5
Khi Đan Thù bị phạt đánh đến chết ở bên ngoài, ta đang cùng Tiêu Trầm Châu mây mưa trên nhuyễn tháp.
Hắn từng chút hôn lên những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán ta, hút sạch dưỡng khí trong miệng ta, rồi lại cắn nhẹ vành tai ta, giọng điệu nuông chiều: “Lại tới đông cung, nàng đúng là trời sinh ngang bướng.”
Đáy mắt hắn ngập tràn vẻ nguy hiểm, cười như không cười, giống như có thể nhìn thấu ta, ta thuận theo áp sát vào người hắn, không dám nói gì.
Quả nhiên, hắn mặc dù yêu ta chiều ta, nhưng kỳ thực càng chung thủy với Thẩm Vân Thư hơn thế. Người ngoài nói nàng không được thánh sủng, vậy mà Đan Thù chỉ làm vỡ một cái lư hương cũng phải mang mạng của mình ra đền lại.
Giọng nói trong trẻo của cung nhân bên ngoài điện truyền thẳng đến "Bệ hạ, người đã chết."
Ta run rẩy, khóe mắt rơi ra một giọt lệ, ôm cổ hắn mà ánh mắt trống rỗng, mất ngủ cả đêm.
Vậy mà trong một đêm mất ngủ này, ta lại nghe hắn mêm man nói những lời vô nghĩa:
"Phụ hoàng, người đừng trách nhi thần giết người… Ai bảo người sửa di chỉ, lập hắn làm hoàng đế?"
"Ta mới là đích tử, ta mới là đích tử của người, vì sao người đưa mẫu hậu vào lãnh cung, dành hết thiên vị cho hắn?"
"Tại sao từ nhỏ hắn đã không cần tranh giành gì cả? Ngay cả Thẩm Vân Thư cũng là do người an bài cho hắn, mà cả Thẩm Vân Thư cũng yêu thích hắn......"
Đêm dài vắng vẻ, ta nằm cạnh hắn, không hiểu sao khẽ run, một từ cũng không dám hé.
Hôm sau, Tiêu Trầm Châu không lên triều, tất cả những thái giám đến mời hắn thượng triều đều bị tha xuống phạt trượng.
Hắn vùi mặt vào lưng ta, nhẹ nhàng xoa làn da trắng như trăng của ta, cực kỳ quyến luyến.
Ta ngắm nhìn mái tóc nhung của hắn chán nản dùng ngân quan búi tóc cho hắn.
Ta nhìn mái tóc dày đen như mực kia, bỗng dưng muốn hỏi hắn gì đó.
Nhưng ta biết, thân phận của ta không xứng để hỏi, mà với tính cách của Tiêu Trầm Châu, ta cũng không được phép hỏi.
Tay ta chợt dừng lại, trái tim ta run lên, như con cá trên mặt thớt.
"Bệ hạ, nếu Hoằng vương chiến thắng, người sẽ… nhường ai cho hắn?"
Hắn có chút bất động, sau đó ngẩng đầu lên rồi lập tức đứng dậy, mỉm cười nhìn ta.
Không khí ngưng đọng, có ánh sáng xuyên qua song cửa sổ, chiếu thẳng vào hàng mi dài của hắn, tạo thành một cái bóng trên khuôn mặt hắn.
Mắt hắn khép lại một nửa, khiến ta bỗng chốc cảm thấy rét run.
"Hoàng hậu là thanh mai trúc mã của hắn, là bạch nguyệt quang trong lòng hắn, hắn sao nỡ làm nhục nàng?"
"Nhưng, hắn nghĩ muốn chọn người, thì cũng phải xem có toàn mạng trở về được không." Hắn trầm giọng, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo.