Chương 18: Ngoài sân ngắm trăng (2)
“Ngắm trăng?” Khương Thiên kinh ngạc. Hắn cũng chưa thử ngắm trăng lần nào, nhưng lại cảm thấy hoạt động này có chút tẻ nhạt.
Bất quá nếu đã lỡ nhắc tới thì sẵn tiện trải nghiệm một lần sinh hoạt của phàm nhân cũng tốt. Nghĩ vậy, hắn đang định lên tiếng rủ rê thì tiểu cô nương Linh Vũ đã mở lời trước:
“Công tử có muốn thử một chút không?”
“Được” hắn gật đầu đồng ý.
Linh Vũ bảo hắn ra ngoài sân quét dọn sơ qua, còn nàng thì chạy vào bếp chuẩn bị. Lát sau nàng mang theo một khay trà còn nóng hổi đặt xuống nền đất, lại lấy từ đâu ra một cái đèn lồng, thắp sáng lên đặt bên cạnh khay trà. Trông bộ dáng vô cùng chuyên nghiệp.
Hai người phân biệt ngồi xuống nền đất bên cạnh, khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy ánh trăng sáng tỏ, nhưng ngoài ra cũng không có cái gì đặc biệt.
Đang lúc hắn cảm thấy có chút chán, định quay sang bảo Linh Vũ vào lại trong nhà thì phát hiện ánh mắt của nàng đã dán chặt vào vầng trăng treo lơ lửng phía trên. Hắn lắc đầu cười khổ, sau đó nhấp một ngụm trà, cũng không có đánh thức nàng.
Khi tách trà trên tay hắn đã sắp cạn thì Linh Vũ bỗng khe khẽ thì thầm một câu chuyện xưa:
“Kể rằng có một vị thần gọi là Hằng Nga, nàng sống trong cung Quảng Hàn. Chồng của nàng vì b·ắn h·ạ chín con kim ô…”
Trong phút chốc hắn cảm thấy tâm trí bị cuốn theo câu chuyện của Linh Vũ, giọng nàng đều đều nhưng mang một thứ mị lực thật khó cưỡng. Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác tẻ nhạt lúc nãy đã b·ị đ·ánh bay không còn chút nào.
“…Từ đó hai người phải chịu cảnh vĩnh viễn xa cách” Nàng kết thúc câu chuyện, khẽ thở dài, quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập thâm tình.
Hắn cũng quay sang nhìn lại nàng, nở một nụ cười ôn nhu:
“Linh Vũ à, cô nương thật sự…”
“Vâng…?” Nàng cảm thấy trái tim của mình đang đập bịch bịch, gương mặt sớm đã đỏ bừng, lí nhí đáp lời.
“Cô nương thật sự… rất giống sư phụ của ta” Hắn nghiêm túc nói.
???
Giống ai cơ?
Tiểu cô nương sững sờ đến cứng đờ cả người, còn tưởng rằng mình vừa nghe lầm.
…
Nói đến những người thích nhìn lên trời tất nhiên không ai sánh bằng Thiên Sinh lão nhân . Từ khi lão còn là một tên đệ tử thuộc ngoại môn thì đã có niềm đam mê đặc biệt với tinh hà, ban ngày thì nghiền ngẫm mấy quyển sách về thiên văn, ban đêm trong lúc các huynh đệ đang tu luyện thì lại ngồi ngẩn ngơ ngắm sao trời. Vì vậy thực lực so với huynh đệ đồng môn cũng chẳng ra sao, vẫn thường bị trưởng lão trách phạt.
Đến một hôm tông chủ tiền nhiệm phát hiện ra lão có Tinh Cực thể chất cực kì đặc thù thì trực tiếp thu lão làm chân truyền. Từ đó Thiên Sinh lão nhân lên như diều gặp gió, trải qua nhiều phen tao ngộ, cuối cùng đạp chân lên vị trí tông chủ.
