Âu Dương phu nhân muốn giữ cô ở lại và đương nhiên là bị Âu Dương Thần từ chối. Trước khi anh cưới cô về làm vợ, anh sẽ không đồng ý để cô ở lại Âu Dương gia. Cô sợ anh sẽ nghĩ những chuyện tiêu cực nên một mực từ chối. Trời đã khuya nhưng Âu Dương Thần vẫn nhất quyết lái xe đưa cô về Triệu gia.
“Anh lái xe đưa em về.”
Triệu Vy Vân cũng không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng gật đầu đồng ý. “Vâng.”
“Ngoan.”
“Con đưa Nghi Văn về cùng luôn đi, dù sao cũng tiện đường.”
“Mợ... mợ đường đưa con đường làm kỳ đà cản mũi đôi trẻ như vậy chứ”
“Đêm hôm con lái xe mợ không yên tâm, để Thần nó đưa con về luôn.
Âu Dương Thần không từ chối cũng không đồng ý, chỉ bỏ lại một câu: “Nếu em không ngại phải ăn thêm một bữa cơm nữa thì lên xe.”
Nghi Văn ngay lập tức xua tay: “Em no rồi, không có nhu cầu ăn thêm. Em tự lái xe được.”
Âu Dương Thần gật gù, có vẻ cũng không quan tâm lắm: “Nhưng mà mẹ anh nói đúng đấy, em thân là con gái đêm hôm như thế này lái xe nguy hiểm lắm.”
“Nguy hiểm cái gì chứ? Ai dám làm gì em cơ chứ?”
“Không. Nguy hiểm cho người khác”
“Anh... đồ đáng ghét nhà anh. Không nhờ em mà anh có vợ đẹp à, anh trả ơn mai mối của em như vậy à?”
“Anh đương nhiên không quên công lao to lớn của em. Anh đã gọi cho Việt Bân rồi, cậu ấy sẽ sớm đến đón em. Vậy nhé, anh đưa Vy Vân về trước.
“Này, ai mượn anh thế hả?”
“Không cần cảm ơn.”
“Có tin em đánh chết anh không hả?”
Âu Dương Thần nép phía sau người Triệu Vy Vân, giọng điệu vẫn như muốn chọc tức Nghi Văn: “Em qua được của vợ anh trước đã nhé?”
“Có bạn gái thì hay lắm sao?” Nghi Văn hậm hực.
“Hay chứ. Không như em, ế nữa ế mãi.”
“Âu Dương Thần... đồ đáng ghét nhà anh. Sao em lại làm mai anh cho Vy Vân chứ. Đúng là sai lầm mà.”
“Hối hận cũng đã muộn.”
“Thế nhé, em ngoan ngoãn ở yên đó đợi cậu ta đến đón.”
“Cậu... mợ... cậu mợ xem anh ấy kìa?”
“Thần nó nói đúng đấy. Đêm hôm như thế này con chạy xe rất nguy hiểm. Việt Bân cũng tốt mà có gì mà con né nó như né tà thế?”
“Con chẳng thấy anh ta tốt ở chỗ nào cả.”
“Rất hợp với cái tính ngang bướng của em.”
Âu Dương Thần bỏ lại một câu rồi nhanh chóng lái xe rời đi. Mối quan hệ mập mờ mập rõ gì đó giữa Nghi Văn và Việt Bân, Triệu Vy Vân hoàn toàn không biết.
“Chuyện giữa Nghi Văn với Việt Bân là sao thế hả anh? Sao em không biết gì hết vậy?”
“À thì Việt Bân cũng thích con bé Nghi Văn được mấy năm nay nhưng theo mãi vẫn chưa nhận được cái gật đầu của con bé.”
“Tại sao lại thế ạ?”
“Bọn anh chơi chúng với nhau từ thuở nhỏ, có thể nói mọi tất xấu của Việt Bân con bé biết rõ hơn ai hết nên con bé không đồng ý cũng là điều dễ hiểu.
“Em thấy Việt Bân cũng..
“Cũng thế nào? Sao không nói nữa? Cũng thế nào? Anh muốn nghe.”
“Không có gì ạ.”
"Hum?"
“Kẻo có người lại ăn giấm chua bậy bạ.”
“Em ở trước mặt anh khen thằng đàn ông khác, em không sợ em ghen sao?”
“Đã khen đâu? Đã nói gì đâu cơ chứ?”
“Gớm, anh lại chả hiểu rõ em quá.”
Triệu Vy Vân gật gù: “Ừ, xem như anh hay”
“Em quan tâm đến chuyện hai người đó làm gì? Em quan tâm anh không phải hơn sao?”
“Anh nói cứ như em không quan tâm đến anh vậy?”
“Chuyện của hai đứa nó để hai đứa tự giải quyết.”
“Biết rồi, em có nói gì đâu cơ chứ”
Âu Dương Thần tập trung lái xe còn cô thì ngồi nhìn ngắm thành phố, chốc chốc lại nhìn ngắm người đàn ông bên cạnh. Chiếc xe dừng ngay trước cổng Triệu gia từ lúc nào không hay.
“Anh này.”
“Em lại định bày trò gì thế hả?”
“Anh nói xem em có quà gì cho anh?”
“Anh không biết.”
Triệu Vy Vân bị Âu Dương Thần làm cụt hứng, cô bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời của anh: “Nhạt nhẽo.
“Vậy phải nhờ Triệu tiểu thư chỉ bảo rồi, em định tặng anh gì thế?”
Triệu Vy Vân lấy trong túi xanh ra một chiếc hộp quà nhỏ: “Tadaaa...
Đây chính là món quà lần trước Triệu Vy Vân chuẩn bị cho cả hai nhân dịp kỷ niệm một năm yêu nhau. Lần trước chưa kịp tặng, cả hai đã hiểu lầm dẫn đến chia tay nên lần này Triệu Vy Vân mới có dịp tặng món quà này cho anh.
“Anh mở ra xem đi.”
Âu Dương Thần mở ra, bên trong là một đôi vòng tay. Điểm đặc biệt ở đôi vòng tay này ở chỗ chúng có kết nối với nhau, mỗi khi chạm vào mặt sợi dây thì vòng tay của người còn lại cũng sẽ cảm nhận được.
“Có đẹp không?”
“Đẹp lắm.”
“Em đeo cho anh nhé?”
“Được.”
Âu Dương Thần đưa tay cho cô đeo vào. Anh cũng đeo chiếc vòng còn lại cho cô. Âu Dương Thần còn cẩn thận chụp lại một bức ảnh làm kỷ niệm.
Triệu Vy Vân nhìn thiết kế của chiếc vòng hình như không hợp với phong cách của anh cho lắm, trong lòng đang đắn đo thì đã nghe Âu Dương Thần tấm tắc khen: “Đẹp lắm, anh rất thích món quà này. Cảm ơn bạn gái nhé.”
“Nhưng hình như nó không hợp với phong cách của anh lắm nhỉ?”
Âu Dương Thần thụt tay về như thể sợ Triệu Vy Vân sẽ đổi ý mà lấy lại: “Em đã tặng anh rồi thì nó là của anh, em không được lấy lại.
“Em cũng đâu nói sẽ lấy lại chứ
Âu Dương Thần khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô. Hai bàn tay đan chặt vào nhau, giọng cực kỳ dịu dàng: “Cảm ơn em.”
“Mỗi khi anh nhớ em thì cứ chạm vào mặt của vòng tay thì em cũng sẽ cảm nhận được đấy”
“Anh xem.”
Triệu Vy Vân khẽ chạm vào vòng tay của mình, chiếc vòng tay trên tay Âu Dương Thần cũng nhanh chóng phát sáng.
“Hay nhỉ?”
“Quà em chọn đương nhiên phải hay rồi.”
“Anh cũng có quà cho em.”
“Là gì thế ạ?” Triệu Vy Vân hào hứng lên tiếng.
“Quà này to lắm anh không thể mang đến đây được, phiền Triệu tiểu thư tự tay mình đến nhận nhé?”