Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào

Chương 20




Mấy ngày nay, cổ phiếu của Tập đoàn nhà họ Triệu liên tục gia tăng. Nghi Văn còn tưởng là Triệu gia đã tìm được nhà đầu tư, đọc báo thì mới biết là Âu Dương Thần rót vốn vào. Ban đầu cô còn bán tín bán nghi nhưng khi nhìn thấy Triệu Vy Vân bước xuống từ chiếc siêu xe độc nhất của anh ta thì cô dám chắc quan hệ giữa hai người không phải tầm thường.

“Cậu may khai thật đi. Cậu và Âu Dương Thần tiến triển đến mức nào rồi?”

“Chắc là đến mức bạn trai bạn gái rồi đấy.” Triệu Vy Vân tỉnh bơ đáp.

“Thật á? Cậu và Âu Dương Thần đã ở bên nhau rồi sao?”

“Chắc là vậy.”

“Còn chắc cái gì chứ? Anh ta đưa cậu về trên chiếc siêu xe độc nhất của anh ta thì cũng đủ hiểu cậu là gì với anh ta rồi.”

“Hả?”

“Chiếc xe cậu vừa ngoài không phải dạng tầm thường đâu. Nó là phiên bản giới hạn duy nhất được làm riêng cho Âu Dương Thần đấy.”

“Thế sao? Chắc chỉ là trùng hợp thôi.” Triệu Vy Vân không tin những gì Nghi Văn vừa nói.

“Trùng hợp cơ á? Cậu có biết là Âu Dương Thần từng tuyên bố chỉ chở người con gái của anh ta trên chiếc xe đó thôi. Người con gái có thể ngồi trên chiếc xe đó chỉ có thể là vợ tương lai của anh ta mà thôi.”

“Cậu nghe ai nói đấy?”

“Chuyện này ai chả biết đâu phải mỗi mình tớ.”

“Sao tớ không biết?”

Nghi Văn kiểu: ‘Cậu không biết đâu có nghĩa là không có.”

“Mà này, tớ để ý cậu biết rất nhiều chuyện của Âu Dương Thần. Cậu và anh ta có mối quan hệ gì thế hả?”

“Quan hệ gì? Cậu nói xem tớ và Âu Dương Thần thì có thể có mối quan hệ gì được?”

“Không biết.”

“Không biết thì đừng có đoán già đoán non.”



“Tình hình bác trai sao rồi, có tiến triển hơn chút nào không?”

Tâm trạng của Triệu Vy Vân bỗng chốc trùng xuống, buồn bã lên tiếng: “Vẫn vậy, vẫn không tiến triển gì tốt cả. Tớ không biết phải làm sao nữa.”

“Bác trai ăn ở hiền lành, trời cao nhất định có mắt.”

“Hy vọng là vậy.”

“Mà này, mẹ kế cậu đâu rồi. Tớ ở đây cả nửa ngày trời vẫn không thấy bóng dáng của bà ta đâu. Thấy tình hình của ba cậu không ổn nên định cao chạy xa bay sao?”

“Tớ cũng chẳng biết nữa nhưng tớ dám chắc là bà ta sẽ không dễ dàng rời đi như vậy đâu, dù sau Triệu thị cũng đã được cứu, dễ gì bà ta từ bỏ chứ.”

“Cũng phải.”

“Thế còn em trai cùng cha khác mẹ với cậu, nghe tin ba cậu như thế mà hắn ta không về thăm sao?”

“Tớ không biết nữa, lâu rồi cũng không liên lạc. Tớ còn chẳng biết nó làm gì bên nước ngoài nhưng bà ta suốt ngày ca ngợi, không biết làm được trò trống gì rồi.”

“Cậu phải cẩn thận với mẹ con bà ta đấy.”

“Tớ biết rồi.”

“Nghi Văn, cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Cảm ơn cái gì chứ?”

“Cảm ơn cậu đã ở bên cạnh tớ những lúc như thế này. Nếu không có cậu, tớ không biết phải như nào nữa.”

“Điên quá, tụi mình là bạn cơ mà.”

Triệu Vy Vân vừa điều hành tập đoàn vừa dành thời gian chăm sóc Triệu Phong. Quản lý một tập đoàn lớn là một chuyện tương đối khó khăn với một cô gái trẻ như cô nên đôi khi Triệu Vy Vân vấp phải ý kiến trái chiều đến từ các vị cổ đông, đa phần họ đều cho rằng cô còn trẻ, không có năng lực để điều hành tập đoàn.

Triệu Vy Vân tuy còn nhỏ tuổi nhưng dưới sự giúp đỡ và chỉ bảo của Âu Dương Thần, cô tiếp thu rất nhanh những gì anh truyền đạt, nhanh chóng lấy lại được lòng tin của các cổ đông dành cho mình.

“Không hổ danh là bạn gái Âu Dương Thần, em tiếp thu rất nhanh.”

Triệu Vy Vân bĩu môi, anh ta không thể bớt nhận vơ sao: “Tôi tiếp thu nhanh là do đầu óc tôi tốt, liên quan gì đến việc làm bạn gái của anh chứ?”



“Ừ, là do em thông minh sáng dạ nhưng không thể phủ nhận là do thầy giỏi chứ, có phải không?”

“Tôi cũng đâu có phủ nhận công lao của anh chứ?”

“Thế có thưởng gì cho tôi không?”

“Tôi mời anh ăn cơm trưa nhé?”

Âu Dương Thần lắc đầu, tay chỉ vào phần má của mình, ý chỉ muốn Triệu Vy Vân hôn vào đó.

“Hả?”

Âu Dương Thần tiện tay kéo cô ngồi vào lòng mình, trực tiếp áp môi xuống hôn cô.

“Anh... anh dám chiếm tiện nghi của tôi.”

Âu Dương Thần chẳng hề để tâm đến việc Triệu Vy Vân đang xù lông nhím, ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía anh, lưu manh lên tiếng: “Em ngại thì tôi chịu thiệt một chút cũng không sao.”

“Anh chịu thiệt cơ á? Âu Dương thiếu gia à, anh vừa ăn cướp vừa la làng đấy à?”

“Có sao? Tôi hôn bạn gái mình thì làm sao chứ?”

Triệu Vy Vân tức điên mất, sao cô lại có thể quen một tên không nói lý lẽ như Âu Dương Thần chứ.

“Anh không nói lý lẽ, tôi không nói chuyện với anh.”

Nói xong, Triệu Vy Vân bỏ ra ngoài.

“Này, em không mời tôi ăn trưa nữa à, định bỏ đói tôi sao?” Âu Dương Thần nói vọng ra.

“Anh nhịn đi.”

Rồi, Âu Dương Thần lại chọc cô nhóc giận.

Ở bên cạnh Triệu Vy Vân một thời gian, Âu Dương Thần dần quen với cảm giác có cô bên cạnh, anh thích chọc cô giận, thích nhìn thấy dáng vẻ của cô khi xù lông nhím lên phản bác anh mặc dù trông cô chẳng có chút sát thương nào đối với Âu Dương Thần, ngược lại anh còn thấy cô khá đáng yêu.