Vân Bình Truyện

Chương 29: Thành Tuyết Lâm




Mấy ngày sau đó, đoàn người từ trên tàu đã có thể nhìn thấy bến cảng phía xa, vài tảng băng nhỏ vỡ ra từ vùng nước nông ở ven biển trôi dạt đến chỗ họ.

Để tàu thuyền có thể cập bến an toàn, các Hỏa Linh Sư trên cảng còn phải ra tay làm tan dải băng đóng quanh bến.

Nơi này là thành Tuyết Lâm, là một trong những tòa thành độc lập trên đại lục Xích La, không thuộc quyền quản lý hay nằm trong phạm vi của bất cứ quốc gia nào. Quanh năm tuyết rơi phủ trắng xóa cả thành, lại phải chịu sự càn quét của gió biển, ấy vậy mà tòa thành này vẫn sừng sững suốt trăm năm, thậm chí còn là một vùng kinh tế trọng điểm của cả Đông Bắc.

Con tàu vừa dừng, nhóm người Tạ Nhược Hi háo hức chạy xuống ngắm cảnh, mặc dù phương Nam cũng có tuyết rơi nhưng mỗi năm chỉ có một lần vào cuối năm, hơn nữa còn không nhiều như ở đây, họ đương nhiên sẽ vô cùng hào hứng rồi.

Chuyến này bọn họ chỉ mang theo ít hành trang để tránh phiền phức, tạm biệt hai người Cố Nguyên và Tạ Uyển Đình liền nhanh chóng tiến vào thành.

Chỉ riêng Tạ Nhược Hi cứ đứng ở bến tàu không chịu đi, dường như nàng đang đợi ai đó, ba người kia đành phải đứng chờ ở dưới cổng thành.

Hết thời gian nửa chén trà, thứ Tạ Nhược Hi đợi cuối cùng cũng đã đến, một con thuyền buôn lớn cập bến, có một nam nhân khiêng một cái rương gỗ khá lớn xuống trước mặt nàng, nàng mở rương ra lục lọi một chút, lôi ra được một cái áo choàng.

Tạ Khải Vũ vừa nhìn đã nhận ra, đây chẳng phải là cái áo choàng có thể tự điều hòa nhiệt độ cho người mặc mà nàng đã dùng một ngàn lượng bạc để mua về vào hôm đấu giá đó sao?

Hắn lúc đầu còn trách nàng phí tiền nhưng xem ra là nàng chỉ đang tính toán trước mà thôi, dù vậy thì nàng trả giá cũng cao quá rồi đi.

Tạ Nhược Hi kiểm tra xem có đủ đồ nàng đã chuẩn bị không rồi mới đóng nắp rương lại, để nam nhân nọ bê đến khách trạm nàng đã đặt phòng trước đợi sẵn, sau đó chạy ngược lên con tàu của mình, đem áo choàng cho Tạ Uyển Đình khoác, dù trong phòng của cô có hỏa lực làm ấm nhưng nếu cô muốn ra boong tàu ngắm cảnh thì sao? Cái áo choàng này vẫn là phương pháp giữ ấm ổn thỏa nhất.

Không để ba người kia đợi lâu thêm, Tạ Nhược Hi vội vàng chạy xuống tàu cùng họ vào trong thành Tuyết Lâm.

Tạ Uyển Đình đứng ở cửa sổ nhìn bóng lưng của bọn họ rời đi, có hơi chạnh lòng, trách vận khí của mình không tốt, không thể đồng hành cùng họ chuyến này, lại còn liên luỵ Cố Nguyên phải ở lại chăm sóc mình, tuy rằng hắn là nguyện ý nhưng cô vẫn không tránh khỏi có chút day dứt.

*

Vào trong thành, dù không xa hoa sầm uất như các thành trì ở nơi khác nhưng lại cổ kính bình dị, mái nhà, đường xá, cây cối đều bị một màu trắng tinh khiết bao phủ, đối lập với nền trời xám xịt phía trên, tạo nên cảm giác lạnh lẽo gấp đôi bình thường.

