Chương 17: Ngoài sân ngắm trăng (1)
Híp mắt nhìn thân ảnh của đám yêu thú đang vội vàng rời đi, Khương Thiên lắc đầu, đưa tay lên trán xoa nắn một hồi mới ổn định được tâm tình.
Động vật bình thường muốn khai mở ra linh trí để tu luyện vô cùng khó khăn. Vậy mà lúc nãy hắn một hơi g·iết hơn mười mạng. Tuy nói trong đó có không ít yêu thú từng hại người, nhưng cũng không tránh khỏi việc g·iết lầm.
Từ sau cuộc nói chuyện với Tư Bạch, hắn vẫn luôn cảm thấy lấn cấn trong lòng, tâm tình vốn đã hơi dịu xuống lúc gặp Linh Vũ thì đến khi nhìn thấy đám yêu thú đứng trước mặt lại bùng lên mãnh liệt.
Xét ở góc độ nào đó mà nói, hành động vừa rồi chính là đang giận cá chém thớt.
Nhưng nếu đã giận cá chém thớt, thì nhất định phải chém cho chuẩn. Không có khả năng ngay cả thớt cũng chém không trúng, vậy thì thật quá mất mặt rồi.
Ánh mắt hắn loé lên vẻ lạnh lùng, truyền lệnh cho đám binh sĩ vẫn đang đứng nghiêm chỉnh phía dưới.
…
Lát sau nhớ đến mình có hẹn ăn tối ở nhà Linh Vũ, hắn chuyển động thân ảnh, quyết định chậm rãi đi bộ xuống núi để g·iết thời gian.
Nghĩ đến mấy hôm nay thời gian trôi qua cũng thật chậm. Bình thường thì chỉ cần nhắm mắt một cái, khi mở mắt ra đã là sự tình của vài ngày sau.
Lúc hắn bắt đầu di chuyển sắc trời hẵng còn sáng tỏ, nhưng khi xuống tới lưng chừng núi thì ánh chiều tà đã đỏ ươm. Thấp thoáng thấy khói bếp lượn lờ từ các thôn trấn dưới chân núi, dường như chỉ cần hơi hít thở là có thể ngửi thấy mùi hương màn thầu xông thẳng vào cánh mũi vậy.
Khương Thiên có chút cảm khái, bước chân di chuyển nhanh hơn. Bóng lưng của hắn để lại một vệt dài trên con đường nhỏ.
Lúc dừng chân ở trước nhà Linh Vũ thì xung quanh đã tối đen. Hắn gọi với vào:
“Linh cô nương, ta đến rồi đây”
“Ra ngay ra ngay” Linh Vũ chạy ra mở cửa cho hắn, cười hì hì:
“Công tử đến vừa đúng lúc. Nễu trễ hơn một chút sợ là cá sẽ không còn thơm nữa”
Sau đó nàng lại vội đi vào trong bếp, chuẩn bị dọn cá ra bàn.
Hắn bước vào trong nhà, thấy chỉ có một mình nàng thì nghi hoặc hỏi:
“Phụ thân và mẫu thân của cô nương vẫn chưa về à?”
“Cha hôm qua có về một lần, sau đó lại vội vàng rời đi, bảo là lấy thêm vài dụng cụ để lần theo dấu con hươu khá to.” Nàng lắc đầu cười, sau đó khuôn mặt có chút phiếm hồng, hạ giọng nói tiếp:
“Còn mẹ… khi nghe bảo tối nay có công tử đến dùng bữa, lúc nãy liền bỏ sang nhà Vương đại thẩm tám chuyện”
Khương Thiên hơi nghi hoặc, hắn đến ăn chực còn chưa nói gì, thế nào mà lại để chủ nhà phải vội vàng lánh đi nơi khác?
Nhưng thấy Linh Vũ cũng chẳng có vẻ gì là khó chịu, hắn trầm tư một hồi, sau đó quyết định không suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Thức ăn đã được bày biện kĩ lưỡng lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau. Lúc này Khương Thiên mới bất ngờ hỏi:
“Buổi trưa cô nương bảo cần nói với ta việc gì đó đúng không?”
“Đúng vậy” Linh Vũ đưa miếng cá vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt. Sau đó ngượng ngùng mở lời:
“Lần sau công tử có thể mang theo tiểu nữ cùng vào thành được không? Từ nhỏ đến giờ tiểu nữ chưa từng được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, rất muốn đi nhìn thử một chút”
“Không vấn đề gì, đúng lúc ngày mai ta cũng định mua thêm một số giấy vàng”
Khương Thiên gật đầu nói, cũng không quá để ý.
“Thật sao? Vậy tốt quá rồi” Nàng tươi cười hớn hở, vốn đã đoán được đối phương sẽ đồng ý nhưng còn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa cơ.
Nhìn thấy tiểu cô nương thông minh cơ trí ngày thường vậy mà lại còn có mặt trẻ con này, Khương Thiên cảm thấy có chút thú vị, cười thầm trong lòng. Lúc trước nàng cũng từng đánh bạo hỏi hắn về thế giới bên ngoài, hẳn là tò mò muốn điên lên rồi.
Qua một lúc hai người đã dùng bữa xong. Khương Thiên vốn định đứng dậy cáo từ, nhưng cảm thấy bản thân mỗi lần ăn xong lại phủi mép bỏ đi như thế có gì đó là lạ. Hắn quan sát xung quanh một hồi, nghĩ đến cái gì, bèn đề nghị:
“Chỗ này cũng quá chật chội, đoán chừng không đủ cho một nhà ba người sinh hoạt. Hay là để ta giúp cô nương mở rộng một phen?”
“Cảm tạ ý tốt của công tử. Nhưng nhìn xung quanh nhà nào cũng như nhà nào, nếu bỗng dưng lại mọc ra một căn dinh thự to đẹp thì không khỏi có chút phản cảm. Vả lại ba người chúng ta đã sống như vậy mười mấy năm rồi, rất ấm cúng thoải mái”
Nàng cười khẽ, uyển chuyển từ chối.
“Cũng đúng” Nghe nàng nói như vậy, hắn liên tưởng đến bản thân trước giờ chưa từng được trải qua cảm giác sinh hoạt quây quần đó, trong lòng có chút nao nao.
Nhìn thấy biểu cảm của hắn, người thông minh như Linh Vũ tất nhiên cũng đoán được một chút. Nàng cắn răng định mở miệng, nhưng hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ủ rũ cúi đầu.
Một lúc sau cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, hắn lại mở miệng hỏi:
“Bình thường sau khi dùng bữa xong mọi người làm gì để g·iết thời gian?”
Nàng nghe hắn hỏi đến thì giật mình, suy nghĩ một chút, cẩn thận trả lời:
“Ừm… xem nào, dọn dẹp xong thì cha và mẹ thường qua nhà hàng xóm nói chuyện phiếm, còn tiểu nữ sẽ rót chén trà, ra sân ngồi ngắm trăng”
“Ngắm trăng?” Khương Thiên kinh ngạc. Hắn cũng chưa thử ngắm trăng lần nào, nhưng lại cảm thấy hành động này có chút tẻ nhạt.