Chương 35: Long Ấn? Long Vực!?
Nghe Phong Đại Huy nói xong, đám thiếu niên không khỏi rùng mình sợ hãi.
Nhìn xem sắc mặt mấy người, Phong Đại Huy mở miệng trấn an: "Đừng lo lắng quá, chỉ cần các ngươi không tự mình tiết lộ ra ngoài thì sẽ không có chuyện gì. Nơi này dù sao cũng là địa vực quản hạt của Ngân Dực Hoàng Triều, bọn hắn tuyệt đối sẽ không cho phép yêu ma tà đạo làm loạn trên địa bàn của mình."
Đám thiếu niên nặng nề gật đầu.
"Mong là vậy! Dù sao bọn ta chỉ là một đám nhóc con tay không tất sắt, ngay cả Hỏa Chủng cũng không có. Nếu bị để mắt tới sợ rằng có mười cái mạng cũng chạy không được!" Nguyễn Đức Thiện đắng chát cười thảm.
Phong Đại Huy vỗ vỗ vai Thiện, cười khẳng khái.
"Được rồi, trước mắt không cần lo lắng những việc này, hiện tại có ta ở đây dám chắc không có kẻ nào dám động đến các ngươi."
"Cám ơn ông chú!" Thiện miễn cười miễn cưỡng nói.
Ầm vang!
Một t·iếng n·ổ to kinh thiên vang lên. Đám người đồng loạt chuyển dời ánh mắt về phía khách điếm.
Động tĩnh quá lớn, lập tức thu hút toàn bộ vệ binh trong thành.
Mấy ngàn thành vệ binh tay cầm giáo mác vây chặt đại lâu.
"Tặc tử lớn mật, dám ở trong thành động thủ, nhiễu loạn bá tánh sinh hoạt, thật xem thường vương pháp đúng không!?"
Âm thanh hùng hồn vang vọng cả bầu trời đêm. Một người ăn vận trọng giáp, tay xách Phương Thiên Họa Kích nộ khí trùng thiên đánh thẳng vào trong đại lâu.
Ầm vang!
Ánh sáng lóe lên, đánh sập cả tòa kiến trúc.
Doãn Minh Quân cùng đội trưởng áo đen vội vàng bắn người ra khỏi biển lửa tránh thoát.
"Kẻ nào!?"
Hai người đang đánh phấn khởi đột nhiên bị người thứ ba chen chân lập tức quay đầu phẫn nộ.
Doãn Minh Quân có chút không vui mở miệng: "Phủ Đô Thống đang phụng mệnh truy bắt tặc tử, đợi kết thúc sẽ đến phủ thành chủ giải thích rõ ràng, hiện tại lập tức tránh ra!"
"Phủ Đô Thống!?" Người nọ khẽ nhíu mày: "Truy bắt tặc tử có thể, nhưng các ngươi đang làm nhiễu loạn trị an thành phủ, muốn đánh thì rời khỏi chỗ này, không được ảnh hưởng đến an toàn của bá tánh trong thành!"
"Hừ, không cùng các ngươi chơi, lần sau có cơ hội ta nhất định sẽ trả lại mối thù ngày hôm nay, cả gốc lẫn lời!" Đội trưởng áo đen lạnh lẽo liếc mắt nhìn Doãn Minh Quân, âm độc gằn giọng một tiếng rồi hóa thành khói đen bỏ chạy.
"Muốn chạy!? Mơ tưởng!" Doãn Minh Quân âm trầm nheo lại hai mắt, bàn tay hóa chưởng chém ra một đạo hỏa khí sắc bén.
Không gian sáng rực, lửa nóng đốt cháy không khí phát ra từng trận mùi khét.
Đội trưởng áo đen nghiêng người đón đỡ. Vô tận hắc vụ phun trào, cùng hỏa diễm mãnh liệt giằng co.
Doãn Minh Quân không cho người nọ cơ hội, đạp không tiếp cận vờn đấu.
"Doãn Minh Quân! Đừng ép người quá đáng!" Đội trưởng áo đen phẫn nộ gầm thét.