Người dân đi lại trên đường vô cùng đông đúc náo nhiệt, mấy trò diễn xiếc hay huấn luyện thú ven đường không thiếu, tiệm sạp bán hàng cũng không ít, hai cô nàng trong nhóm không nhịn được liền vung tay mua một đống đồ về, đi dạo một vòng thành Tuyết Lâm đã hết nửa ngày, cũng hết luôn nửa túi tiền.

Về tới khách trạm, bốn người lên phòng cất hành lý trước rồi cùng nhau xuống sảnh chính dùng bữa.

Ăn uống no say, Tạ Nhược Hi ra quầy thanh toán, thuận miệng nói ra một câu: "Xuân đến yến về."

Ngay sau đó, lễ tân đối theo: "Yến đã đến, chỉ đợi xuân."

Đây chính là ám hiệu của nàng và chủ nhân của khách trạm này, cũng chính là con gái của Huyền Dương thành chủ Tôn Bình, Tôn Yến.

Nàng và Tôn Yến có giao tình từ nhỏ, hai người vẫn thường xuyên âm thầm gửi thư qua lại, lần này đến Hoàng Nguyệt quốc khẳng định không dễ dàng, thế là nàng đã sớm liên lạc cho Tôn Yến mấy năm nay du ngoạn phương Bắc giúp nàng dò thám trước phòng hờ bất trắc.

Vị lễ tân kia nói tiếp: "Mấy ngày trước có gió Tây thổi đến, khách quan nếu đi qua núi Mộ Vân, rừng Bách Linh, thung lũng Kỳ Nguyên, hồ Bắc Uyên nhất định phải cẩn thận." Nói rồi hắn đưa cho nàng một túi gấm.



Tạ Nhược Hi nhíu mày, thung lũng Kỳ Nguyên là nơi họ phải đến để hái Tĩnh Dạ thảo cho tên xui xẻo Thạch Vĩ kia, còn gió Tây chắc là đang nói tới một mối nguy từ phía Tây đặc biệt tới đây đi.

Nàng còn đang đăm chiêu suy nghĩ, Mộ Dung Thành đã im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cạnh nàng: "Tứ nha đầu, làm cái gì mà lâu thế?"

Tạ Nhược Hi vội vàng cất túi gấm vào tay áo, quay sang bình thản nhìn hắn: "Do lễ tân tính tiền lâu đó."

Vị lễ tân nọ không dám phản bác, chỉ đành ngậm miệng xem như ngầm thừa nhận.

Mộ Dung Thành đối với lời nói dối trắng trợn của nàng không mấy quan tâm, chỉ kéo nàng ra hậu viện chơi.

Ra tới nơi thì đã thấy cảnh hai người Tạ Khải Vũ và Tô Chỉ Yên cầm cục tuyết ném nhau chí choé.

Tạ Nhược Hi không muốn chơi trò đó, nhẹ nhàng vòng ra một góc lặng lẽ nặn người tuyết, thoáng chốc đã chìm vào thế giới của riêng mình, dù cho hai con người kia ném nhau đến sứt đầu mẻ trán vẫn như rằng không liên quan gì đến nàng.

Mộ Dung Thành nhếch mày hiếu kỳ nhìn nàng, nàng vậy mà cũng có lúc an an tĩnh tĩnh như thế này sao?

Hắn mang theo tâm tư đang dao động chậm rãi đi qua ngồi xuống trước mặt Tạ Nhược Hi, bắt chước nàng nặn người tuyết, không nói một lời, chỉ đơn giản là muốn nặn người tuyết cùng nàng mà thôi.

Hai người một thân hắc bào đen như mực, một thân hồng y đỏ như son ngồi trên dải tuyết trắng tinh, gương mặt cả hai đều hơi ửng hồng vì lạnh, hai đôi tay như ngọc cẩn thận nặn ra ba, bốn người tuyết nhỏ nhỏ tròn tròn, càng nhìn càng thấy khả ái vô cùng.

