Chương 81: Đan Dược Tới Tay
Hàn Thanh cũng vậy, cẩn thận theo chân bọn họ rời khỏi chủ điện.
Trong chủ điện lúc này chỉ còn lại Tử Nguyệt cùng Hàn Tư Yên, hai người mặt đối mặt hai mắt nhìn nhau, không khí khá lúng túng.
" Thiên Lâm..." Tử Nguyệt đột nhiên mở miệng, rất tự nhiên nói ra hai từ.
Hàn Tư Yên nghe thế thì ngớ người, vô ý thức liền hỏi " Thiên Lâm phường thị có vấn đề gì sao ? ".
" Đúng là ngươi rồi " Tử Nguyệt cũng nở nụ cười, đứng dậy bước xuống.
Dù đã xác định là không có nhận lầm người nhưng nàng vẫn thấy rất kỳ quái, không hiểu vì sao Hàn Tư Yên lại có thay đổi lớn đến vậy.
" Vậy ngươi đúng là Tử Nguyệt rồi, không hiểu sao ta gọi ngươi là tiểu muội muội lại bị mắng nữa nha "
Nàng lập tức vui vẻ bước lên, nhưng đi được vài bước lại thấy có gì đó không ổn.
" Mà này tiểu muội muội, Tam cô của ta nói có một vị Chân Nhân đến đây muốn tìm ta luyện đan thì phải..."
" Vị tiền bối này chắc là...?" Nàng vừa nói vừa giương mắt nhìn Thi Vương.
" Gừ...."
" A — —"
Bị nàng nhìn chằm chằm, Thi Vương quay đầu nhìn sang, rồi đổ nhiên gầm nhẹ dọa Hàn Tư Yên hết cả hồn.
" Không phải hắn "
" Là ta đến tìm Hàn gia thiên tài Luyện Đan Sư, nhờ kẻ đó luyện chế Tinh Hỏa Hồn Đan "
" Nhưng ai ngờ được kẻ đó lại là Tư Yên tỷ chứ " Tử Nguyệt vô tội xòe hai tay, biểu thị chuyện này quá trùng hợp cũng quá kỳ quái.
" Tinh Hỏa Hồn Đan? "
Hàn Tư Yên nhìn Tử Nguyệt, sắc mặt rất vi diệu.
" Tiểu muội muội, ngươi đừng có nói với ta từ lúc ở Thiên Lâm phường thị ngươi đã có ý muốn luyện chế Tinh Hỏa Hồn Đan rồi nhé !!"
Tử Nguyệt cũng đã nhận ra vấn đề, thế bắt chước học theo nàng xuất hiện biểu lộ vi diệu.
" Đúng thế thật, lúc đó ta nên nói rõ ràng mới phải " Tử Nguyệt che mặt phiền muộn.
Cảm giác cố hết sức chạy một vòng thật xa rồi đột nhiên nhận ra đích đến lại là nơi cất bước.
Nàng bây giờ rất hối hận vì sao lúc đó lại đi che che giấu giấu, ai mà biết được Hàn Tư Yên lại là Tam giai Luyện Đan Sư chứ.
Từ từ...
" Mà kỳ thật lúc đó ta cũng đâu có Tinh Hỏa Hồn Thảo"
" Bởi thế có nói rõ ngươi cũng không luyện chế ra được "
Tử Nguyệt nhớ đến vấn đề quan trọng nhất là vật liệu, nghĩ thế tâm tình thấy tốt hơn nhiều.
"...." Hàn Tư Yên kỳ quái nhìn về phía tiểu muội, trong mắt vừa có ý vị sâu xa vừa có vẻ đáng thương.
Nàng rất muốn nói nhưng lại thấy không tốt lắm, mấp máy môi hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
Tử Nguyệt thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, trong lòng xuất hiện dự cảm xấu. " Tư Yên tỷ, ngươi sao vậy, có gì cứ nói thẳng đi "
" Được rồi....ta nói đấy nhé. " Nàng ậm ừ hồi lâu cuối cùng nói thật, khớ miệng cố nén nụ cười.
" Thật ra bốn mươi năm trước ta luyện chế tận ba lò Tinh Hỏa Hồn Đan..."
" Một lò thất bại, hai lò thành công, tổng cộng luyện chế ra năm viên Tinh Hỏa Hồn Đan "
" Hai viên ta giao cho Thanh Bào Thượng Nhân, một viên mang đi đấu giá...."
Nói đến đây nàng ngừng lại, sau đó nở nụ cười tinh quái, giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
"...."
"...." Tử Nguyệt đưa tay che mặt.
" Hai viên còn lại....trong tay ngươi ?"
" Hì hì đúng nha, ta bảo quản rất tốt đây " Hàn Tư Yên cười lên trông rất vui vẻ.
"...."
" Ngươi còn cười, ta bắt đầu hối hận rồi "
Tử Nguyệt muốn khóc, mình chạy lòng vòng khắp nơi như vậy vì cái gì chứ, còn cùng một tên Chân Nhân đánh một chầu...bất quá thôi được rồi, cũng không phải nàng tự mình đánh, vậy thì không sao.
" Lúc đầu sao ngươi không nói" Tử Nguyệt dùng giọng điệu cực kỳ thù hận hỏi.
!!!
Ánh mắt của nàng dọa Hàn Tư Yên c·hết kh·iếp, không hiểu sao thấy tim đập nhanh vô cùng, cảm giác lạnh sống lưng, khí tức âm lãnh không nghe theo khống chế lan tràn ra.
