Chương 18: Doanh Phi!
"Thằng súc sinh này, muốn gây sự đúng không!?"
Nguyễn Đức Thiện nhe răng trợn mắt.
"Im mồm! Đừng lãng phí thời gian, đi đánh nhanh thắng nhanh rồi còn về!" Lê Thuận trợn mắt nhắc nhở.
Thiện nén giận hừ lạnh một tiếng, tức hổn hển rời đi.
"Ê! Đi đâu đó!?" Thuận vuốt ve mi tâm hắng giọng.
Thiện không quay đầu thét lớn: "Đổ Thạch Phường!"
"Nhầm hướng rồi thằng ngu, Đỗ Thạch Phường nằm bên trái!" Thuận cạn lời không thôi.
"Không cần mày nhắc!" Thiện hậm hực đổi hướng.
Lê Thuận nhìn theo bóng lưng người nọ, âm thầm lắc đầu: "Tính nào tật nấy!"
Nói xong, thiếu niên nhấc chân rời theo.
"Đi thôi!"
"Vâng, đại nhân!"
...
"Chính là chỗ này phải không!?"
Nguyễn Đức Thiện ngoảnh đầu lại hỏi.
Lê Thuận gật đầu: "Đúng rồi!"
Thiện không nói không rành, xòe ra bàn tay đưa đến trước mặt thiếu niên.
"Làm gì đó!?" Thuận lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
"Hỏi ngu hay gì? Đưa Lam Tinh đây cho tao!" Thiện trợn mắt.
"Tài chính chỉ còn 20 viên, nhắm ổn không!?" Lê Thuận lo lắng mở miệng.
Nguyễn Đức Thiện nghe thế liền bày ra vẻ mặt khinh thường: "Một đám con bạc newbie mà thôi! Tao lo được! Danh hiệu Tiểu Thần Bài của tao không phải để trưng cho đẹp!"
"Cầm lấy!" Lê Thuận không chút do dự lấy ra túi Lam Tinh vứt cho Thiện.
"Vào thôi!"
Ba người sánh vai bước vào phường thị. Nhưng mà còn chưa vào tới liền đã bị một đạo âm thanh quái khiếu giữ chặt trước cửa.
"Ai nha! Đây không phải là Đổ Thánh hay sao!? Lại tới để gỡ vốn hả Đổ Thánh đại nhân? Có mang đủ tiền hay không? Không mang đủ tiền thì làm phiền cút về nhà mà bú sữa mẹ đi! Hahaha..." Tên hộ vệ gác cổng miệng cười không ngớt châm chọc.
Khuôn mặt Lê Thuận thoáng chốc phủ đầy sương lạnh.
Vừa định mở miệng, Điểu gia bên cạnh liền trước tiên nổi giận đùng đùng quát mắng: "Ngươi là cái thá gì? Ngươi xứng gọi thẳng danh hào của Đổ Thánh đại nhân hay sao? Đúng là cẩu vật không biết liêm sỉ! Hôm nay Đổ Thánh đại nhân cùng sự đệ của hắn là Đổ Thần đại giá quang lâm, Đổ Thạch Phường các ngươi chuẩn bị táng gia bại sảng đi!"
"Ngươi nói ai là cẩu vật!?" Tên hộ vệ lạnh lùng híp mắt, sát khi tỏa ra bốn phía.
Điểu gia giật mình, sau lưng lạnh toát mồ hôi. Nhưng mà sau khi nhìn thấy vẻ mặt trấn định của Lê Thuận, hắn giống như được bơm dũng khí, ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ đắc chí, cười khẩy: "Ai trả lời chính là nói người đó!"
"Ngươi muốn c·hết!" Tên hộ vệ gằn giọng, một luồng khí tức đáng sợ bùng nổ ra ngoài.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì? Đừng có mà nóng giận mất khôn! Ta nói ngươi biết, có Đổ Thánh cùng Đổ Thần đại nhân ở đây, ngươi dám đụng ta một cọng long nhất định sẽ phải hối hận!" Điểu gia sợ hãi nói.
