Mở choàng mắt sau cơn mê man, Tạ Nhược Hi cảm giác đầu đau như búa bổ, toàn thân lạnh lẽo vô lực.
Nàng cố gắng tỉnh táo lại, chống đỡ thân xác mệt mỏi ngồi dậy, đảo mắt đánh giá cảnh vật xung quanh, đại khái đoán được bản thân đang ở trong một khoang tàu lớn màu đen, cửa sổ hé mở lộ ra mặt biển xanh thẫm cùng vài tầng sóng trắng xóa, bên trong khoang là bàn ghế chạm khắc hoa văn, vật trang trí xa hoa đắt tiền, mặc dù phô trương nhưng cách bày biện lại đủ thanh nhã, không gây chướng mắt ngược lại đem đến cảm giác dễ chịu khi nhìn vào.
Tạ Nhược Hi thầm nghĩ kì lạ, tàu của họ sớm đã bị sóng thần đánh nát, giữa đại dương mênh mông kiếm đâu ra con tàu hoa lệ như thế này?
Chẳng lẽ ông trời phù hộ cho một phú thương tình cờ đi ngang qua đó chứ?
Chắc không trùng hợp vậy đâu.. nhỉ?
Còn đang ngẩn ngơ trong dòng suy nghĩ mơ hồ của mình, Tạ Nhược Hi bị tiếng nói chuyện bên ngoài làm giật mình, vội vàng nằm xuống giả vờ vẫn còn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh nhằm dò xét tình hình.
Hai nam nhân lần lượt mở cửa bước vào khoang, xác định nữ tử trên giường vẫn chưa tỉnh lại liền ra bàn ngồi uống trà nói chuyện.
"Này Mộ Dung, may mà huynh liệu sự như thần, chuẩn bị sẵn con tàu này để phòng hờ bất trắc, nếu không thì chuyến này một đi không về được rồi." Tạ Khải Vũ hăm hở khen ngợi vị huynh đệ này của mình, một người vừa được kéo về từ cõi chết như hắn thậm chí có thể thao thao bất tuyệt về chuyện đó.
Lát sau, một nữ tử mở cửa tiến vào, cung kính chắp tay hành lễ trước hai người nọ: "Lâu Chủ, Phó Lâu Chủ, đây là danh sách những người đã tham gia vào sàn đấu giá trong tháng qua." Dứt lời liền đưa ra vài cuốn sổ sách làm từ giấy Tuyên.
Tạ Khải Vũ nhận lấy trước, đọc lướt qua vài cuốn vẫn không thấy gì đặc biệt, cho đến khi đọc đến danh sách của Thiên Khải liền thấy cái được một cái tên, vội vàng kể cho người đối diện: "Này này, huynh trưởng nhà huynh có đến đấu giá được vài bức tranh nè!"
Mộ Dung Thành đang bình thản thưởng thức trà bên kia chỉ liếc y một cái, không trả lời, dường như không cảm thấy hứng thú với cái tin tức này cho lắm, quay qua hỏi nữ tử nọ: "Có thì thú vị hơn không?"
Nữ tử cẩn thận suy nghĩ một lúc, nhanh chóng nói ra một loạt cái tên đã đổ cả đống tiền vào sàn đấu giá, trong đó dĩ nhiên không thể thiếu người đang dỏng tai lên nghe trên giường.
"Còn có.. Vân Bình Công Chúa.. ba ngàn bốn trăm lượng vàng."
Mộ Dung Thành mỉm cười nhìn Tạ Khải Vũ đã sớm sa sầm mặt mày vì tiếc tiền, nhẹ nhàng chà xát vào nỗi đau của y: "Lần đầu tiên ghé thăm đã vứt hẳn ba ngàn vàng, muội muội cũng quá phóng khoáng rồi đi."
Tạ Nhược Hi bị nhắc đến khẽ nhíu mày, từ từ tiêu hóa hết loạt thông tin bất ngờ từ trên trời rơi xuống, cái gì mà Lâu Chủ? Phó Lâu Chủ? Sàn đấu giá? Danh sách khách nhân tham gia đấu giá? Còn có nàng trong đó?