Tạ Nhược Hi tự hỏi nếu chúng có ý thức thì liệu có phải những người phi thường thuần khiết trong sạch không? Nếu có thật thì tốt rồi, lòng người sâu hơn đáy biển, xuất hiện một người trong sạch như tuyết há chẳng phải bảo vật thế gian sao? Chỉ là, tuyết thật sự trong sạch ư?

Khách nhân đi ngang qua hành lang nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thán, tán thưởng quang cảnh động lòng người ấy.

Tuy không phải quang cảnh đẹp nhất thế gian, nhưng lại diễm lệ, cuốn hút đến kỳ lạ.

Bất quá, cảnh đẹp chóng tàn, Tạ Khải Vũ vô tình ném một quả bóng tuyết trúng vào làm hỏng hai con người tuyết, phá vỡ khung cảnh yên bình kia, cũng đánh gãy dòng suy nghĩ của Tạ Nhược Hi, nàng nổi cáu quát lớn: "Tạ Khải Vũ!"

Mộ Dung Thành cũng quạo, nhanh chóng nặn ra một quả cầu tuyết rất lớn, không chút kiêng nể đứng dậy ném thẳng vào Tạ Khải Vũ.

Tạ Khải Vũ giật mình né kịp nhưng vẫn còn hoảng loạn vì quả vừa rồi, quả bóng tuyết to như thế, lực đạo lại còn mạnh như thế, Mộ Dung Thành đây là muốn giết người đó à, còn không chút do dự luôn cơ đấy, tình cảm huynh đệ hai năm ròng đâu rồi?

Tạ Nhược Hi cũng không chịu ngồi yên, vo tròn một nắm tuyết rồi ném về phía Tạ Khải Vũ, nhưng phương hướng không đúng lắm, quả đó lại bay thẳng vào mặt Tô Chỉ Yên.

Tô Chỉ Yên và Tạ Khải Vũ lập tức đáp trả, ném cầu tuyết trên tay về phía hai người nọ, thế là chiến trường ném tuyết chia thành hai phe, họ như những đứa trẻ la hét huyên náo, nghịch tuyết đến long trời lở đất.

Ném qua ném lại không ngờ lại ném trúng tiểu nhị đi ngang qua hành lang, Tạ Nhược Hi chạy vội qua muốn đỡ y lên xin lỗi đàng hoàng, nào ngờ không chú ý vấp một cục đá ngã sấp mặt trên nền tuyết.

Ba người còn lại đang lo nàng bị thương nhưng nàng chỉ dơ ngón cái lên tỏ ý không sao, thế là trận chiến tiếp tục, kéo dài đến tận tối.

Trời đêm âm u, ảm đạm, từng trận cuồng phong ghé ngang, đến chiếc cửa sổ gỗ chắc chắn cũng không chịu nổi mà rung rắc liên hồi, trên đường chỉ lác đác vài người đi lại, khác xa vẻ ồn ào tấp nập lúc sáng, bởi lẽ thời tiết quá đỗi lạnh lẽo rồi.

Tạ Nhược Hi ngồi trong phòng có chút không yên tâm, tâm trạng cứ bồn chồn không thôi, tính đi tính lại vẫn quyết định ôm cái rương gỗ của mình chạy qua phòng Tô Chỉ Yên.

Vừa bước vào phòng đã thấy cả ba người kia đều ở bên trong nói nhỏ chuyện gì đó, thần thần bí bí khiến nàng nổi lên cảm giác hiếu kỳ: "Nói chuyện gì đó!"

Việc Tạ Nhược Hi bất ngờ xông vào phòng làm ba người nọ giật nảy mình, lập tức kết thúc cuộc trò chuyện mờ ám, trở lại dáng vẻ đường đường chính chính như bình thường.

Tạ Nhược Hi ngược lại không có hứng thú lắm với câu chuyện kia, sẵn đây người đã đông đủ, trực tiếp vào thẳng vấn đề, đặt rương gỗ xuống bàn, mở rương tìm cây trâm vàng hộ thể mới đấu giá lúc trước, đem ra tặng cho Tô Chỉ Yên.