"Hừ! Chó má Đổ Thánh Đổ Thần, cho dù Thiên Vương lão tử tới cũng không cứu được ngươi!" Tên hộ vệ gầm lên dữ tợn, một quyền tựa như thái sơn áp đỉnh giáng xuống.
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi ăn vận sang trọng từ trong phường thị bỗng nhiên đi ra.
"A Minh! Dừng lại!" Người nọ nghiêm giọng.
Nắm đấm của tên hộ vệ thoáng chốc ngưng giữa không trung.
Nhìn xem người trẻ tuổi đi đến trước mặt, vốn dĩ đằng đằng sát khí như hắn lập tức trở nên cung kính.
"Nhị thiếu gia!" Hắn cúi đầu kính cẩn.
Người nọ phẩy tay, lạnh nhạt nhìn A Minh, mở miệng: "Ngoài này có chuyện gì mà ồn ào như thế!?"
A Minh không dám chậm trễ, chỉ tay vào đám người Lê Thuận, đáp: "Là đám người này muốn tới đây gây rối!"
Điểu gia nghe thế liền tức hộc máu: "Cẩu vật! Đừng ngậm máu phun người! Ngươi rõ ràng mắng chửi Đổ Thánh đại nhân trước, hiện tại đổ thừa chúng ta tới đây gây rối!? Uổng công ngươi cũng nói ra được. Thật đúng là vô liêm sỉ!"
"Ngươi gọi ai là cẩu vật!? Đừng tưởng ta không dám g·iết ngươi!" A Minh dữ tợn gầm lên.
"Lão tử đứng ở chỗ này, có ngon thì g·iết đi!" Có chỗ dựa, Điểu gia không sợ trời đất vênh váo.
A Minh nộ hống: "Muốn c·hết!"
"Đủ rồi!" Nhị thiếu gia quát lớn.
"Nhị thiếu gia, kẻ này..." A Minh phẫn uất, vừa muốn nói gì liền bị ánh mắt nghiêm khắc của người nọ chặn lại.
"Ta đã bảo đủ rồi! Người lui sang một bên đi, chuyện này để ta tới giải quyết!"
"Vâng, nhị thiếu gia!" Mặc dù A Minh không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng lui ra.
Nhị thiếu gia thu hồi sắc mặt lạnh tanh, khóe miệng mỉm cười tựa như gió xuân nhìn lấy đám người: "Không biết các vị đến phường thị của ta là có mục đích gì? Nếu đến đ·ánh b·ạc thì tại hạ dang rộng hai tay hoan nghênh các vị, còn nếu như đến vì mục đích khác, sợ rằng chuyện hôm nay rất khó giải quyết. Phường thị chúng ta trước nay đều lấy hòa khí sinh tài, nhưng cũng chưa từng sợ hãi phiền phức!"
Nguyễn Đức Thiện nheo mắt nhìn người thiếu niên xa lạ trước mặt, trong lòng có chút kinh dị.
Kẻ này không đơn giản!
Hắn dù sao cũng là người trong đạo, từ nhỏ tiếp xúc rất nhiều loại người, ánh mắt có thể nói độc ác vô cùng, chỉ cần nhìn qua một lần, tuyệt đối có thể nhìn ra một chút môn đạo bên trong.
Lấy lại tinh thần, Thiện híp mắt cười nói: "Anh em nói đùa, chúng ta tới đây đương nhiên là tới để đ·ánh b·ạc rồi! Còn chưa biết tên của ông bạn là gì, không biết có thể giới thiệu một chút hay không!? Ta xưa nay rất thích kết giao đồng lứa, nhất là những thiếu niên hào kiệt giống như ông bạn đây!"
Nhị thiếu gia sững sờ nhìn Thiện. Mặc dù không hiểu số từ ngữ kỳ lạ bên trong lời nói, nhưng tổng thể ý nghĩa miễn cưỡng vẫn có thể hiểu được.
"Tại hạ Doanh Phi, không biết các hạ danh tự là..." Doanh Phi chắp tay nghi hoặc.
Thiện không có chút nào khiêm tốn há miệng cười lên: "Ta gọi Đổ Thần! Đổ trong đổ xí ngầu, thần trong thần cơ diệu toán. Tổng quan ý nói chính là, cờ bạc trong thiên hạ, ta thứ hai không ai thứ nhất!"
