Chương 73: Thuyết Phục
Hai người tranh cãi đấu tới đấu lui một hồi cũng không có kết quả gì, hai người cũng không tiếp tục nói nữa.
Phương Mộc thấy thế thì đi đến, rót cho mỗi người một ly trà.
" Sư tôn, mời ngài "
" Lăng tiền bối, mời ngài "
Rót xong hấn liền cung kính đưa cho hai người.
Lăng Thi Văn nhàn nhạt " Ừm" một câu.
Càm lên ly trà hắn hít nhẹ một hơi, chậm rãi thưởng thức hương thơm của linh trà.
" Phốc "
Tay hắn đột nhiên run mạnh, nước trà bắn ra tung toé, ướt đẫm y phục. Nhưng Lăng Thi Văn cũng không có thời gian lo cho y phục.
Ánh mắt hắn nhìn về phía vách tường như có thể nhìn xuyên qua đó, linh thức đã sớm quét ra bên ngoài.
Ly Hoả Thượng Nhân cũng không tốt hơn bao nhiêu, ly trà trong tay đã bị hắn bóp nát, ánh mắt cũng nhìn về phía vách tường.
Chỉ có Phương Mộc là không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bộ mặt ngơ ngác đứng đó.
Cảm nhận được khí tức quen thuộc, Lăng Thi Văn liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
" Vút !!"
Hắn chạy thật nhanh ra ngoài, dùng tốc độ mắt thường không thể bắt kịp, thoáng chốc đã biến mất.
...
Trường Nhạc chỉ thấy thần trí hoảng loạn, đầu óc trống rỗng.
Khó khăn lắm mới khôi phục lại được một tia thần trí.
Vừa tỉnh lại nàng lập tức lùi lại, biểu cảm hoảng sợ nhìn về phía Thi Vương.
" Đừng sợ, không ai làm gì ngươi " Tử Nguyệt đưa tay ra bắt lấy vai của Trường Nhạc .
Nếu để nàng lùi tiếp thì hai người sẽ đụng nhau đấy.
Trường Nhạc cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay sau lưng mới dần bình tĩnh lại. Cũng biết bản thân hành vi không đúng lắm.
" Thật có lỗi, xin lỗi ta thất thố rồi "
Trường Nhạc rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc trở lại bình thường.
Một lần nửa nở nụ cười dịu dàng, nàng chưa kịp nói gì thì Lăng Thi Văn đã đến rồi.
Trường Nhạc thấy hắn đột ngột xuất hiện thì hơi giật mình, dù vậy lễ nghĩa vẫn rất đúng chỗ.
" Bái kiến Lăng tiền bối "
Lăng Thi Văn thấy nàng thì chỉ hơi gật đầu.
Bước đi thật nhanh đến gần.
" Tử Nguyệt tiền bối ngươi cuối cùng cũng đến, cứ tưởng ngươi quên mất ta rồi chứ ....!!!"
Lăng Thi Văn vừa mở miệng liền bắt đầu than khổ.
Kỳ thật hắn cũng là rất bất đắc dĩ, nếu Tử Nguyệt quên mất tiêu một đi không trở lại thì có trời mới biết hắn phải ở lại Âm Ly Thành chờ đến bao giờ nữa.
Đi thì không dám đi, lỡ Tử Nguyệt đột nhiên quay về mà không thấy hắn thì hậu quả Lăng Thi Văn cùng Lăng gia chịu không không nổi.
" Tiền ? Tiền bối ?" Trường Nhạc cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng, kinh ngạc đến mức đứng trơ ra đó không động đậy, thần trí còn đang hoảng hốt.
" ? "
" Gì vậy, ghê tởm !!!" Tử Nguyệt khoé miệng điên cuồng co giật, nội tâm thấy buồn nôn.
Lăng Thi Văn nói như thể giữa nàng và hắn có khúc mắc gì đó không nói rõ được, chỉ nghe thôi đã làm người khác không nhịn được suy nghĩ nhiều.
" Ta đâu có làm gì đâu...". (*꒦ິ꒳꒦ີ)
Không hiểu vì sao lại bị mắng làm cho Lăng Thi Văn thấy rất oan ức.
" A "
Đột nhiên liếc thấy thân hình phía sau Tử Nguyệt làm cho hắn hơi kinh ngạc. Cũng sửa lại khí chất, ra vẻ uy nghiêm dò hỏi.
" Thi Trúc sao ngươi lại ở đây ? còn đi theo Tử Nguyệt tiền bối ?"
Lăng Thi Trúc vô ý thức lùi lại sau vài bước.
" Cái này..." Gặp phải lão tổ làm nàng khá là sợ sệt.
" Lão tổ, ta..."
" Được rồi Lăng Thi Văn, ngươi định đứng đây nói chuyện sao ?"
Tử Nguyệt nghĩ tới nếu Lăng Thi Trúc kể ra thì sẽ cực kỳ phiền phức, nàng vội cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
" Đúng vậy, tiền bối mời ngài vào trong " Hắn cũng phản ứng kịp, bên ngoài cũng không phải là chỗ thích hợp để trò chuyện.
Dứt lời hắn liền đi trước dẫn đường, những người còn lại cũng đi theo bước vào Âm Hỏa Tháp.
" A, chờ ta một chút "
Thấy mọi người đều đã đi hết Trường Nhạc cũng vội vàng chạy theo, đầu óc còn đang rất hỗn loạn nàng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa.
...
...
" Chẳng lẻ là Âm Sát Chân Nhân ?"
