Chương 34: Huyết Tế Nghịch Lưu!
"Đang ở trong thành mà bọn chúng lại dám làm ra việc này? Chẳng lẽ không sợ thành vệ binh phát giác hay sao!?" Nguyễn Đức Thiện ngưng trọng nhíu mày.
"Bọn chúng dám hành động tất nhiên là có chuẩn bị mà đến, lần này cũng may nhờ có Phong tiền bối mạnh mẽ phát giác, nếu không hậu quả rất khó tưởng tượng." Trần Y Nhi nghĩ đến mà sợ nói.
"Là đám người lúc chiều phải không!?" Phạm Hồng Khanh nghiêng đầu nhìn nàng.
"Không rõ, nhưng tám thành dám chắc chính là bọn hắn!"
"Xem ra chuyến đi này rất không bình lặng!" Thiện lộ ra b·iểu t·ình lo lắng.
Nhìn xem sắc mặt mấy người, Trần Y Nhi lặng lẽ thở dài.
"Là ta đánh giá thấp quyết tâm của của bọn hắn, các vị công tử yên tâm, có Phong tiền bối ở đây bọn hắn cũng không nhấc lên được sóng gió gì." Nàng tự tin nói.
Thiện dù sao cũng là kẻ xuất thân từ xã hội đen, tâm tính của hắn so với đám đồng bạn vững vàng hơn rất nhiều.
"Địch nhân trong tối, chúng ta ngoài sáng. Có câu nói, minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng. Phong tiền bối mặc dù rất mạnh, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, nếu bọn chúng khởi lên hung ác sợ rằng chúng ta rất khó phòng bị." Thiếu niên nghiêm trọng cất tiếng.
Phong Đại Huy gật đầu tán đồng: "Nguyễn tiểu tử nói không sai. Đám người này tuyệt đối không có ranh giới cuối cùng, chuyện gì cũng dám làm, vừa nãy đối với chúng ta vận dụng chính là Hư Ma Cổ Trùng Tán."
"Cái gì!?" Vừa nghe thấy năm chữ này, Trần Y Nhi cùng Trần Dư Hải liền không nhịn được rùng mình. "Bọn chúng vậy mà dám sử dụng thứ này? Chẳng lẽ không sợ Ngân Dực Hoàng Triều t·ruy s·át hay sao!?"
"Hư Ma Cổ Trùng Tán... đám người điên rồ này!" Trần Dư Hải nghiến răng ken két gằn giọng.
Phong Đại Huy hờ hững nhìn về khói lửa phương xa: "Chuyện này e sợ liên lụy không nhỏ, kẻ đứng sau đám người kia không phải mấy người chúng ta có thể ứng phó!"
Trần Y Nhi cũng hiểu được sự tình nghiêm trọng, nhưng nàng vẫn không rõ ràng ý đồ người kia là gì!? Tướng quân phủ cùng với người kia trước này không hề có gì dây dưa rễ má với nhau, tại sao hiện tại lại nhầm vào nàng!?
Phong Đại Huy liếc mắt nhìn thiếu nữ, một vệt áy náy thoáng chốc lướt qua, sau đó mặc nhiên bị hắn cưỡng ép che giấu xuống dưới.
"Sự tình liên lụy sâu xa, tiếp theo sợ rằng người của Ngân Dực Hoàng Triều cũng sẽ xuất động. Chúng ta không đối phó được, nhưng trước đó lấy đi một phần lợi tức vẫn còn có thể." Hắn tràn đầy sương lạnh cất tiếng.
"Lợi tức!?" Trần Y Nhi khó hiểu mờ mịt.
"Nhìn!" Phong Đại Huy mỉm cười chỉ tay về phía khách điếm, quỷ ấn lập lòe ẩn hiện, thoáng chốc, cả người của hắn tại chỗ biến mất.
Đám người còn chưa kịp định thần trở lại, Phong Đại Huy lần nữa xuất hiện bên cạnh, trong tay nắm theo một tên áo đen máu thịt be bét không rõ sống c·hết, tiện thể vứt xuống dưới chân.
"Là đám người kia!?" Trần Y Nhi nhíu mày hỏi.