"Các hạ khẩu khí thật lớn!" Doanh Phi cười như không cười mở miệng.
Khóe miệng của Thiện nhếch lên, liên tục lắc đầu: "Không không không, đây chính là thực lực mang lại tự tin. Không phải chỉ là lời nói cho vui mồm vui miệng."
"Vậy sao!?" Doanh Phi híp mắt: "Nếu vậy thì tại hạ rất chờ mong Đổ Thần các hạ đại triển thần uy!"
Thiện mỉm cười: "Đại triển thần uy thì có thể, chỉ là sợ hãi phường thị của ông bạn phải hao tổn một ít lông dê thôi!"
"Hahaha..." Doanh Phi ngửa đầu cười lên: "Không có vấn đề gì! Nếu các hạ có khả năng thắng sạch toàn bộ phường thị, tại hạ tuyệt đối hai tay dâng lên, không hề nói thêm một lời."
"Được! Đây là ông bạn nói! Làm bằng hữu với nhau ta cũng sẽ không khách sáo!" Thiện lộ ra tiếu dung sáng lạng vỗ tay.
Doanh Phi mỉm cười làm ra tư thế xin mời: "Đổ Thạch Phường hoan nghênh các vị!"
Thiện lần nữa nhìn người nọ, sau đó ngả ngớn cười rộ lên dẫn theo Lê Thuận cùng Điểu gia bước vào bên trong.
...
"Người kia có vấn đề gì đúng không!?"
Làm bạn học lâu năm với nhau, Lê Thuận vừa nhìn liền đã biết thái độ của Thiện đối với Doanh Phi có chút gì đó mờ ám.
Nguyễn Đức Thiện nhướng mày: "Mày chẳng lẽ cũng nhìn ra à!?"
"Không! Chỉ là lúc nãy thái độ của mày hơi lạ!" Thuận lắc đầu.
"Tao cứ tưởng đột nhiên mày thông minh lạ thường chứ!" Thiện nhếch miệng lên nói.
Lê Thuận trợn mắt: "Lại muốn gây c·hiến t·ranh phải không thằng nhóc!?"
"Chắc bố mày sợ mày!" Thiện bặm trợn hất cằm. Sau đó, hắn lặng lẽ thu hồi tiếu dung, nghiêm túc mở miệng: "Nhưng mà mày nghi ngờ không sai, thằng Doanh Phi này lòng dạ sâu vô cùng. Đặt ở hiện đại, tuyệt đối có thể trở thành ông trùm một phương. Tốt nhất vẫn nên đề phòng một chút!"
Lê Thuận trầm tư, b·iểu t·ình lộ ra lo lắng: "Xem ra phải làm một chút chuẩn bị ở phía sau rồi!"
Thầm nghĩ, hắn vỗ nhẹ bả vai Điểu gia, kề sát vào tai thì thào mấy tiếng.
Điểu gia nghe xong mờ mịt gật đầu, sau đó vội vàng nhấc chân rời khỏi phường thị.
"Mày vừa nói cái gì với ông chú kia đó!?" Thiện tò mò hỏi.
Lê Thuận cười nhẹ: "Chuẩn bị một chút phòng ngừa rủi ro mà thôi!"
Thiện cái hiểu cái không nhìn chằm chằm thiếu niên.
"Mày cũng gian xảo không kém gì thằng Doanh Phi kia!"
"Haha... quá khen!"
"Đừng nhẫm lẫn giữa khen với chửi, tao đang chửi mày đó thằng nhóc!"
"Không sao, tao sẽ nghĩ đó là lời khen!"
"Đúng là mặt dày vô sỉ!"
"Cám ơn!"
Hai người vừa cười vừa nói, thoáng chốc đã tới trước một quầy tài xỉu.
"Chuẩn bị mở!"
"Đại đại đại!"
"Tiểu tiểu tiểu!"
"Mở!"
"Ai nha lại là tiểu!"
"Ahaha... đại, đại, ra đại rồi!"
Thuận liếc mắt: "Bắt đầu từ chỗ này hay sao!?"
Thiện vuốt cằm: "Cũng được, tiền ít, trước chơi tài xỉu đi!"