"Ép ngươi thì như thế nào!? Hôm nay dù có chấp cánh thì cũng đừng hòng rời khỏi chỗ này!" Doãn Minh Quân cười lạnh.
Một tay hỏa diễm thuật pháp, một tay dung nham thần quyền, hai bút đồng thời cùng vẽ đánh đến túi bụi.
Đội trưởng áo đen cắn răng chống đỡ, càng lúc càng trở nên chật vật.
Oanh!
Một đạo bóng người tựa như lưu tinh từ trên không trung mãnh liệt đập xuống mặt đường.
Ầm vang!
Đường xá b·ị đ·ánh sập, đất đá bay loạn tứ tung.
Doãn Minh Quân ngửa mặt cười lớn, hỏa quyền cháy rực tiếp tục giáng xuống.
Đội trưởng áo đen chưa kịp tỉnh táo đã bị một quyền đính sâu vào trong lòng đất.
Ầm, ầm, ầm...
Đất đai rung chuyển, từng tòa đại lâu nằm trong bán kính trăm mét bị sóng xung kích đánh cho đổ sập.
Đội trưởng vệ binh đỏ mắt bóp chặt Phương Thiên Họa Kích, từng đợt âm thanh ken két phát ra. Cổ họng nổi lên từng sợi gân xanh dữ tợn, gầm thét: "Lão tử nói muốn đánh thì cút ra khỏi thành mà đánh!"
Đáp lại hắn, chỉ có một đạo lửa đỏ đánh thẳng vào trong không trung.
Ầm vang!
Tiếng dân chúng gào khóc chạy loạn, vô số người vô tội bị kiến trúc đổ vỡ chốn sống.
"Khốn kiếp! Chó má Phủ Đô Thống!" Đội trưởng vệ binh phẫn nộ xách theo trường kích chém tới.
Kim quang lập lòe, chặt đứt hỏa diễm đánh vào bên trong hố sâu.
Doãn Minh Quân không kịp phản ứng liền bị một kích đánh bay ra ngoài, cổ họng ngọt ngọt, phun ra một búng máu tươi.
"Ngươi!"
"Chó má lũ khốn kiếp, xem bá tánh là cặn bã muốn g·iết thì g·iết đúng không!? Hôm nay lão tử bất kể đ·ánh c·hết các ngươi!" Đội trưởng vệ binh lộ ra ánh mắt đỏ rực hướng người áo đen đập xuống.
Ầm!
Người áo đen ăn ngay một kích nặng mấy ngàn cân, lòng ngực lõm xuống, trong miệng phụt ra sương máu xen lẫn từng mảnh nội tạng vỡ nát.
"C·hết đi!" Vệ đội trưởng rống giận. Phương Thiên Họa Kích phủ lên kim quang sáng rực giáng xuống.
Đồng tử người áo đen thít chặt, tại lúc ngàn cân treo sợi tóc bỗng nhiên lướt qua một tia ngoan độc.
"Đây là các ngươi ép ta!" Hắn gào thét.
Y phục toàn thân căng phồng, vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Lồng ngực phập phồng, một đạo hình xăm dữ tợn lộ ra bên trong không khí.
Phương Thiên Họa Kích giống như nhận phải cản trở, cứng rắn làm cho ngừng lại.
"C·hết hết đi, cùng nhau đi c·hết!"
Người nọ lâm vào điên cuồng nộ rống.
Hỏa ấn trước ngực quỷ dị b·ốc c·háy, từng đạo hoa văn lạnh nhạt tan biến, năng lượng khủng bố phun trào, thoáng chốc bao trùm cả tỏa thành phủ.
Vệ đội trưởng co rụt hai mắt.
"Ngươi dám!"
"Hahaha... có gì mà không dám!? Đây là các ngươi ép ta! Trên đường xuống dưới hoàng tuyền có thêm các người bồi cùng cũng không cô đơn, hahaha... "
Lúc này, Doãn Minh Quân ôm theo khóe miệng dính máu trở về, một quyền nóng bỏng hướng vệ đội trưởng đập tới.
"Dám đánh lén bổn vương, muốn c·hết!"
Vệ đội trưởng nhấc lên trường kích đón đỡ, hai luồng kình đạo dũng mãnh v·a c·hạm, phát tán từng trận sóng nhiệt.
