Bộ ảnh cưới của cả hai được mọi người tấm tắc khen ngợi. Cả hai đúng là sinh ra đã dành cho nhau, đứng bên cạnh nhau lại càng thêm nối bật khung hình.
Đám cưới của cặp đôi trai tài gái sắc được tổ chức ở một nhà hàng sa hoa bậc nhất. Các khách mời tham dự đều là những đối tác lâu năm của hai bên gia đình và là bạn bè thân thiết của cặp đội. Nghi Văn cùng một vài người bạn nữa đảm nhiệm vị trí phụ dâu cho Triệu Vy Vân.
Hôm nay cô dâu Triệu Vy Vân khoát lên mình một chiếc váy cưới bồng bềnh, được đính hàng ngàn viên pha lê.
Mái tóc của được búi gọn gàng. Ánh mặt hạnh phúc khi được gả cho người mình yêu của Triệu Vy Vân khiến bao nhiêu người phải ghen ty.
"Vy Vân." Nghi Văn đột nhiên hét lớn.
"Cậu làm gì hét to thế? Làm tớ giật cả mình."
"Hôm nay cậu đẹp lắm, chiếc váy rất hợp với cậu."
"Cảm ơn cậu, Nghi Văn."
"Cậu cảm thấy sao? Có hồi hợp không?"
"Một chút."
Triệu Vy Vân và dàn phụ dâu của mình ở trong phòng để chỉnh trang lại make up và trang phục cho thật chỉnh
chu.
Chú rể Au Dương Thần mặc một bộ vest đen, được may đo thủ công từ chất liệu cao cấp. Anh đeo một chiếc đồng hồ Rolex và một chiếc ghim cài áo được làm bằng kim cương, tất cả đều toát lên một vẻ đẹp vô cùng lịch lãm.
Khung gian bữa được được cặp đôi chăm chút rất tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhất. Sảnh tiệc được trang hoàng bằng những bông hoa tươi nhập khẩu, những ánh đèn pha lê khổng lồ được sử dụng một cách tinh tế. Ánh đèn pha phê lung linh chiếu rọi khắp đại sảnh. Âm nhạc du dương của một ban nhạc giao hưởng nổi tiếng vang lên hòa quyện cùng với tiếng thì thầm xì xào của khách mời..
Mỗi bàn tiệc tiệc đều được đặt tên theo một loại rượu vang hảo hạng, trên bàn bày biện những món ăn tinh tế do các đầu bếp nổi tiếng chế biến.
Triệu Vy Vân được Triệu Phong dẫn vào lễ đường, trao tận tay đứa con gái bé bỏng yêu quý của mình cho một người đàn ông mà ông tin tưởng sẽ mang lại hạnh phúc cho con gái ông.
Triệu Phong đặt tay Vy Vân vào tay Âu Dương Thần, giọng rưng rưng: "Ba chỉ có mỗi mình Vy Vân là con gái. Nay ba trao Vy Vân lại cho con, ba hy vọng hai đứa sẽ sống cùng nhau thật hạnh phúc."
"Dạ, cảm ơn ba đã tin tưởng con. Con nhất định sẽ trân trọng em ấy."
"Được."
Âu Dương Thần từng bước đưa Triệu Vy Vân tiến về phía sân khấu để chuẩn bị thực hiện các nghi thức truyền thống.
Âu Dương Thần trao chiếc nhẫn cưới cho cô dâu xinh đẹp của mình, không kiềm nổi xúc động mà lên tiếng: "Bây giờ anh có thể chính thức gọi em là vợ rồi nhỉ? Không cần biết cách xưng hô của chúng ta thay đổi ra sao nhưng anh chỉ muốn nói rằng tình yêu anh dành cho em sẽ mãi mãi không thay đổi. Anh yêu em nhiều lắm, cô dâu xinh đẹp của anh."
Triệu Vy Vân khẽ vuốt vuốt lưng Âu Dương Thần, thật ra cô cũng vô cùng xúc động nhưng vẫn kìm nén lại để có thể nói trọn vẹn những suy nghĩ trong lòng của mình.