Tô Chỉ Yên viết rõ ba dấu chấm hỏi lên mặt mình, nghi hoặc việc nàng đột nhiên lại tặng đồ cho mình.

Tạ Nhược Hi giải thích rõ ràng: "Đây là trâm hộ thể, tỷ truyền linh lực vào để kết nối với nó, mang theo bên mình, lúc nguy hiểm còn có thể giữ cho tỷ một mạng." Nghĩ nghĩ, nàng bổ sung thêm một câu: "Là Tạ Khải Vũ có ý tặng tỷ đó."

Tạ Khải Vũ ngồi bên cạnh hốt hoảng đưa tay gõ vào đầu nàng một cái: "Không hề nhé!"

Tạ Nhược Hi oán trách nhìn hắn, ta là đang giúp huynh đó được không? Lại quay sang lườm Mộ Dung Thành, đúng là bằng hữu có khác, cái nết thích gõ đầu người ta y chang nhau!

Tô Chỉ Yên mỉm cười, ánh mắt ngập tràn ánh sao, có vẻ là đã tin lời nàng nói.

Tạ Khải Vũ thấy hiệu quả không tệ thì cảm giác ngại ngùng trong lòng phút chốc tiêu tan hết sạch, âm thầm giơ một ngón trỏ dưới gầm bàn xem như là tán dương công lao to lớn của nàng.

Tạ Nhược Hi tự khen mình là một bà mai xuất sắc, đột nhiên cũng muốn chuyển nghề luôn, ngoại nhỡ lại khai trương hồng phát (1) thì sao?



Quay lại chuyện chính, Tạ Nhược Hi lại lôi ra lô Liệt Hỏa Châu cũng đem từ sàn đấu giá về, mấy quả pháo tín hiệu của học viện, vài lọ đan dược, bom khói, độc dược và một số thứ linh tinh khác chia đều cho bốn người.

Ba người nọ đồng loạt ngơ ngác, nàng vậy mà chuẩn bị cực kì kĩ lưỡng, nếu là ngày trước thì nhóm người bọn họ sẽ chẳng lo lắng trước sau gì hết, địch đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, nhiều lúc còn rơi vào tình thế cửu tử nhất sinh. Hiện tại có Tạ Nhược Hi thận trọng tỉ mỉ như vậy rốt cuộc lại là chuyện tốt.

Phân chia đồng đều, trong rương chỉ còn lại hai món, một là Khiển Phong Phiến thì Tạ Nhược Hi giữ lại để dùng cho việc khác, còn lại là hộp gỗ ngọc am nằm trong góc rương thì nàng cẩn thận đưa cho Mộ Dung Thành.

Không ngoài dự đoán của hắn, bên trong là một miếng bạch ngọc hoa văn tinh xảo, là di vật mà mẫu phi hắn để lại, nàng bảo quản nó rất tốt.

Tạ Nhược Hi trong lòng có nghi vấn, thắc mắc vì sao đã kết thúc vụ án hôn ước mà hắn mãi không chịu mở lời đòi lại ngọc bội, nàng thậm chí còn quên luôn rằng mình đang giữ đồ của hắn cơ.

Nhìn cảnh tượng này, Tạ Khải Vũ dường như nhớ đến một câu chuyện nào đó, mặt mày hớn hở kể ra: "Bảo sao lại thẳng thừng từ chối lời cầu thân của Ngọc Dương Quận Chúa, hóa ra là vì sớm đã có ý trung nhân a~"

Tạ Nhược Hi nghi hoặc nhìn Mộ Dung Thành, có người cầu thân? Có ý trung nhân?

Tạ Khải Vũ lại tiếp tục lên tiếng: "Huynh đó, đối tốt với ta một chút may ra ta còn miễn cưỡng đồng ý chuyện này."

Nghe giọng nói hết sức ngứa đòn của hắn, Mộ Dung Thành cảnh cáo: "Cẩn thận cái miệng của huynh!"