Thật ra cũng không khó đoán lắm, chính là Thương Linh Lâu đứng đầu thiên hạ kia chứ đâu, cái khiến nàng nuốt không trôi là hai vị chủ nhân của Thương Linh Lâu giàu nứt đố đổ vách này không chút nào giống với tưởng tượng của nàng cả.
Trong tưởng tượng của Tạ Nhược Hi, Thương Linh Lâu Chủ là một nam nhân tầm trung niên, là một thương nhân xuất chúng, còn Phó Lâu Chủ chính là thê tử của y, tài nghệ tuyệt đỉnh, hai người cùng nhau xây dựng lên Thương Linh Lâu để chứng thực tình yêu, quyến luyến mỗi ngày, sau đó cùng nhau an nhàn hưởng thụ đến già.
Ai mà ngờ, cả hai vị Lâu Chủ đều là nam nhân, lại còn trẻ như thế, lại còn là người ngay bên cạnh nàng, nàng có thể không sốc sao?
Vậy nên không có phú thương tình cờ ngang qua đây, mà là phú thương căn bản đã ở đây, con tàu này chính là của Mộ Dung Thành.
Cơn tiếc nuối qua đi, Tạ Khải Vũ nhìn qua muội muội nhà mình còn đang nằm bất tỉnh trên giường mà không khỏi xót xa: "Cơ mà, tiểu Tứ không sao chứ? Sao nó mãi không tỉnh thế?"
Nữ tử kia lên tiếng trấn an: "Phó Lâu Chủ không cần lo lắng, đại phu đã xem qua rồi, không có gì đáng ngại, chỉ là tình huống của Ninh Hòa Quận Chúa ngược lại không tốt lắm."
Không khí trong khoang tàu trở nên ngưng trọng.
Chân trái của Tạ Uyển Đình vô tình bị thanh sắt đâm xuyên qua, mặc dù cứu chữa kịp thời nhưng tạm thời không thể đi lại, sau này cũng không thể chạy nhảy quá sức, vào mùa lạnh sẽ vô cùng nhức mỏi.
Như thế tức là tương lai Tạ Uyển Đình sẽ rất khó để được tham gia nhiệm vụ cùng họ..
Tỷ ấy không lẽ sẽ nghĩ bản thân là phế nhân đó chứ?
Suy nghĩ này vừa vụt ngang qua, Tạ Nhược Hi đã bật dậy, không thèm sửa soạn đầu tóc y phục, cũng không đeo giày, như cơn gió chạy một mạch ra ngoài tìm khoang phòng của Tạ Uyển Đình.
Ba người ở trong phòng không lường trước được điều này, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, cho nên bọn họ không đánh mà khai, tự lộ hết rồi?
Mộ Dung Thành câu môi, lắc đầu bất lực, rút kinh nghiệm, lần sau nhất định sẽ không nói chuyện trong phòng của nha đầu này nữa.
Nghĩ tới dáng vẻ không chỉnh tề vừa nãy của Tạ Nhược Hi, hắn đứng dậy đi đến bàn trang điểm ở cạnh giường, cầm bộ y phục đã chuẩn bị sẵn cho nàng lên, xách luôn đôi giày ở chân giường, xoay người cất bước đến khoang của Tạ Uyển Đình.
Bên này, Tạ Nhược Hi băng qua một đoạn hành lang, tìm thấy Tạ Uyển Đình đang ngồi trên giường uống thuốc, nàng đem một loại tâm trạng phức tạp tiến vào phòng.
Ánh mắt lướt đến vệt máu đỏ thấm qua lớp vải trắng dày cộm, mùi thuốc đắng thoang thoảng xen lẫn với mùi trầm hương sộc lên mũi.
Nàng nhìn gương mặt vốn dĩ như hoa như ngọc nay lại tái nhợt không còn sức sống, trong lòng nổi lên từng đợt chua xót.
Tạ Nhược Hi đi đến bên giường, suy nghĩ kĩ càng về lời nói của mình, cố gắng không chạm vào vết thương lòng của y.
"Hoàng tỷ, không sao đâu, tỷ vạn lần đừng nghĩ nhiều, trong cung có rất nhiều thần y, cũng có nhiều thuốc quý, từ từ bồi bổ liền có thể khôi phục như trước kia thôi!"
Nàng mặc dù đau thay tỷ tỷ nhà mình nhưng khi nói chuyện lại lộ ra thần sắc bình tĩnh như không có việc gì nghiêm trọng, đồng tử lấp lánh như sao, hi vọng có thể nhóm lên chút niềm tin cho y.
Tạ Uyển Đình cạn lời, chỉ mỉm cười nghe nàng ra sức trấn an, ánh mắt vô cùng cưng chiều.
Nhớ lại lúc nhỏ cô không may bị ngã gãy tay, khi ấy Tạ Nhược Hi là người sốt sắng nhất Hoàng cung, suốt cả mấy ngày đều đứng ngồi không yên. Bảy năm đằng đẵng trôi qua, xem ra muội muội này của cô không thay đổi quá nhiều so với ngày trước đi.
Lúc bấy giờ, trong cô loé lên một tia an ủi nho nhỏ, cảm giác khó chịu ban đầu vơi đi dần, bát thuốc trên tay cũng không còn đắng như vừa nãy nữa.
Tạ Uyển Đình đặt bát thuốc xuống chiếc bàn cạnh đầu giường, đưa hai bàn tay lạnh buốt nắm lấy tay của nữ tử trước mặt, trầm tư vuốt ve vài cái, sau đó cất giọng khàn khàn hỏi nhỏ: "Ta vẫn ổn, còn muội thì sao?"
Nghe được câu này của y, tảng đá trong lòng Tạ Nhược Hi chầm chậm thả xuống.
Tạ Uyển Đình đối với nàng trước giờ đều cực kỳ thẳng thắn, không nói không, có nói có, đặc biệt đều sẽ nói rõ tình trạng của mình cho nàng, không chút giấu giếm, vậy nên nếu y nói ổn thì chính là thật sự ổn.
"Chỉ cần tỷ không sao thì muội đây cũng không sao hết!"
Tạ Uyển Đình không nhịn được bật cười, thật biết cách làm người ta vui lòng nha.
Cố Nguyên vẫn luôn đứng ngoài cửa im lặng nghe cuộc trò chuyện của họ, thấy Tạ Uyển Đình cười cũng an tâm đôi phần, chỉ là bộ dạng của Tạ Nhược Hi không thích hợp lắm, hắn căn bản không dám bước vào.
Ngay giây sau một đại phu đi tới muốn vào phòng bắt mạch cho Ninh Hòa Quận Chúa, Cố Thiếu Tướng Quân đang mải suy nghĩ làm cách nào để làm người mình yêu vui vẻ nên không kịp phản ứng.
Đương lúc đại phu bước một chân vào trong khoang, một bàn tay lớn chợt thò ra che đi đôi mắt của ông, dùng lực một chút liền có thể kéo ông ngược trở ra, bạch y nam nhân nói một câu vừa là đề nghị vừa là mệnh lệnh: "Nhắm mắt, xoay trái, ra ngoài boong tàu chơi đi."
Lão đại phu tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn rất biết điều nghe lời đi ra ngoài.
Bạch y nam tử hướng ánh mắt dò xét đến Cố Nguyên đứng bên cạnh, thấy đối phương lắc đầu tỏ ý không hề nhìn lén thì mới nhanh chóng bước vào phòng, không nói không rằng ném bộ y phục trên tay trùm lên người nha đầu nọ.
Tạ Nhược Hi còn đang tâm sự dỗ dành người ta thì đột nhiên bị đồ đè lên, không quan tâm kẻ kia là ai lập tức kéo đồ trên đầu xuống quay đầu quát lớn: "Làm gì thế!"
Mộ Dung Thành không nóng không lạnh vứt lại một câu: "Không muốn chết vì lạnh thì mặc y phục đàng hoàng vào." Sau đó xoay người rời đi, còn không quên đóng cửa khoang phòng lại.
