Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào

Chương 19




Triệu Vy Vân phải mất vài giây mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Âu Dương Thần. Rất nhanh, cô liền tặng cho Âu Dương Thần một chiếc gối.

“Muốn ăn đòn có phải không?”

“Em say tôi cũng đâu có đưa em vào khách sạn. Thế mà em nhân lúc tôi say lại đưa tôi vào khách sạn cơ đấy?”

“Này, Âu Dương Thần. Anh nói chuyện có lý lẽ không đấy. Không lẽ anh muốn tôi phải ở trên xe canh anh ngủ cả đêm anh mới vừa lòng.”

“Tôi sao nỡ để em chịu khổ chứ.”

“Anh bớt văn vở lại dùm tôi. Anh không chọc tức tôi anh ăn không ngon à? Đừng nghĩ anh giúp gia đình tôi rồi anh muốn nói gì thì nói.”

Âu Dương Thần tiến lại gần Triệu Vy Vân, nhẹ giọng dỗ dành: “Tôi đùa thôi, em đừng giận.”

“Tránh xa.”

“Em nói chuyện với bạn trai em như thế à? Tôi cũng biết buồn đấy.”

“Ừ mỗi anh biết buồn thôi, còn tôi là cục đất nên chẳng biết buồn, chẳng biết tức giận là gì nên anh mới được nước làm tới như thế.”

“Không phải vừa bảo không biết buồn, không biết tức giận sao? Thái độ của em như này là như nào đây?”

“Âu Dương Thần, tôi đánh chết anh. Anh thật sự xem tôi là cục đất đấy à?”

“Không. Tôi xem em là bạn gái tôi.”

“Cảm ơn, tôi không dám nhận người bạn trai như anh.”

“Có gì mà không dám. Tôi vừa đẹp trai vừa có tiền vừa là chỗ dựa vững chắc cho em, tuyệt vời thế còn gì mà em chê chứ?”

“Chê. Không biết chỗ dựa vững chắc hay là phong ba bão tố nữa.”

“Em đi thay quần áo đi, tôi đưa em đi ăn rồi đưa em về.”

“Đừng có bí xị cái mặt ra như thế. Trông xấu chết đi được.”



“Có xấu thì cũng là ‘bạn gái’ anh đấy. Anh chê tôi xấu là anh cũng đang chê mắt thẩm mỹ của mình đấy.”

“Được rồi, tôi nói không lại em, đừng giận nữa. Mau đi thay quần áo đi.”

Âu Dương Thần cầm một lấy túi đồ đưa cho Triệu Vy Vân còn anh cũng cầm lấy một túi còn lại mang đi thay.

Triệu Vy Vân thay bộ quần áo đêm qua ra, mặc lên người bộ quần áo mới, số đo vừa khít với dáng người của cô.

Cô đi ra thì Âu Dương Thần cũng đã thay quần áo xong, trở lại với hình dáng chỉnh tề thường ngày, trông vô cùng cuốn hút.

“Sao anh biết số đo của tôi?” Triệu Vy Vân khẽ hỏi.

“Đoán đại.”

“Ồ.”

“Đi thôi, tôi đưa em đi ăn.”

Cả hai xuống dưới trả phòng. Âu Dương Thần cũng vô cùng ga lăng mà đưa Triệu Vy Vân đi ăn rồi mới đưa cô về.

Trên xe, cả hai cũng nói chuyện thoải mái hơn. Cái danh bạn gái, bạn trai hờ cũng không còn khoảng cách nữa. Âu Dương Thần cũng dịu dàng với cô hơn, dáng vẻ lạnh lùng của anh dần biến mất khi ở cạnh Triệu Vy Vân.

“Không lẽ em không biết Âu Dương gia?”

Ý của Âu Dương Thần rất rõ ràng. Anh muốn biết vì sao cô chọn đưa anh vào khách sạn nghỉ ngơi mà không đưa anh về Âu Dương gia bởi nhà anh ở một vị trí đắc địa ngay trung tâm thành phố, không lý nào cô lại không biết.

“Tôi đương nhiên biết Âu Dương gia ở đâu. Nhưng cũng như đang từng nói đó, anh không đưa tôi về Triệu gia trong tình trạng tôi say đến nỗi bất tỉnh nhân sự thì tôi thân là con gái, tôi sao có thể đưa anh về trong tình trạng thế kia? Tôi biết phải giải thích với ba mẹ anh như thế nào? Là bạn nên đưa anh về sao? Anh xem ba mẹ anh là con nít lên ba dễ lừa gạt thế sao?”

“Cái não bé tí của em cũng suy nghĩ chu đáo nhỉ?”

“Đương nhiên. Tôi đâu thể nào để người lớn hiểu nhầm chứ. Lừa gạt người lớn là một tội rất lớn, Triệu Vy Vân tôi gánh không nổi.”

Âu Dương Thần khẽ nhíu mày lên tiếng: “Lừa gạt chuyện gì?”

“Chuyện tôi với anh...”

“Tôi với em làm sao?”



“Không có gì.”

“Không dám nói sao?”

“Tôi có gì mà không dám chứ.”

“Thế em nói đi, tôi nghe đây.”

“Âu Dương Thần này. Tôi không biết trong đầu anh đang suy tính chuyện gì và tôi cũng không bận tâm. Chuyện tôi hứa với anh, tôi làm bạn gái của anh đổi lại anh giúp Triệu gia, giao kèo cũng chỉ dừng lại ở đó. Tôi không biết vì sao anh lại chọn tôi cho cái danh ‘bạn gái hờ’ của anh nhưng một điều Triệu Vy Vân tôi có thể chắc chắn với anh là tôi không bao giờ có ý định lừa gạt người lớn. Tôi không muốn làm phật lòng người lớn.”

“Em chưa có chồng vừa hay tôi cũng chưa có vợ. Tôi với em ở bên nhau không phải quá hợp tình hợp lý hay sao? Em nghĩ nhiều làm gì?”

“Mẹ tôi thấy em đưa tôi về khéo lại còn mừng hơn nhặt được vàng ấy chứ.”

“Anh bớt ăn nói vớ vẩn lại giúp tôi.”

Âu Dương Thần cũng đành chịu thua trước độ cố chấp của Triệu Vy Vân. Anh đưa cô đến một nhà hàng để dùng bữa rồi mới lái xe đưa cô về Triệu gia.

Triệu Vy Vân vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Nghi Văn đang đứng đợi trước cổng. Cô luống cuống mất vài giây, số cô sao lại đen đủi thế này, đi đâu cũng bị bắt gặp đang đi cùng với Âu Dương Thần hết là sao?

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Anh lái xe cẩn thận.”

“Ừ.”

“Bạn tôi đang đợi, tôi xuống trước đây.”

“Tạm biệt.”

Triệu Vy Vân xuống xe, đi về phía Nghi Văn. Chưa kịp để Triệu Vy Vân lên tiếng thì Nghi Văn đã nhanh chóng lên tiếng: “Ái chà chà, xem ai đưa Triệu tiểu thư nhà tôi về thế kia? Tiến triển nhanh hơn sức tưởng tượng của tớ đấy.”

“Đúng là không hổ danh là bạn của Nghi Văn này. Triệu Vy Vân, cậu làm tốt lắm.”

Triệu Vy Vân vờ như không biết chuyện gì mà lên tiếng: “Này, cậu đang nói cái gì đấy?”

“Còn chuyện gì trên đời này khiến tớ bận tâm ngoài chuyện của cậu với Âu Dương Thần chứ? Chúc mừng cậu thành công câu được cá lớn nhé, phải ăn mừng mới được.”