Ấy vậy mà Tạ Khải Vũ vẫn không chịu để yên, kể tường tận từng chi tiết. Chuyện là vào cái ngày được về thăm nhà hai tháng trước, Mộ Dung Thành vừa vào Kinh Thành đã được Ngọc Dương Quận Chúa chặn giữa đường cầu thân, cô ta còn rất đầu tư mà cho người trang trí hết một con phố, nào là hoa tươi nào là đàn nhạc, dân chúng xung quanh cũng rất nhiệt tình cổ vũ, toàn cảnh hoành tráng vô ngần.

Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ được là ngay khi Ngọc Dương Quận Chúa nói đến câu thứ ba, Mộ Dung Thành vẫn chẳng thèm ra khỏi xe ngựa, chỉ cho thân hầu ra ngoài lớn tiếng thay hắn nói một câu, cắt ngang bài diễn văn hoa mỹ của cô ta: "Bổn vương từ chối!"

Mọi thứ tức thì im bặt, khung cảnh gượng gạo không thôi. Chưa hết, khi vào Hoàng cung, Mộ Dung Thành còn đích thân nêu tội Ngọc Dương Quận Chúa gây rối trật tự trên đường, gây cản trở việc đi lại của bách tính, cầu Thiên Khải quốc vương nghiêm khắc cảnh cáo.

Câu chuyện li kì này nhanh chóng lan truyền khắp nơi, Ngọc Dương Quận Chúa cũng trở thành trò cười của toàn Thiên Khải.

Nghe xong, hai cô nàng đồng loạt quay đầu nhìn Mộ Dung Thành với ánh mắt vi diệu, còn nhân vật chính lại thản nhiên uống trà nóng, tựa hồ người được nhắc tới căn bản không phải là hắn vậy.

Tạ Khải Vũ liếc mắt qua nhìn hắn, ý vị thâm trường hỏi: "Cho nên Thành Vương điện hạ, ý trung nhân của huynh là ai thế?"

Đôi mắt của Mộ Dung Thành lúc này lại dán vào người Tạ Nhược Hi ngồi phía đối diện, hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, như có tia lửa xoẹt qua không trung, Tạ Nhược Hi có hơi giật mình, không tự nhiên nhìn qua chỗ khác, chuyển hướng câu chuyện theo ánh mắt của mình.

"Tạ Khải Vũ huynh rất rảnh để quan tâm chuyện của khác phải không? Không bằng huynh hãy lo cho thân mình đi, cô nương nhà người ta còn có hôn ước từ nhỏ rồi kia kìa."

Nghe tới đây nụ cười của Tạ Khải Vũ vụt tắt, không dám tin nhìn Tô Chỉ Yên, cô cũng nhẹ nhàng gật đầu xem như thừa nhận chuyện này.

Tâm trạng Tạ Khải Vũ thoáng chốc tụt xuống dưới đáy, thẫn thờ trở về phòng tìm cách giải quyết mối hôn sự đáng ghét kia.

Dẹp được cái miệng của Tạ Khải Vũ, Tạ Nhược Hi mới yên tâm trở về phòng mình.

Nửa đêm, cơn lạnh buốt buộc nàng phải tỉnh dậy, nhìn chiếc giường dần bị bao phủ bởi một lớp băng sương, nàng có chút lo cho khách trạm này, ngoại nhỡ khống chế không được thì toàn bộ sẽ bị đóng băng mất.

Thế là Tạ Nhược Hi quyết định rời khỏi khách trạm, khoác tạm chiếc áo choàng đỏ chạy một mạch ra ngoài.

Lễ tân thấy hơi kỳ lạ, muốn ngăn cản nhưng không kịp, thân ảnh hồng y nhanh chóng biến mất khỏi đường lớn. Hết cách, hắn đành phải quay về khách trạm cầu cứu, trước cửa phòng Tạ Khải Vũ, hắn liên tục gọi mấy câu nhưng không nghe ai trả lời, ngược lại căn phòng bên cạnh lại mở cửa, Mộ Dung Thành một thân hắc bào chỉnh tề không giống như mới ngủ dậy bước ra hỏi chuyện.