"Cút!" Vệ đội trưởng gồ lên bắp thịt hất văng Doãn Minh Quân.
Vừa muốn nhảy bổ ra ngoài liền bị vô số hỏa diễm vây kín.
"Đánh bổn vương xong còn muốn chạy? Nằm mơ!" Doãn Minh Quân lập lòe sát cơ đánh tới.
Vệ đội trưởng gấp gáp né tránh, thần tình phẫn nộ chập chờn.
"Đánh con mẹ ngươi! Mau rời khỏi chỗ này, tên kia muốn thiêu đốt hỏa ấn!"
Doãn Minh Quân nhíu mày, đồng tử liếc nhìn cách đó không xa.
Người áo đen lúc này đã mất đi khăn che mặt, ngũ quan lộ rõ, chỉ là bởi vì thiêu đốt hỏa ấn nhận phải ăn mòn, da thịt nóng chảy, lộ ra bạch cốt âm u, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
"Bây giờ mới nghĩ đến chạy trốn? Đã không kịp rồi!" Người áo đen dữ tợn cười khặc khặc.
Doãn Minh Quân không có ý định nói nhìu nửa câu, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Vệ đội trưởng phản ứng cũng không chậm, nối gót nhảy bổ ra ngoài.
"Tất cả lập tức rời khỏi Thành Hoa Ngư!"
"Thành vệ quân bảo hộ bá tánh rời đi!"
Vệ đội trưởng gào thét hạ lệnh.
Nói xong, hắn quay đầu lộ ra ánh mắt quyết tuyệt.
"Chỉ có thể cầm giữ mười phút đồng hồ, mong rằng bọn hắn có thể bình an rời khỏi!"
Lẩm bẩm một tiếng, vệ đội trưởng xé rách óng tay áo, lộ ra một bức hoa văn hình rồng.
Một trong ngũ đại chí cao ấn - Long Ấn!
"Xem ra chỉ có thể phá vỡ phong ấn xiềng xích mới có thể miễn cưỡng cầm giữ một đoạn thời gian."
Nói liền làm, vệ đội trưởng cắn vỡ đầu ngón tay, máu tươi tuôn trào, ấn xuống phía trên Long Ấn vạch ngang một đường.
Long Ấn lóe lên kim quang, máu tươi bị nó hấp thu, vốn dĩ ảm đảm vô sắc càng lúc càng trở nên sinh động.
"Mở phong ấn!" Vệ đội trưởng hít sâu một hơi, do dự một chút lúc rồi cất tiếng: "Kích h..."
Lời nói chưa dứt thì một đạo âm thanh hờ hững từ sau lưng bỗng nhiên vang lên cắt đứt.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên làm thế! Hậu nhân của Long Vực!"
Nghe đến hai chữ Long Vực, toàn thân vệ đội trưởng phút chóc run lên.
Ánh mắt lướt qua một vệt đau thương, cuối cùng bị hắn mạnh liệt ép xuống.
Trường kích vạch ngang không khí, hướng phía âm thanh đầu nguồn chém tới.
Choang!
Ngươi kia nhẹ nhõm bắt lại cán kích. Trên mặt duy trì nụ cười nhàn nhạt.
Vệ đội trưởng nheo mắt nhìn người trước mặt, quanh thân nổi nên từng tia sát ý.
"Ngươi là ai!?" hắn gằn giọng.
"Đừng lo lắng, ta không có ác ý!" Phong Đại Huy buông ra cán kích, ánh mắt lướt qua cánh tay người nọ tấm tắc: "Kim Long Ấn! Quả nhiên đúng như đồn đãi, năng lượng ẩn chứa thật khiến người ta kh·iếp sợ!"
Vệ đội trưởng cầm chặt trường kích, bày ra tư thế cảnh giác.
"Ngươi rốt cục là ai!?"
Phong Đại Huy không đáp lời, ánh mắt lướt đến hố sâu bên cạnh.
"Đợi xử lý xong rắc rối phía dưới chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!"
Phong Đại Huy nói xong liền lập tức nhảy xuống.