Ly Hỏa Thượng Nhân rơi vào trầm tư, lúc nãy khi Lăng Thi Văn chạy ra đã truyền âm cho hắn, bảo hắn không cần đi xuống, là một vị tiền bối đến.
Suy nghĩ đầu tiên của hắn là Bạo Phong Chân Nhân đến nhưng nghĩ kỹ lại thì lại thấy không thể nào.
Hắn có dám đến hay không cũng là một cái vấn đề, vả lại từ Chu quốc đến Thiên Phong Tông rất xa, không phải vài ba ngày là có thể đi xong.
Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có Âm Sát Chân Nhân là thích hợp nhất.
" Sư tôn ta đã đem hai vị sư đệ đến, còn sư muội hình như đang đi lên cùng Lăng tiền bối rồi "
" Sư tôn "
" Sư..tôn "
" ? "
" Lâm Trần ngươi đây là....giảm cân sao?"
" Còn đeo mặt nạ ? Muốn học theo ta...? "
Ly Hỏa Thượng Nhân quan sát Lâm Trần từ trên xuống dưới, nhìn tạo hình của Lâm Trần làm hắn rơi vào trầm tư.
Giống như hắn nói, Lâm Trần đã ốm lại rất nhiều, không còn lưng hùm vai gấu, trên mặt thì đeo một chiếc mặt nạ vô diện màu đen.
Ly Hỏa Thượng Nhân cùng hắn tạo hình đúng là rất hợp nhau, đi ra ngoài chỉ cần đứng đó là đủ để người khác hiểu bọn họ là sư đồ rồi.
" Sư tôn đừng lo, chỉ là một số thay đổi nhỏ thôi "
" Vậy được rồi, nếu tu luyện gặp vấn đề thì nhớ đến gặp ta "
" Vâng, sư tôn "
Lâm Trần có nỗi khổ trong lòng mà không nói ra được, bị sư tôn hỏi thì chỉ có thể tìm bừa lý do lấp liếm.
Sau đó lại nhớ lại tin đồn ở trong thành làm hắn đều muốn chửi mẹ ở trong lòng.
" Mẹ nó..."
" Lăng Thi Văn !!! ta cùng ngươi không đội trời chung "
Lâm Trần oán khí bay lên dày đặc, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh mình đi ra đường bị người khác bàn luận chỉ trỏ liền làm hắn muốn điên lên.
" Thực lực, chỉ cần có đầy đủ thực lực liền sẽ không ai quan tâm đến chút chuyện nhỏ này "
" Chỉ cần có đủ thực lực dù là long dương vẫn là biến thái thì lại có làm sao, ai dám nói gì ta "
" Đủ thực lực ta tuyệt đối sẽ đánh tơi bời Lăng Thi Văn "
Lâm Trần không kìm chế được mà lạc vào ảo tưởng sức mạnh một cách vặn vẹo.
" Cộc !!!"
Tiếng bước chân từ ngoài vang lên làm Lâm Trần tỉnh táo lại, hắn giả bộ như bình thường tùy ý nhìn nhìn xung quanh.
Cánh cửa mở ra.
Lăng Thi Văn mở cửa bước vào đầu tiên, theo sau là Tử Nguyệt, sau đó mới là những người còn lại.
Tử Nguyệt đi vào thì việc làm đầu tiên là đánh giá một lượt những người ở xung quanh.
Ly Hỏa Thượng Nhân cũng nhìn chằm chằm nàng.
" Nhìn không ra tu vi, đây chắc là là Âm Sát Chân Nhân !"
Nàng không có tiếp tục bước đến mà quay đầu sang nhìn Lăng Thi Văn, sau đó dùng Thuật Truyền Âm.
" Một đống người tụ tập ở đây thì ta nói kiểu gì ?. Đến Tiên Hương Lâu đi "
Làm xong nàng lập tức quay người rời đi, không một chút lưu luyến.
" ? "
Ly Hỏa Thượng Nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy nàng giống như muốn bỏ đi hắn liền nhanh chóng mang theo hai tên đệ tử đi nhanh đến.
" Tiền bối xin chờ đã "
" Tử Nguyệt tiền bối chờ một chút, Tiên Hương Lâu b·ị đ·ánh sập mất rồi hiện tại còn chưa sửa xong thì đến đó kiểu làm gì. "
Lăng Thi Văn cũng rất bất đắc dĩ, ai mà muốn ở chỗ này đâu, nhưng ai bảo trong thành rất nhiều kiến trúc cửa hàng đều chưa sửa chữa xong, muốn đi cũng không có chỗ để đi.
Theo hắn trong tình huống thế này thì Âm Hỏa Tháp là thích hợp nhất rồi.
Nghe thấy thế Tử Nguyệt cũng dừng bước.
Nàng hơi nhăn mặt hỏi " Thật sao, liền một tửu lầu hay cửa hàng cũng không có ?"
" Đúng vậy tiền bối " Lăng Thi Văn chắc như đinh đóng cột hồi đáp.
"..." Tử Nguyệt
Nếu thật như vậy thì chỉ có thể ở tạm nơi này thôi, cũng không thể đứng giữa đường nói chuyện chứ, vậy cũng quá kỳ quái.
" Vả lại tên này hiểu biết rất rộng, có khi có thể giúp ít cho tiền bối " Vừa nói vừa giao ngón tay chỉ về hướng Ly Hỏa Thượng Nhân.
Lăng Thi Văn cũng coi như là thiên tài, thành công thuyết phục Tử Nguyệt rồi.
" Vậy được rồi, đến ngồi đi "