Phong Đại Huy không nói không rành gật đầu, ngón tay hóa chỉ điểm vào giữa trán người nọ. Từng tia lam quang lóe lên. Giống như giòi bọ uốn éo, xuyên qua chân long kẽ tóc xâm nhập vào sâu bên trong đại não.
Người áo đen trợn tròn hai mắt, tơ máu giăng kín, da mặt tràn đầy vặn vèo gào thét.
Phong Đại Huy không chút nương tình cắt đứt cuống họng người nọ, âm thanh vì vậy im bặc mà dừng.
Đám thiếu niên nhìn xem hàng loạt thao tác nước chảy mây trôi, tàn nhẫn đến cực điểm, từng người bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Phong Đại Huy thu tay, một chưởng vỗ xuống thiên linh cái người nọ, đầu người tựa như dưa hấu nổ tung vạn mảnh. Máu tươi cùng dịch não bắn ra bốn phương tám hướng.
Một đạo lửa xanh lướt qua, toàn bộ thân xác người kia thoáng chốc hóa thành tro tàn.
Xong xui, hắn phủi tay, ánh mắt chuyển dời lên người bốn tên thiếu niên, khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
"Cảm thấy như vậy tàn nhẫn sao!?"
Đám người trắng xám sắc mặt không dám đáp lời. Ngay cả từ nhỏ lăn lộn trong giới xã hội đen như Thiện cũng có chút cảm giác buồn nôn.
Phong Đại Huy vỗ nhẹ bả vai từng người, nét mặt không chút gợn sóng.
"Thế giới này chính là như vậy! Tàn nhẫn, huyết tinh, máu lạnh. Ngươi không g·iết ta thì ta g·iết ngươi, từ bi chính là độc dược, sự hèn yếu không được phép tồn tại. Chính nghĩa chỉ là trò cười, nắm đấm kẻ nào lớn kẻ đó mới là chính nghĩa."
Đám thiêu niên rơi vào trầm mặc. Từ nhỏ sinh sống ở một thế giới luật pháp nghiêm minh. Sinh mệnh con người được bảo hộ chặt chẽ. Kia là xã hội hòa bình tiến bộ, luân lý nhân quyền đứng trên tất cả. Bọn hắn học tập, thấm nhuần, cho rằng xã hội vốn nên như thế. Bên ngoài có thể còn có c·hiến t·ranh, có đổ máu, có g·iết người... nhưng những thứ đó chỉ như quỷ hồn âm u, lặng lẽ ở trong bóng tối vận chuyển. Mắt không thấy, thế giới ban ngày vẫn cứ thế tràn đầy quang minh.
Nhưng từ khi đi đến thế giới này, thứ bọn hắn nhìn thấy là gì?
Máu! Máu! Cuối cùng vẫn là máu!
Mạng người giống như cỏ rác, không có một chút giá trị. Nắm đấm ta lớn, ta g·iết ngươi là chuyện lý lẽ thường tình. Ngươi nhỏ yếu, c·hết dưới tay ta đó là lẽ đương nhiên.
Kẻ yếu sinh ra cùng dế nhũi không gì khác biệt, nhân sinh trăm năm dập tắt, trải nghiệm chỉ có máu và chiến lửa.
Bọn hắn chỉ mới mười tám tuổi, trước kia xem phim truyền hình nhìn qua không ít cảnh tượng như thế, nhưng khi thực sự đối mặt, quả thực rất khó tiếp nhận.
Từng người thiếu niên lộ ra vẻ mặt ngốc trệ.
Trần Y Nhi đồng tình thở dài.
Nàng nghĩ rằng có lẽ bọn hắn trước đó sinh ra ở một quốc gia quá hòa bình, từ nhỏ được trưởng bối bảo hộ gắt gao, đối với thế giới bên ngoài tràn đầy lạ lẫm. Điều đó có lẽ tốt, nhưng nó cũng có thể sẽ là con dao đ·âm c·hết chính mình.
Thế giới này không có hai chữ hòa bình, không có cái gì gọi là nhân đạo!
Cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu mãi mãi chỉ có thể bị kẻ mạnh giẫm đạp dưới chân.
"Các ngươi còn trẻ, con đường sau này phải đi còn rất dài!" Phong Đại Huy mỉm cười khích lệ: "Thế giới này không có quang minh, quang minh chỉ có tự mình tạo dựng. Nên nhớ, kẻ ác đâu đâu cũng có, đừng để sự từ bi của mình hại c·hết chính mình!"