Lễ tân tinh ý phát hiện còn một bóng người lấp ló trong phòng, cẩn thận suy nghĩ vẫn là kể cho y nghe việc Tạ Nhược Hi rời đi.

Mộ Dung Thành vừa nghe xong đã lập tức chạy đi tìm nàng, hắn đại khái đã đoán ra được hai nguyên nhân, hoặc là nàng đi gặp ai đó, hoặc là nàng lại phát độc rồi. Dù là vế trước hay vế sau thì đều không an toàn, hắn phải nhanh tìm được nàng thôi.

Tạ Nhược Hi lảo đảo đi đến một rừng cây, chân tay trở nên vô lực, toàn thân run cầm cập, cảm giác xương tuỷ như bị hàng ngàn cây kim đâm chọc, nội tạng lạnh buốt, mạch máu cũng khó mà lưu thông.

Bất giác đi đến khi kiệt sức ngã khuỵu xuống nền tuyết giá, nàng cố gắng chuyển qua tư thế ngồi thiền, từ từ thả lỏng tinh thần, thận trọng điều động linh lực chạy trong thân thể, băng linh rất nhanh đã hòa hợp lại với nhau, chầm chậm được đẩy ra ngoài tạo nên một lớp lam quang nhẹ bao quanh lấy Tạ Nhược Hi.

Thoạt đầu tình hình còn ổn định, cho đến lúc nàng động đến gốc của Hàn Độc, hai luồng linh lực xảy ra xung đột, nàng nỗ lực áp chế độc tính, cưỡng ép đẩy độc cùng linh lực ra ngoài.

Cái cây bên cạnh bị đóng băng, thân thể nàng cũng bị băng sương phủ lấy, thân nhiệt hạ xuống, đôi mắt đỏ ngầu có đôi phần mơ hồ, thần trí từng chút từng một không còn tỉnh táo, ấy vậy mà nàng vẫn cố chấp ép độc ra.

Tạ Nhược Hi cắn môi mình đến bật máu, cơn lạnh từ trong ra ngoài khiến nàng có cảm giác như bản thân hoàn toàn bị đóng băng, tay chân cứng đờ không cách nào động đậy được, nhưng nàng vẫn không có ý định dừng lại, muốn chấm dứt cơn đau đớn này càng sớm càng tốt.

Mộ Dung Thành dựa vào cái cây duy nhất bị đóng băng trong khu rừng mà nhanh chóng tìm ra Tạ Nhược Hi, hắn chầm chậm bước đến gần ngồi xuống trước mặt nàng, thấy nàng liều mạng ép độc, đau đến mức hít thở nặng nề mà tim chợt nhói, vận động hỏa linh trong cơ thể phát ra ngoài, hi vọng có thể giúp nàng bớt lạnh đôi phần.

Qua thời gian một chén trà, băng sương phủ trên mặt Tạ Nhược Hi vẫn chưa chịu tan, Mộ Dung Thành thấy ngứa mắt liền đưa tay lên vuốt ve mấy cái.



Tạ Nhược Hi sớm đã nhận ra có người tới, chỉ là không cảm nhận được sát khí từ đối phương nên mới mặc kệ hắn, ai ngờ hắn lại kiên nhẫn ngồi yên ở đấy không chịu rời đi, bây giờ lại còn dám động tay động chân, nàng không nhịn được nữa lập tức dùng toàn bộ sức lực cuối cùng nhấc bàn tay phải nặng trĩu lên bắt lấy cổ tay đối phương, mở mắt nhìn xem kẻ chán sống này trông như thế nào.

Giữa màn đêm u tối, hắc bào tựa mực khẽ rút tay lại, tóc đen nhẹ bay, đôi mắt sâu thẳm hút hồn đăm đăm nhìn mình đều được Tạ Nhược Hi thu vào mắt, dù đêm nay không có trăng nhưng hai tầng linh quang vẫn đủ để nàng thấy rõ người đối diện là ai, lòng cảnh giác bấy giờ mới được thả lỏng.

