần tra cũng tăng lên rất nhiều.

Cùng lúc đó, Lâm Y Lan nhận được một mệnh lệnh đặc biệt. Để chuẩn bị cho việc thông báo lễ đính hôn sắp tới vài tháng sau, cô bắt buộc phải xuất hiện tại lễ khai mạc của buổi săn bắn hoàng gia với tư cách là tiểu thư công tước.

Cuộc sống của Lâm Y Lan luôn xoay quanh quân đội và luyện tập. Ngoài những buổi xã giao cần thiết, cô hiếm khi tham gia vào các cuộc giao lưu của giới thượng lưu. Nhưng lần này cô không thể tránh né, phải cùng cha mình tham dự buổi tiệc. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến dạ dày cô khó chịu.

Bước vào biệt thự của gia đình ở Hưu Ngoã, quản gia dẫn theo hàng dài người hầu và thị nữ cúi đầu chào. Ánh mắt của Lâm Y Lan lướt qua những hộp váy áo, trang sức đã được mở sẵn trong phòng, bàn trang điểm cổ điển và những chiếc hộp phấn, chiếc áo nịt eo được treo trên giá với những chi tiết ren tinh xảo. Cơn đau dạ dày của cô càng tăng lên.  Edit: FB Frenalis

Mặc kệ cho các thị nữ trang điểm, Lâm Y Lan thắc mắc, "Tại sao bà Mã Á không đến?"

Thị nữ phía sau cố định bộ tóc giả bằng trâm cài ngọc trai, rồi dùng lược chải tóc thành những lọn xoăn mềm mại, dịu dàng đáp, "Bà ấy muốn đến, nhưng dạo này bị sốt, không thể chịu nổi sự rung lắc của xe ngựa."

Lâm Y Lan bất ngờ ngẩng đầu lên, suýt chút nữa bị trâm cài chọc phải, cô lo lắng hỏi, "Bà ấy sao rồi? Đã mời bác sĩ chưa?"

Thị nữ giật mình, vội vàng nới lỏng búi tóc, "Bà ấy bảo bác sĩ chỉ toàn là những kẻ ngốc, chẳng biết làm gì ngoài việc rút máu. Bà chỉ cần tự nấu thuốc uống là được."

Lâm Y Lan hiểu rõ tính cố chấp của nhũ mẫu, không ai có thể thuyết phục được bà khi bà đã quyết, điều này khiến cô càng lo lắng hơn. "Có ai chăm sóc bà ấy không?"

"Trong nhà vẫn còn một thị nữ lo cho bà ấy, nghe nói hiện tại đã đỡ hơn so với mấy ngày trước."

Đã lâu rồi cô chưa quay về đế đô, vì sợ cô lo lắng, nhũ mẫu không hề nhắc đến việc mình bị bệnh trong thư từ. Thế mà bây giờ cô mới biết. Dù các thị nữ có lời an ủi thế nào, lòng cô vẫn ngập tràn hối hận và cảm giác có lỗi.

Sau khi phủ phấn thơm, đeo trang sức phù hợp, Lâm Y Lan đứng dậy. Chiếc váy lộng lẫy của cung đình phát ra những âm thanh sột soạt khi di chuyển. Trong tấm gương dài chạm đất hiện ra hình ảnh của một người phụ nữ khoác lên mình bộ trang phục xa hoa.

Chiếc áo nịt eo thắt chặt khiến cô khó thở, nhưng lại tạo nên dáng vẻ mềm mại, mảnh mai.

Bộ tóc giả được búi theo kiểu thịnh hành nhất ở đế đô, lớp phấn mỏng khiến làn da cô trắng ngần và mềm mại, đôi mi dài được chuốt đậm nét. Chiếc váy dài màu xanh lam mang vẻ sang trọng và quý phái, chuỗi dây chuyền bạch kim nặng nề trên xương quai xanh, giữa dây chuyền là một viên kim cương lớn được cắt theo hình hoa hồng, thiết kế tinh xảo và xa hoa, do thợ thủ công hoàng gia làm riêng cho phu nhân công tước đời trước.

Tất cả đều hoàn hảo, ngoại trừ cảm giác nặng nề nơi cổ và cơ thể.

Lâm Y Lan nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình, bị trói buộc trong đống trang phục quý giá, chẳng khác nào một kẻ xa lạ.

Cô đứng đợi một lát ở hành lang, rồi nghe thấy tiếng bước chân từ trong đại sảnh.

Công tước Lâm bước ra trong bộ lễ phục quân đội chỉnh tề, dải ruy băng rực rỡ và hàng huy chương sáng lấp lánh trên ngực. Ông ta dừng lại đôi chút khi nhìn thấy cô, quan sát một lúc rồi không nói gì, trực tiếp bước ra ngoài chỗ xe ngựa đang đợi.

Khi Lâm Y Lan nhìn kỹ hơn, cô mới nhận ra rằng có một người đứng sau cha mình – một thiếu niên trẻ trong bộ lễ phục tươm tất, toát lên vẻ anh tuấn đầy sức sống. Hắn gật đầu với cô.

"Chị họ."

Dù đã đeo găng tay ren dài, cô vẫn cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh đi. "Lâm Tích? Cậu đến Hưu Ngoã khi nào?"

"Hôm kia, chú cho người đón tôi." Lâm Tích nhìn cô, rồi nhanh chóng quay đi. "Nghe nói chị sắp đính hôn, chúc mừng chị."

Lâm Y Lan nở một nụ cười nhạt, sau đó đưa tay chỉnh lại chiếc ghim cài áo trên ngực thiếu niên. Chiếc ghim vàng khắc họa huy hiệu của gia tộc Lâm thị, nổi bật trên dải trang trí. "Cảm ơn, phải là tôi chúc mừng cậu mới đúng."

Lâm Tích dường như muốn lùi lại, nhưng không hiểu sao lại không làm vậy, cúi đầu nhìn cô chỉnh sửa, rồi lên tiếng với vẻ ngờ vực, "Tôi không hiểu chị Y Lan có ý gì, chú...."

Lời nói chợt ngưng bặt, ánh mắt thiếu niên đông cứng lại, có vẻ như đã nghĩ ra điều gì, bỗng trở nên sững sờ.

Lâm Y Lan không dừng lại lâu, quay người rời đi, chỉ để lại bóng dáng thon thả cùng lời nhắc nhở nhẹ nhàng.

"Đi thôi, tiệc sắp bắt đầu rồi."

Bên trong xe ngựa im lặng tuyệt đối, bóng cây lướt qua khung cửa sổ, thời tiết ở Hưu Ngoã dường như lúc nào cũng u ám.

Giữa âm thanh đơn điệu của bánh xe, Lâm Tích đột ngột lên tiếng, "Chú, lần này chú cho gọi con đến Hưu Ngoã là vì..."

"Là người thừa kế tương lai của gia tộc Lâm thị, con phải để xã hội thượng lưu có ấn tượng về con." Công tước Lâm lạnh nhạt trả lời.

"Con cứ tưởng... lần này chú muốn giới thiệu chị Y Lan với xã hội thượng lưu, chứ không phải..."

Công tước Lâm khẽ liếc nhìn hắn, có chút ngạc nhiên, "Cả hai việc đều có thể làm cùng lúc, ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian."

"Có lẽ không được hợp lý cho lắm, dù gì đây cũng là lần đầu chị Y Lan ra mắt, làm vậy..." Gương mặt Lâm Tích trắng bệch đi, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm để nói hết câu dù vẻ mặt của công tước Lâm càng lúc càng lạnh lùng.

"Lâm Tích." Giọng nói nhẹ nhàng đúng lúc vang lên, Lâm Y Lan quay đầu ngắt lời thiếu niên. "Lát nữa cậu giúp tôi xuống xe được không? Bộ váy này hơi bất tiện."

"Vâng, chị Y Lan." Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Lâm Tích nhỏ giọng trả lời, "Em rất sẵn lòng."

Xe ngựa dừng trước tòa thị chính Hưu Ngoã, người đầu tiên ra đón là Tần Lạc, đã đợi từ lâu.

Anh ta mặc bộ lễ phục thịnh hành nhất đế đô, chiếc khăn lụa cài trên ngực, nơ cổ được thắt hoàn hảo, trông vô cùng lịch lãm và phong độ. Anh ta lịch sự chào công tước, rồi đỡ Lâm Y Lan xuống xe, không giấu được vẻ ngạc nhiên đầy tán thưởng.

"Thật đẹp, tối nay Y Lan sẽ khiến tất cả các quý cô phải lu mờ."

"Cảm ơn." Lâm Y Lan rút tay về, hàng mi dài che khuất đôi mắt màu xanh lục và cả sự lạnh lùng xa cách. Tần Lạc nhất định sẽ thất vọng thôi, mục đích của công tước Lâm hôm nay phức tạp hơn những gì anh ta tưởng.

Việc đồng thời giới thiệu con gái vào giới thượng lưu và tuyên bố Lâm Tích là người thừa kế gia tộc chẳng khác nào công khai rằng tiểu thư công tước không được yêu thương, cũng không đủ sức ảnh hưởng trong gia tộc. Ngay cả khi có hôn nhân liên kết, Tần Lạc cũng sẽ khó lòng nhận được sự ủng hộ hoàn toàn từ nhà họ Lâm. Thông điệp ngầm này, giới thượng lưu đều sẽ hiểu rõ.

Dù cha cô tán thưởng Tần Lạc, nhưng ông ta vẫn có chút nghi hoặc về tham vọng của anh ta.

Là ngựa tốt hay sói hoang, nên ủng hộ hay kiềm chế, chỉ có thể xác định theo thời gian. Làm một người vợ như vậy thật thú vị, biết đâu một ngày nào đó, những lời ân cần yêu thương sẽ biến thành oán hận vô tận, đối xử với nhau như kẻ thù.