Chương 17: Giải Cứu Đỗ Thần!
Sau nửa ngày, Điểu gia bộ dáng thấp thỏm trở về.
"Thế nào? Có mượn được hay không!?" Lê Thuận vội vàng tiến lên hỏi.
Điểu gia lấy ra một túi Lam Tinh, vẻ mặt có chút xấu hổ, ấp úng: "Tiểu nhân mượn được, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Lê Thuận hồi hộp nhìn người nọ.
"Chỉ là... chỉ là mượn được không nhiều." Điểu gia thấp giọng.
"Bao nhiêu!?" Lê Thuận nhíu mày.
Điểu gia yếu ớt giơ lên hai ngón tay.
"Hai ngàn!?"
Điểu gia lắc đầu: "Thấp... thấp hơn một xíu!"
"Chẳng lẽ hai trăm? Thế thì thật sự có chút hơi ít!"
Điểu gia lắc đầu lần nữa: "Còn... còn thấp thêm một chút nữa..."
Lê Thuận xạm mặt lại, cắn chặt hàm răng: "Đừng nói với ta là hai mươi nha!?"
Điểu gia thấp thỏm gật đầu: "Đúng... đúng là như thế..."
"Đậu xanh, bao nhiêu đó thì làm ăn được cái gì!?" Da mặt thiếu niên co giật, kém chút mở miệng chửi thề.
Lấy lại bình tĩnh, hắn hạ giọng: "Ngươi nghĩ kỹ lại xem, còn có ai có thể vay được nữa không!?"
"Có là có, chỉ là tiểu nhân vẫn còn nợ cũ chưa trả, sợ rằng mượn tiếp bọn hắn sẽ không đồng ý!" Điểu gia khổ cực nói.
"Không sao, cứ trở về mượn hết những ai mà ngươi có thế mượn, có bổn Đổ Thánh cùng Đổ Thần hợp sức ra tay, ngươi còn lo lắng không kiếm lời đầy bồn đầy bát hay sao? Đợi sự tình xong xui, cả gốc lẫn lời đều trả đứt cho bọn hắn!?" Lê Thuận nhắc nhở nói.
"Đúng nha!" Điểu gia bừng tỉnh: "Vậy mà tiểu nhân lại không nghĩ tới. Đại nhân ngài đợi tiểu nhân một lát, tiểu nhân lập tức trở về mượn thêm tiền."
"Đi đi, đi sớm về sớm!" Lê Thuận vui vẻ cười nói.
Điểu gia hưng phấn gật đầu rời đi.
"Đi đường cẩn thận!" Lê Thuận lớn tiếng nhắc nhở.
"Đã biết đại nhân!" Điểu gia cảm động hô lên.
"Thật đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!" Thuận cảm thán lẩm bẩm.
...
Lại qua nửa ngày, Điểu gia ba chân bốn cẳng trở về. Cả người lúc này ướt nhẹp mồ hôi.
"Thế nào!?" Lê Thuận dò hỏi.
Điểu gia lấy ra một túi Lam Tinh, cười khổ: "Tiểu nhân chạy một vòng mượn mấy chục người, cuối cùng chỉ mượn được có bấy nhiêu đây!"
Thiếu niên thu lấy túi Lam Tinh, nghi hoặc nhìn người nọ: "Trong đây tổng cộng có bao nhiêu!?"
"Chỉ có gần sau trăm!" Điểu gia buồn bã nói.
Lê Thuận nhíu mày: "Sáu trăm sao? Miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng được."
Điểu gia nghe vậy liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Được rồi, đi thôi, đi đón sư đệ của bổn Đỗ Thánh!" Lê Thuận cất túi Lam Tinh vào ngực, phủi mông đứng dậy.
Điểu gia cười hèn mọn dìu lấy cánh tay thiếu niên: "Đại nhân cẩn thận một chút!"
"Được rồi, bổn Đỗ Thánh tự đi được." Lê Thuận đẩy người nọ ra, hai tay chắp sau lưng rời đi.
"Đại nhận đợi tiểu nhân với!" Điểu gia ba chân bốn cẳng chạy theo.
...
Hai người chậm rãi đi đến trước cửa Thất Thải Y Phường.