Bất quá thứ thu hút sự chú ý của Tạ Nhược Hi lại chính là dư cảm ấm áp ở bàn tay phải, nàng lần nữa khép đôi mi đã bị phủ sương lại, có vẻ đang suy tính điều gì đó.

Lát sau, Tạ Nhược Hi mở miệng gọi tên người kia: "Mộ Dung Thành."

Được nàng gọi tên, Mộ Dung Thành cảm giác như ai đó gãi nhẹ vào tim mình, cứ ngứa ngứa không thôi, cảm giác tên mình dễ nghe hơn thường ngày rất nhiều.

"Chuyện gì?"

"Qua đây."

Hắn nhíu mày thắc mắc, vẫn không động đậy, nàng đây là muốn nói nhỏ cái gì à?

Tạ Nhược Hi có chút mất kiên nhẫn, giọng khàn khàn: "Lại gần đây."

Mộ Dung Thành rốt cuộc vẫn chọn con tim mà ghé tai sát lại gần nàng.

Tạ Nhược Hi thành công dụ được hắc y nam tử, khẽ câu môi rồi vồ tới ôm chặt lấy hắn, từ từ cảm nhận cơn ấm áp lan qua người mình, trong lòng cảm thán, cái "gối ôm" này không tệ, vừa to vừa ấm, đêm nay xem như trôi qua ngon lành rồi.

Mộ Dung Thành giật mình trợn tròn mắt, không kịp phản ứng mà ngã ngửa ra sau. Phải đến mấy giây trôi qua mới hoàn hồn, vội vội vàng vàng muốn kéo nàng ra khỏi người mình. Cơ mà kéo mãi không ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.

Nếu là người khác hắn còn có thể một phát chém đứt cánh tay của hắn, đáng tiếc Tạ Nhược Hi lại không phải người khác.

Bất lực, Mộ Dung Thành đành phải ôm luôn người trở về khách trạm tìm cách.

Ngay sau đó, Tạ Khải Vũ, Tô Chỉ Yên và sáu người làm của khách trạm cùng nghĩ cách giải quyết, suy nghĩ một hồi, họ quyết định để cả tám người cùng kéo, nhưng vẫn không ra, Tạ Nhược Hi lúc này thật sự dính chắc như keo, đã vậy nàng còn khóc nháo không ngừng, kiên quyết không chịu rời khỏi "gối ôm" của mình.

Tô Chỉ Yên cũng sử dụng hỏa linh muốn dụ nàng qua người mình nhưng đến một nửa phản ứng của nàng còn không nhận được, tựa hồ Tạ Nhược Hi đang chìm vào thế giới của riêng mình, như thế thì cho dù người bên ngoài có làm gì cũng không thể tác động đến nàng.

Nhẹ nhàng không được, cũng không thể dùng vũ lực, cả nhóm chỉ đành giơ tay đầu hàng, cùng lắm thì để Tạ Khải Vũ và Tô Chỉ Yên ngồi trong phòng canh chừng là vẹn cả đôi đường.

Thế là hai con người kia nằm ôm nhau trên giường ngủ ngon lành, còn hai người bên này thì ngồi trong phòng bày đủ trò để tránh ngủ quên.

Đến gần sáng, bốn con mắt kia đã không thể mở nổi nữa, sau hai giây suy xét thì vẫn tin tưởng vào nhân cách của Mộ Dung Thành nên cả hai trùm chăn nằm ngủ luôn trên bàn, trước khi chìm vào mộng đẹp, Tạ Khải Vũ còn lắc đầu thở dài nói với Tô Chỉ Yên dự đoán của mình để cô chuẩn bị tinh thần trước: "Sáng mai tỉnh dậy muội ấy chắc chắn sẽ phát điên cho coi."

Sáng hôm sau, mây đen giăng đầy trời, thả xuống từng đợt bông tuyết tạo thành cơn mưa tuyết nhỏ, bên trong một khách trạm ở trung tâm thành Tuyết Lâm, Tạ Nhược Hi phát điên.

(1) Khai trương hồng phát: Mở hàng tốt đẹp, may mắn, công việc phát triển thuận lợi.