Tạ Nhược Hi nhìn theo bóng lưng của hắn rồi nhìn lại bộ y phục trên tay, dường như nghĩ đến điều gì, tâm trạng dịu đi một chút.
Xuỳ, quan tâm người ta thì nói thẳng ra đi, bày đặt nói lời cay nghiệt gì chứ?
Sửa soạn y phục chỉn chu, Tạ Nhược Hi nhận ra tên kia còn chưa đưa đôi giày trên tay hắn cho mình, bất quá nàng lại không quan tâm lắm, nhường chỗ cho đại phu, bản thân thì đi ra ngoài boong tàu hít thở không khí.
Tuyết năm nay đến muộn hơn mọi năm, tuy thời tiết đã vô cùng lạnh lẽo nhưng cũng chỉ có mấy cơn gió mạnh thổi ngang qua mà thôi.
Nàng quan sát con tàu một lát, cảm thán Mộ Dung Thành không hổ là đại phú thương, con tàu này từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều lộng lẫy tráng lệ sánh ngang với tàu của vua chúa.
Tô Chỉ Yên đang ngồi ăn điểm tâm thì trông thấy nàng đi ra, vui vẻ gọi nàng đến ăn cùng.
Tạ Nhược Hi hôn mê bất tỉnh cả một ngày một đêm, sớm đã đói lả, vội vàng qua vừa ăn điểm tâm vừa uống trà nóng lấp bụng tạm.
May rằng sáu người bọn họ trừ nàng và Tạ Uyển Đình xảy ra chuyện thì bốn người còn lại đều biết bơi nên đợi được tàu cứu viện.
Không lâu sau, Tạ Khải Vũ chậm rãi tới ngồi trước mặt Tạ Nhược Hi, thành thật khai báo thân phận "bí mật" của mình.
Thương Linh Lâu ban đầu là do một tay Mộ Dung Thành gầy dựng nên, vào năm ngoái hắn lại đột nhiên giao cho Tạ Khải Vũ chức Phó Lâu Chủ, cùng hắn quản lý cả một hệ thống buôn bán khổng lồ, lợi nhuận không hề nhỏ.
Tạ Nhược Hi nhìn Tô Chỉ Yên thản nhiên ăn bánh ngọt, năm người họ thân nhau như vậy, xem ra đều đã biết hết rồi, nàng bỗng dưng cảm thấy tụt hứng giữa chừng.
"Ha, Hoàng huynh giàu như thế mà lại chỉ vì ba ngàn vàng mà giáo huấn muội cả tháng trời sao?"
Tạ Khải Vũ cau mày, hắn đương nhiên sẽ không tiếc ba ngàn vàng nếu nàng dùng vào việc chính đáng, còn nàng đêm hôm đó là vung tiền như rác, đốt tiền như lá cơ!
"Ta đây là để dành tiền để tương lai lấy thê tử về, thê tử có phá gia như muội thì ta còn có thể nuôi được chứ sao!"
Nghe câu này xong, nàng bất giác lia mắt nhìn về hồng y nữ tử bên cạnh, y cũng nhìn nàng, gương mặt tràn ngập nghi vấn, bên trên còn in hẳn năm từ: Liên quan gì đến ta?
Tạ Nhược Hi cười tủm tỉm, ra chiều suy tư, đồng tử đảo đến Tạ Khải Vũ, âm thầm ra hiệu bằng ánh mắt: Yên tâm, tỷ ấy không phá bằng ta.
Nam tử nọ tựa hồ hiểu được ý tứ kia, không tự chủ gõ vào trán nàng xem như cảnh cáo, vẻ mặt đanh lại, không biết vì sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác hơi chột dạ.
Ngay lúc này, Mộ Dung Thành đã choàng áo lông cáo đen từ trong khoang tàu bước ra, gương mặt hoàn hảo tuyệt mỹ như tạc tượng, khí chất tiêu sái bức người, vài lọn tóc đen như mực theo gió tung bay phấp phới, đôi mắt phượng lười biếng quét ngang một vòng, sau khi xác định được mục tiêu liền dời chân bước đến.
