Vân Cái Nguyệt Quang

Chương 6




6

Ba tháng sau, tin thắng trận từ biên ải truyền về.

Thế nhưng trong tay quan truyền tin lại cầm một nửa miếng hổ phù của Hoằng vương.

Quần thần đang muốn chúc mừng, nhưng khi nhìn thấy một nửa miếng hổ phù kia thì tất cả đều khép chặt miệng.

Một nửa miếng hổ phù trở về, hàm ý tướng quân đã chết trận.

Nguyên nhân là sau khi chiến thắng, trong quân Đại Lương phát hiện ra gian tế cuẩ kẻ địch, gian tế đó thừa dịp Hoằng vương đang nghỉ ngơi đã một kiếm giết chết ngài.

Tiêu Trầm Châu tức giận, sai người lập tức điều tra. Cả tin thấng trận và tin Hoằng vương tử trận truyền về cùng một lúc, vì vậy không tổ chức quốc tang mà lại mở tiệc ăn mừng.

Quân địch tan tác, tướng quân xác còn chưa lạnh, kinh đô lại một tưng bừng múa hát, cả nước cùng nhau ăn mừng, ngay cả lệnh giới nghiêm cũng được miễn.

Cung điện Đại Lương đèn đuốc sáng như ban ngày, quần thần chén qua chén lại cũng không dám nhiều lời, thậm chí có mấy người đã bị dọa sợ đến mức tiểu cả ra quần.

Bọn họ giống như biết rõ mọi chuyện nhưng lại vờ như không biết. Đám người nà rõ ràng là đang giả bộ hồ đồ.

Kẻ thật sự giết Hoằng vương, chỉ e không phải quân địch, mà chính là người do Tiêu Trầm Châu phái đi.

Hoằng vương vốn dĩ đã được định là phải chết.

"Các ái khanh có vẻ không thích uống rượu, sao trên mặt ai cũng chưng ra bộ dạng u sầu như vậy?"

Tiêu Trầm Châu nâng chén, dùng nửa con mắt liếc nhìn quần thần, quần thần ai nấy không rét mà run, không dám nhìn thẳng vào hắn, lên tiếng phụ họa, "Bệ hạ trường tồn muôn đời, Đại Lương trường tồn muôn đời."

"Toàn lời lẽ vô vị." Hắn hừ lạnh một tiếng, cảm thấy không thú vị, quay đầu lại nheo mắt nhìn Thẩm Vân Thư, "Sao hoàng hậu nhìn cũng có vẻ không vui vậy?"

Thẩm Vân Thư mặc triều phục Hoàng hậu, trên mặt lại chỉ có một vẻ hờ hững, nén giận nhìn hắn.

Ngay sau đó, nàng phất ta áo rời đi, nhưng bị Tiêu Trầm Châu kéo lại.

Nàng ở trong lòng hắn không ngừng giãy giụa, hốc mắt nàng ửng đỏ trừng hắn, oán hận gọi thẳng tên hắn, "Tiêu Trầm Châu, đừng ép ta hận ngươi!"

Ta ngồi phía dưới nhìn thấy mà kinh hãi.

Ta thật sự chưa bao giờ dám đối xử với hắn như vậy.

Tiêu Trầm Châu sững người, giận quá hóa cười, làm ra vẻ không hề tức giận.

Hắn đẩy nàng ra rồi vẫy vẫy ta lại, giống như đang gọi một chú cún nhỏ.

Ta biết điều từ dưới lắc lư tiến về phía hắn, hắn kéo ta vào trong lồng ngực, cầm ly rượu dốc vào miệng ta, mặc kệ ta bị sặc vẫn không buông ra.

Quần thần run rẩy nâng chén lên đỉnh đầu hưởng ứng, ngay cả ta cũng không nhịn được, ở trong lòng hắn khẽ run.

Hắn day day mi tâm, dường như cảm thấy vô cùng phiền chán, liếc nhìn quần thần cùng những sĩ tướng chiến thắng trở về, lại liếc nhìn ta, "Hôm nay là yến tiệc ăn mừng chiến thắng, vậy mà quá nửa tiết mục lại nhàm chán hết sức. Chi bằng để ái phi của trẫm múa một điệu chúc mừng các khanh có được không?"

Mọi người kinh ngạc, ngẩng đầu liếc ta một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

Có ai không biết ta chính là người Tiêu Trầm Châu sủng ái nhất.

Có ai không rõ quý phi chỉ múa cho một mình hoàng thượng xem.

Tiêu Trầm Châu buông một lời như vậy, khiến cho tất cả đều không hiểu được hắn đang nghĩ gì, càng không biết làm cách nào để đáp lại.

Chỉ có ta nắm chặt ống tay áo, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Ta tưởng như hiểu hắn mà hóa ra không phải.

Hắn chẳng qua là muốn thông qua ta để làm nhục quần thần, nói cho tất cả hiểu rõ ai mới là người đứng đầu thiên hạ.

Nhưng theo cách này, người bị làm nhục lại chính là ta.

Hắn thật sự không quan tâm một chút nào sao? Ta không tin

Ta thầm kéo ống tay áo của hắn, giống như con chó con mèo van xin hắn”Bệ hạ, thiếp không muốn…”

Hắn cắt ngang lời ta, ghé vào tai ta nói."Tiểu Trinh Nhi, nghe lời, đi thay bộ y phục trẫm thích nhất”

Ta bất động, nén lại những tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, nắm chặt tay lui ra.

Ta thay quần áo bước vào trong điện, cả điện sững sờ, một vài quần thần kinh hãi hô lên một tiếng rồi lập tức im bặt.

Bộ y phục Tiêu Trầm Châu yêu thích này trong suốt như trăng, lại bị hắn xé rách tơi tả

Khó khăn lắm mới che được một vài vị trí quan trọng, cơ thể ta lõa lồ lộ ra, trên da còn có những vết xanh tím do hắn để lại.

Nhưng như vậy mới là hấp dẫn người nhìn nhất.

Mọi người muốn nhìn, rồi lại không dám nhìn, cho đến khi có những người si ngốc nhìn hồi lâu mà không thấy Tiêu Trầm Châu tức giận, tất cả lúc này mới yên tâm mạnh dạn đứng lên nhìn.

Trời đông, ngoài điện đã bắt đầu có tuyết rơi.

Trong điện, ta cắn răng kìm chặt nước mắt, điên cuồng nhảy múa không biết lạnh.

Lụa trắng tung bay, yêu phi nhảy múa.

a bàng hoàng nhận ra, trong mắt Tiêu Trầm Châu, ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi trong tay.

Hắn đối tốt với ta, nuông chiều ta, nhưng không hề yêu ta.

Một chút cũng không có.

Vậy tại sao vào mùa đông năm ấy, hắn lại cứu ta ra...Vì sao...

Mưa tuyết trước mắt rơi ngày càng dày, quần thần vui vẻ thưởng thức điệu múa, chén qua chén lại, bàn luận xôn xao..

Ta khua dải lụa trắng, cơ mặt tê dại, tựa như một con rối gỗ không còn sự sống.

Đêm đã về khuya, đột nhiên ngoài điện vang lên một giọng nói.

Tiểu thái giám ra xem, thì thấy một người toàn thân đẫm máu đứng ngoài cửa điện.

"Tiệc mừng chiến thắng, thứ lỗi cho thần tới trễ"

"Hoằng vương Tiêu Trầm Yến, bái kiến bệ hạ."