"Trước hết, con muốn gửi lời cảm ơn đến ba mẹ đã luôn ủng hộ cho tình yêu của bọn con và em cũng cảm ơn người đàn ông mà em sắp sửa gọi là chồng đây vì đã luôn là một chỗ dựa vững chắc cho em. Cảm ơn anh vì lúc nào cũng bao dung em, nghĩ cho em, lúc nào cũng sợ em thiệt thòi. Cảm ơn anh vì đã cho em một buổi cầu hôn lãng mạn và một cái đám cưới thật ý nghĩa như thế này. Em yêu anh nhiều lắm."
Dứt câu, cả hai đã áp môi vào nhau, trao cho nhau một nụ hôn thật ngọt ngào trước sự reo hò của các vị quan khách.
"Ba mẹ chúc hai con sẽ luôn luôn hạnh phúc như thế này nhé." Âu Dương phu nhân lên tiếng.
Khi tiếng nhạc chuyển sang giai điệu sôi động, cô dâu và chú rể cùng nhau nhảy điệu valse đầu tiên. Ánh đèn spotlight tập trung vào cặp đôi, khiến họ trở nên rực rõ hơn bao giờ hết. Khách mời cùng nhau nâng ly chúc mừng, không khí trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
"Chúc mừng hai chúc mừng hai người nên duyên vợ chồng nhé."
"Không biết ông đây nên gọi cậu là bạn hay là anh vợ đây nhỉ?" Việt Bân lém lỉnh lên tiếng.
"Haha. Muốn kêu tớ là anh vợ sao? Thế thì phải coi cậu có cưới được tiểu nha đầu kia không đã nhé."
"Cậu cứ chờ mà xem. Cậu cưới vợ xong thì chắc chắn sẽ đến lượt ông đây."
"Được được."
"Nào, cạn ly. Hôm nay không say không về."
"Cạn ly, chúc mừng cho Âu Dương Thần của chúng ta có vợ, có gia đình nhỏ riêng cho mình."
Âu Dương Thần hôm nay rất vui, anh uống hăng say hết ly này đến ly khác. Mọi người hôm nay rất vủi vẻ và chơi hết mình với cặp đôi.
"Nào, xếp hàng vào, Chúng ta bắt hoa cưới nhé." Triệu Vy Vân kêu gọi mọi người đứng vào để chuẩn bị cô tung hoa cưới.
Âu Dương Thần thấy Việt Bân vẫn còn đứng bên ngoài thì nhanh chóng kéo vào xếp hàng: 'Muốn có vợ thì chăm chú vào. Cơ hội cho cậu đấy."
Nói rồi, anh lại nháy mắt với Triệu Vy Vân. Cô đương nhiên hiểu ý của anh, gật gù tỏ ý đã sẵn sàng.
"Nào, chuẩn bị tung nhé. Mọi người đã sẵn sàng chưa."
"Tung nha. Một... hai... ba."
Triệu Vy Vân nhắm thẳng vào vị trí của Việt Bân, trực tiếp tung hoa. Bó hoa nhanh chóng nằm gọn trong tay Việt Bân.
Việt Bân vẫn còn đang ngơ ra thì Triệu Vy Vân đã vội lên tiếng: "Nghi Văn đang đứng bên kia kìa, anh còn chần chừ gì nữa."
Dưới sự thúc giục của Triệu Vy Vân và mọi người có mặt, Việt Bân cũng nhanh chóng tiến về phía Nghi Văn trao bó hoa cho cô dưới sự reo hò của mọi người.
Không biết Việt Bân đã chuẩn bị nhẫn cầu hôn từ bao giờ mà rất nhanh đã thấy anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, một chân khụy xuống, đưa chiếc nhẫn về phía cô, giọng dịu dàng lên tiếng: "Hoa em cũng đã nhận rồi.
Thế còn chiếc nhẫn này, em có đồng ý nhận nó và gả cho cho anh không?"
Nghi Văn cũng chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, cô nở một nụ cười mãn nguyện đáp: "Em đồng ý."
Việt Bân nhanh chóng đeo chiếc nhẫn vào cho cô, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay đang đeo nhẫn lấp lánh kia: "Nghi Văn, anh yêu em. Anh yêu em nhiều lắm.