Lê Thuận dừng lại, xoay đầu nhìn lấy người nọ, mở miệng: "Ngươi đứng ở chỗ này đợi ta, bổn Đỗ Thánh vào trong một lúc rồi sẽ quay lại đón ngươi."
Điểu gia thành thật gật đầu.
...
"Công tử, ngươi mang đủ Lam Tinh trở về rồi sao!?"
Thiếu niên vừa bước vào phường thị, tiểu Lan từ xa nhìn thấy liền tươi cười tiến lại chào hỏi.
"Khụ khụ, còn thiếu một ít!" Lê Thuận xấu hổ lắc đầu.
Nói xong, hắn kéo lấy tiểu Lan đi tới một góc vắng vẻ, mặt mày xoắn xuýt nhỏ giọng: "Tiểu Lan tỷ tỷ, là thế này, tiểu đệ mang theo Lam Tinh không nhiều, miễn cưỡng cả buổi chỉ gom góp được sáu trăm viên. Tiểu đệ muốn hỏi tỷ tỷ bấy nhiêu đây có đủ chuộc đỡ một người đi ra hay không!?"
Tiểu Lan nghe vậy liền cổ quái nhìn thiếu niên: "Có thể là có thể, chỉ là y phường sẽ không nuôi người nhàn rỗi. Công tử để lại ba vị còn lại sợ rằng rất khó tránh khỏi phường thị trừng phạt. Việc này tiểu Lan cũng chỉ có thể hữu khí vô lực."
Lê Thuận hấp tấp lắc đầu: "Tỷ tỷ hiểu nhầm tiểu đệ rồi, tiểu đệ chỉ cần nửa ngày, chỉ cần nửa ngày nhất định sẽ quay lại đón lấy mấy người bọn hắn. Chỉ là muốn nhờ tỷ tỷ trong thời gian này chiếu cố đám người bọn họ một chút, không biết có được hay không!?"
"Nếu vậy thì không vấn đề gì! Tiểu Lan sẽ cố hết sức." Tiểu Lan mỉm cười gật đầu. Sau đó mở miệng hỏi: "Không biết công tử muốn chuộc ai ra đầu tiên!?"
Không cần nghĩ ngợi, thiếu niên lập tức đáp: "Chính là người mặc bộ cẩm y vàng kim!"
"Nếu là vị công tử này thì cần phải mất năm trăm sau mươi viên Lam Tinh mới có thể chuộc ra được!" Tiểu Lan tính toán nói.
"Năm trăm sáu mươi sao? Được rồi, vậy xin nhờ tiểu Lan tỷ tỷ!" Lê Thuận đếm đủ số lượng Lam Tinh giao cho tiểu Lan, vẻ mặt tha thiết nói.
"Được, vậy công tử chờ đợi một lát, tiểu Lan đi qua mang người trở lại!" Tiểu Lan nhỏ giọng thi lễ.
"Được, làm phiền tiểu tỷ tỷ!"
...
Mười phút sau!
Tiểu Lan dẫn theo một tên thiếu niên ăn mặc sặc sỡ tiến lại.
Thiếu niên mặt đầy nghi hoặc, dường như vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Sau khi thấy được Lê Thuận, hắn lập tức bừng hiểu, b·iểu t·ình hưng phấn không thôi.
"Má, con tiện nhân này, cuối cùng mày cũng chịu tới cứu tụi tao! Mày xong đời rồi con ạ!" Nguyễn Đức Thiện gầm gừ nhảy bổ ra ngoài, khuỷu tay khóa chặt cổ họng thiếu niên không buông.
Lê Thuận vùng vẫy, la ó: "Má, bỏ ra, ngạt thở bố mày!"
Vừa gặp liền đao kiếm tương giao. Tiểu Lan đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, không biết phải nói cái gì cho phải. Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu rời đi.
"Bỏ ra, có chuyện quan trọng cần giải quyết, xong xui rồi muốn đánh gì đánh." Lê Thuận khó thở mở miệng.
Nguyễn Đức Thiện nhíu mày, khuỷu tay buông lỏng: "Nói! Chuyện gì còn quan trọng hơn cả tụi tao?"
"Chuyện là thế này..."
Lê Thuận từ đầu tới cuối thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Đương nhiên phải loại bỏ phân khúc trừ yêu diệt quỷ ở Lệ Xuân Lâu ra rồi!