Theo sau hắn còn có thêm hai tuỳ tùng bê vài cái áo choàng lông cáo khác đặt trên bàn cho ba người nọ.
Tạ Khải Vũ và Tô Chỉ Yên vội tìm chọn cái mình thích mặc vào, chỉ riêng Tạ Nhược Hi vẫn còn ngồi ăn bánh uống trà, bị Hàn độc hành hạ suốt hai mươi năm trời, chút lạnh giá này dĩ nhiên không làm nàng mảy may run rẩy lấy một cái.
Mộ Dung Thành nhìn xuống hai bàn chân trần trắng mịn như bạch ngọc lấp ló dưới tầng y phục nàng, vừa rồi đưa đồ lại quên đưa giày, vậy mà nha đầu này cũng chẳng thèm về phòng mình lấy mà trực tiếp đi ra đây, thật muốn ngay lúc này hóa thân thành trưởng bối giáo huấn nàng một trận mà!
Áp chế tâm tư nhỏ xuống dưới, hắn xách đôi giày ra để trước mặt nàng.
Tạ Nhược Hi chuyển sự chú ý sang đôi giày kia, giày đỏ thêu hoa trắng vừa tinh xảo vừa nổi bật, nàng bẩm sinh rất thích những thứ xinh đẹp, tự nhiên cũng sẽ ưng ý đôi giày này, nhưng mà nàng tính ăn hết miếng bánh trên tay trước rồi mới đeo nó sau, chỉ đành nói hắn để trên bàn là được.
Mộ Dung Thành thở dài, không kiên nhẫn quỳ một gối ngay dưới chân Tạ Nhược Hi, thản nhiên đeo giày cho nàng, khoảnh khắc bàn tay có hơi thô ráp chạm vào cổ chân, nàng theo bản năng rụt chân về nhưng vẫn bị hắn kéo lại tiếp tục đeo.
Hai người kia để ý đến động tĩnh bên này, vừa quay qua thì thấy cảnh tượng không thơ mộng nhưng lại có phần lãng mạn kia, nháy mắt một loạt suy nghĩ về quan hệ của họ chạy vòng vòng trong đầu.
Hơi thở Tạ Nhược Hi đình trệ, nhịp tim đột nhiên đập nhanh, thất thần nhìn vào các khớp xương rõ ràng trên tay hắn, rồi nhìn lên khuôn mặt khiến bao nữ nhân trên thiên hạ rung động, vô thức muốn sờ thử xem cảm giác thế nào.
Mộ Dung Thành đeo xong giày, ngắm nghía một chút rồi ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Vừa không?"
Giọng nói hắn ôn nhu hơn thường ngày, rót vào tai Tạ Nhược Hi lại tăng thêm chút mị lực, nàng vẫn nhìn thẳng vào mặt hắn, vô thức trả lời: "Đẹp."
Hai người đứng hóng chuyện bên cạnh đồng thanh "ồ" lên một tiếng.
Mộ Dung Thành tưởng mình nghe không rõ, hỏi lại: "Gì cơ?"
Tạ Nhược Hi bừng tỉnh, biết mình lỡ lời, đầu óc nàng oang oang hai tiếng, lắp ba lắp bắp sửa lời: "Đẹp, già.. giày đẹp!"
Xem ra là vừa rồi, hắn cũng không truy cứu gì thêm, quay sang cầm một cái áo choàng lên muốn choàng giúp nàng luôn, Tạ Nhược Hi nhanh tay lẹ mắt cản lại, cạp một phát hết luôn miếng bánh trên tay, vội vội vàng vàng tự khoác áo choàng lên người, sau đó bê đĩa bánh và bình trà trên bàn chạy trối chết vào khoang tàu.
Tô Chỉ Yên vỗ tay: "Phúc khí của muội muội thật lớn!"
Tạ Khải Vũ lắc đầu: "Phúc lớn mà không biết hưởng, da mặt dày bằng một nửa Tạ Mộc Nhiên là được rồi!"
Mộ Dung Thành:?