Thiện hít sâu một hơi, nắm tay bóp chặt lặng lẽ buông lỏng.
"Đa tạ Phong đại thúc chỉ dạy, bọn ta cũng không yếu đuối như ngài nghĩ. Sống ở rừng, tất yếu phải tuân theo luật rừng!"
Phong Đại Huy nheo mắt nhìn thiếu niên, bất giác mở miệng bật cười.
"Hahaha... Sống ở rừng, tất yếu phải theo luật rừng! Nói hay lắm!"
Tiếng cười tràn đầy thưởng thức vang vọng.
Tiểu tử này thật có ý tứ. Hắn nhìn ra được đám thiếu niên trước mắt thực sự rất đặc biệt. Có lẽ trên mảnh đại lục tràn đầy hắc ám này tồn tại mấy người bọn hắn, tương lai nhất định sẽ trở nên càng thêm đặc sắc.
"Đúng rồi, có một chuyện quan trọng các ngươi phải nhớ!" Phong Đại Huy dường như nhớ đến điều gì, nụ cười trên mặt thoáng chốc ngừng lại: "Thiên Địa Ấn Ký! Thứ này không được để bất kỳ kẻ nào biết đến sự tồn tại của nó. Nếu không sinh mạng của các ngươi tuyệt đối khó giữ!"
"Tại sao!?" Đám thiếu niên nhíu mày.
"Bởi vì... Hỏa Ấn có thể bị tước đoạt!" Phong Đại Huy nghiêm giọng.
"Cái gì? Thứ này còn có thể ăn c·ướp!?" Phạm Hồng Khanh hoảng sợ nhíu mày.
"Không sai! Đây là loại thủ đoạn vô cùng tà ác. Bị vô số đại thế lực nghiêm trọng cấm đoán. Ngươi phải biết, trên thế giới này không phải kẻ nào cũng có thể thức tỉnh Hỏa Chủng. Hỏa Chủng mạnh yếu cũng là một loại nguyên nhân. Thứ thuật pháp tà ác kia đi ngược lại toàn bộ quy tắc vốn có, mạnh mẽ tách rời Hỏa Ấn từ cơ thể người này đưa sang cơ thể người khác."
"Nếu như thế thì chẳng phải những kẻ có thực lực mạnh cưỡng chế bốc tách người mới thức tỉnh đưa sang cho người nhà bọn hắn, như vậy người mạnh tiếp tục mạnh, người yếu tiếp tục yếu, mãi mãi không có cách nào có thể ngốc đầu hay sao!?" Thiện kh·iếp sợ mở miệng.
"Chính xác là như thế, nhưng loại thủ đoạn này không phải tùy ý sử dụng. Nó tàn nhẫn không chỉ ở chỗ tước đoạt tạo hóa một người, mà nó còn đòi hỏi mạng sống của hàng vạn người khác chôn cùng. Loại tà thuật đí gọi là Huyết Tế Nghịch Lưu!" Phong Đại Huy âm u nói tiếp: "Bởi vì quá huyết tinh, một lần tước đoạt chuyển dời cần phải huyết tế máu tươi số lượng quá lớn, cho nên thứ này đã bị vô số thế lực lớn nghiêm trọng liệt vào đại kỵ."
"Nhưng thế giới này không thiếu kẻ điên cuồng, vì mạnh mẽ có thể làm ra những việc thương thiên hại lý, oán nộ trời xanh. Huyết Tế Nghịch Lưu chính là thủ đoạn mà bọn chúng ưa thích sử dụng nhất. Đã từng có một quốc gia bị đám người điên này sững sờ huyết tế sạch sẽ. Lão nhân, tiểu hài, thậm chí một con động vật nhỏ cũng không tránh khỏi g·iết chốc."
"Cho nên, các ngươi tốt nhất phải cẩn thận. Thiên Địa Ấn Ký xưa nay chưa từng xuất hiện trong mắt thế nhân, một khi thức tỉnh Hỏa Ấn tất nhiên sẽ thuộc loại cấp bậc nghịch thiên nhất. Nếu để đám người điên kia phát giác, mười cái Phong Đại Huy ta cũng cứu không được các ngươi!"