"Mày nói trên đường mày bị người ta ăn c·ướp!?"
"Cái gì? Ăn c·ướp còn có văn hóa? C·ướp xong rồi còn để lại cho mày mười viên Lam Tình làm của hồi môn!?"
"Vì cứu tụi tao nên mày mới liều mạng cầm mười viên đi xốc đĩa? Rồi cuối cùng bị người ta lừa gạt sạch sẽ?"
"Đỗ Thánh? Đỗ Thần!???"
"Tao là sư đệ của mày!? Tại sao tao phải làm sư đệ mà không phải là sư huynh? Ai cho mày tự tin trèo lên đầu tao?"
"Mày kêu tao cùng mày trở lại sòng bạc làm một chuyến phi vụ thế kỷ!?"
Chỉ trong một thời gian ngắn, Nguyễn Đức Thiện lộ ra mấy trăm biểu cảm vô cùng đặc sắc.
"Chuyện là như vậy đó! Bây giờ sinh mạng của ba đứa kia toàn bộ đều trong cậy vào mày!" Lê Thuận miệng đắng lưỡi khô thở dài.
Thực ra, hắn không phải là bắn tên không đích. Hắn tự tin làm như vậy toàn bộ đều có nguyên nhân của nó.
Nguyễn Đức Thiện chính là con trai của một ông trùm cờ bạc khét tiếng. Gia cảnh tuyệt đối có thể xứng với bốn chữ "phú khả địch quốc". Từ nhỏ lớn lên tại môi trường như thế, lại bị cha già hun đúc, truyền dạy vô số mánh khóe cờ bạc, cho nên Nguyễn Đức Thiện cũng đã luyện ra cho mình một thân bản lĩnh "đánh khắp thế gian vô địch thủ". Thỏa thỏa bị vô số dân trong nghề tôn xưng ba chữ "Tiểu Thần Bài!".
Lê Thuận làm bạn với Nguyễn Đức Thiện lâu năm, đối với năng lực của tên đồng bọn này hắn tuyệt đối tin tưởng mười phần. Không nói độc bộ thiên hạ, chỉ cần đánh cho Đỗ Thạch Phường phải quăng mũ cởi giáp, tan tát không còn một móng thực sự chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản mà thôi!
"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! Mặc dù đã gác kiếm lâu năm, nhưng sự tình hôm nay ép tao phải tái xuất giang hồ. Được rồi, Đỗ Thạch Phường, chuẩn bị run rẩy đi!" Nguyễn Đức Thiện thu hồi tiếu dung. Ánh mắt lập lòe quang mang sắc bén.
"Thôi ông im mẹ mồm đi! Tranh thử đi lẹ rồi về cứu người!" Lê Thuận khinh bỉ liếc mắt.
"Má, để tao ngầu một giây bộ ăn hết của cha của mẹ nhà mày hả thằng tó!?" Thiện bất mãn mắng nhiếc.
"Ngậm miệng, nói nữa ăn dép! Đi lẹ giùm cái!" Thuận trợn mắt.
"Má, không phải thời gian gấp gáp là mày c·hết con mẹ mày với tao rồi đấy thằng nhóc."
Dỗi lại một tiếng, Nguyễn Đức Thiện không tình nguyện liền bị Lê Thuận kéo đầu mang đi.
...
"Đại... đại nhân!"
Nhìn thấy Lê Thuận mang theo một người xa lạ đi ra, Điểu gia vội vội vàng vàng tiến lên chảo hỏi.
"Ô! Đây chẳng lẽ là tiểu Điểu Điểu hay sao!?" Nguyễn Đức Thiện hứng thu ra mặt hỏi.
Tiểu Điểu Điểu?
Điểu gia choáng váng tại chỗ.
"Ngài chẳng lẽ là sư đệ của Đổ Thánh đại nhân?" Hắn thấp thỏm mở miệng.
Nguyễn Đức Thiện tức giận trợn mắt: "Vô liêm sỉ! Ai là sư đệ của nó? Nghe kỹ đây, ông nội chính là thằng cha nó!"
"Cha con bà mày!" Lê Thuận lập tức tung ra một cước đạp vào bộ đồn của Thiện.