Sau khi trở thành tông chủ việc đầu tiên lão làm là điều động toàn bộ tài nguyên trong tông môn xây hẳn một cái quan tinh đài cao đến vài trăm thuớc, phía trên khắc rất nhiều hoa văn trận pháp cổ xưa. Một khi khởi động thì bất luận ban ngày hay là đêm tối cũng có thể kéo gần hơn khoảng cách với tinh không, từ đó quan sát vũ trụ dễ dàng.
Lúc bắt đầu thu nhận Khương Thiên thì lão vẫn rất tiết chế, sớm tối bên cạnh đốc thúc hắn tu luyện. Nhưng từ khi hắn đánh vững căn cơ, thời gian bế quan cũng dài hơn thì lão chuyển hẳn sang ở luôn trong quan tinh đài, lấy việc quan trắc thiên văn, theo dõi sự chuyển động của các ngôi sao làm niềm vui.
Còn một vài sự vụ trong tông môn hay các việt lặt vặt khác thì lão để phân thân của mình đi làm.
Có lúc Khương Thiên thấy lạ bèn hỏi lão, hắn cảm thấy hành động này có chút ngu ngốc, cả ngày ngồi ngẩn ngơ nhìn một thứ ở nơi xa xăm chẳng hiểu có tác dụng gì. Thiên Sinh lão nhân cũng không có tức giận, cười hiền từ giải thích:
“Mỗi một người khi sinh ra thì trong tinh không cũng sẽ có một ngôi sao vì hắn mà xuất hiện, gọi là sao chiếu mệnh. Ngôi sao càng sáng chói thì chắc chắn số mệnh của người đó sẽ càng vĩ đại.”
“Tuy nhiên tạo hoá tròn và khuyết, thế sự đổi thay không ngớt. Ngoài sao chiếu mệnh ra thì lại có những ngôi sao khác di chuyển xung quanh nó, gọi là biến số. Một sao chiếu mệnh có càng nhiều biến số thì nói rõ tương lai của người được chiếu đến càng khó đoán định…”
“Vậy con thì sao?” Khương Thiên tự hào hỏi lại. Chưa cần sư phụ trả lời hắn cũng biết chắc chắn ngôi sao của mình sẽ rất sáng chói, rất vĩ đại.
…
Phần sau thì hắn cũng không còn nhớ nữa. Dù sao chuyện đã xảy ra khá lâu rồi, lại chỉ là mảnh kí ức khi hắn còn nhỏ. Người ta thường nói trẻ nhỏ hay quên mà.
Điều trọng yếu là lúc này hắn đang có chút lúng túng. Khi nãy trong lúc cảm khái lỡ miệng nói ra Linh Vũ trông giống sư phụ mình. Ý hắn là hai người giống nhau ở một lòng si mê với trời cao, nhưng có lẽ nàng hiểu lầm nghĩ hắn chê nàng già nua đi.
“Công tử là người xấu nhất trên đời”
Nàng đã vừa khóc vừa chạy vào nhà như vậy.
Khương Thiên đứng đợi trước sân một hồi, thấy bên trong không có động tĩnh thì âm thầm cảm khái. Thật không hiểu nổi tâm tình của thiếu nữ, cứ mãi buồn vui thất thường, có khi lại đột nhiên giận dỗi.
“Vậy ta về đây. Ngày mai trước khi khởi hành sẽ đến tìm cô nương”
Hắn trầm mặc một lát, sau đó thân hình biến mất.
Lát sau, Linh Vũ hé cửa len lén nhìn ra, sau khi xác định hắn đã rời đi thì nàng mới yên tâm ra sân lấy khay trà và đèn lồng vào. Nàng nhìn xuống ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ chiếc đèn lồng, hai vai sụp xuống, lặng lẽ thở dài.
Đương nhiên, tiểu cô nương của chúng ta rốt cuộc lúc này trong lòng buồn bã vì cái gì, có lẽ bản thân nàng còn không rõ lắm.
…