" Lúc đó...lúc đó...ngươi...ngươi không có hỏi kỹ nha..."
" Ngươi nói vì thấy trong thư tịch nên,... nên muốn hỏi thôi mà ! "
Hàn Tư Yên bị khí thế của Tử Nguyệt trấn trụ, dọa đến bị cà lăm nói năng không rõ ràng.
Nàng sợ thì có sợ nhưng nhìn đến Tử Nguyệt nở nụ cười nàng lập tức hết sợ, đi như bay nhào về phía Tử Nguyệt.
" Ngươi dám dọa ta nha "
Nàng đưa tay bắt lấy má của Tử Nguyệt, sắc mặt cực kỳ khó chịu, không ngờ cũng có lúc mình bị người khác đem ra làm trò hề.
" Được được đừng bóp, ta chỉ đùa một chút"
Tử Nguyệt cũng biết khí thế uy áp của mình sau khi cũng Thi Vương dung hợp qua một lần đã trở nên rất đáng sợ, các loại tâm tình tiêu cực cùng oán khí, sát khí, âm khí,... Cùng tổng hợp lại một chỗ thì cho dù là tu sĩ Tử Phủ Kỳ cũng sẽ thấy kinh khủng.
Nhưng kỳ quái ở chỗ dù bị nhiều như vậy thứ đáng sợ bám trên người nhưng nàng không hề bị gì, có lẽ cũng là do Thi Vương tạo ra hạn chế tránh làm nàng b·ị t·hương.
" Mau buông..."
Hàn Tư Yên dù nghe được nhưng cũng không hề buông tay mà vẫn nhéo tiếp, thậm chí còn càn quấy hơn muốn đem mặt ép sát lại cùng nhau.
Nàng đang định làm thêm một bước thì đột nhiên thấy hai chân của mình rời khỏi mặt đất.
Nghẹo đầu ra phía sau thì thấy Thi Vương đang đứng lù lù ở đó, một tay nắm lấy cổ áo đem cả cơ thể nhỏ nhắn của nàng xách lên.
" Thả ta xuống !!!"
Tử Nguyệt rất bất đắc dĩ, đột nhiên cảm thấy tính cách thế này mới giống Hàn Tư Yên chứ.
" Tư Yên tỷ chúng ta nói chính sự trước đã, đùa giỡn hay muốn làm gì thì để sau có được hay không? "
Hàn Tư Yên thấy rất khó chịu khi bị xách như vậy, hai tay vung vẩy liên tục, khi nghe Tử Nguyệt nói thế thì vội vàng đồng ý. " Được được mau thả tỷ tỷ xuống, nói chính sự là được chứ gì"
Thi Vương rất nhanh đem nàng thả xuống, chân chạm đất.
" Nói chính sự nhé, Tư Yên tỷ có thể cho ta mượn tạm hai viên Tinh Hỏa Hồn Đan sao ?"
Hàn Từ Yên khó chịu đưa mắt liếc nhìn Thi Vương một thoáng, khi nghe nàng nói thể liền không chút do dự gật đầu. " Không cần mượn, tiểu muộn muội nếu muốn thì ta cho luôn đấy "
" Không cần phải thế, cho ta mượn là đủ rồi " Tử Nguyệt không muốn lắc đầu.
" Ta giữ nó chỉ là vì kỷ niệm mà thôi, tiểu muội muội ngươi rất quan trọng với ta, cho ngươi thì có làm sao "
Hàn Tư Yên kiên quyết nói, giọng điệu không cho phép từ chối.
Tử Nguyệt vừa định từ chối tiếp thì bị nàng cắt đứt. " Ngươi từ chối một câu nữa là ta không cho ngươi luôn đấy "
" Vậy được rồi " Tử Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy ý tốt của nàng.
Hàn Tư Yên nghe vậy mới hài lòng híp cả mất lại..
" À đúng rồi, còn vị Chân Nhân gì đó là sao vậy, còn đánh gia gia của ta nữa chứ " Hàn Tư Yên cuối cùng cũng nhớ lại chuyện này.
" Gia gia ngươi là Hàn Tư Vũ ấy hả ?"
" Đúng vậy à, mà sao...."
" Được rồi " Tử Nguyệt sắc mặt không tốt, một đao chém đứt vấn đề này. " Ta sẽ giải thích chuyện này sau, hiện tại ta cần một nơi thích hợp để bế quan, một nơi càng yên tĩnh càng tốt "
Hàn Tư Yên ngay lập tức bị Tử Nguyệt đánh lạc hướng, trong lòng hơi động đậy.
Bế quan à !?
Hắc hắc he he.
Hàn Tư Yên vẻ mặt không có ý tốt, cười mở miệng nói: " Đến động phủ của ta đi "
" Thích hợp sao ?" Tử Nguyệt cau mày hỏi ngược lại.
" Tiểu muội muội, ngươi cũng đừng có xem thường, động phủ của ta là một trong bốn tòa động phủ tốt nhất đấy nhá "
" Dù gì ta cũng là Hàn gia đệ nhất thiên tài, đãi ngộ phúc lợi tất nhiên rất tốt " Hàn Tư Yên khoe khoang, trông rất tự hào.
Nếu nàng đã tự tin đến vậy thì kẻ làm khách như Tử Nguyệt tất nhiên sẽ đồng ý.
" Vậy thì đi thôi "