Chương 72: Gặp Lại Trường Nhạc
Lắp ba lắp bắp một hồi mà nàng vẫn không biết nên trả lời thế nào.
" Không, không có gì, chỉ là tiền bối trông thật xinh đẹp bá khí làm ta nhịn không được mà nhìn lâu như vậy."
Trong lúc bối rối nàng đã nói ra ý nghĩ trong lòng.
Biết mình đã lỡ lời nàng vội vàng cúi đầu xuống.
" Tiền bối xin thứ lỗi !! "
"..."
Tử Nguyệt câm nín, nói không nên lời.
Đây là lần đầu tiên có người nói nàng bá đạo bá khí, đối với một người từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghĩa, tính cách ôn nhu như nàng thì đúng là kỳ quái.
" Đi, đi thôi "
Cảm thấy không khí hơi lúng túng, nàng vội vàng mang theo người nhanh chóng rời đi.
" Thi Vương tìm Lăng Thi Văn đi, ngươi chắc vẫn còn nhớ hình dáng khí tức của hắn mà đúng không ? "
Nhảy ra khỏi nóc nhà bước xuống đường lớn, chỉ đi được vài bước thì nàng nhỏ giọng dò hỏi.
"..."
" Gừ...!"
Thi Vương đúng là không giống như trước kia, hiện tại đã biết đáp lời, dù chưa thể nói chuyện nhưng gầm gừ vài tiếng đáp lại vẫn được.
Nhỏ giọng gầm gừ xong Thi Vương lại chớp chớp hai mắt, sau đó xoay người lại nhìn về tòa tháp cao chọc trời ở phía xa.
Tử Nguyệt nhìn theo ánh mắt của hắn thì cũng thấy được tòa tháp.
" Ồ ! Mùi vị thật quen thuộc, cũng là âm khí thì phải "
" Ở chỗ đó phải không, đi nhanh một chút nào ! "
Lời nàng vừa dứt thì thân ảnh của ba người lập tức biến mất.
" A "
" Người đâu ?"
" Đây là vị nào vậy, kinh khủng như vậy"
" Tu sĩ Trúc Cơ chắc chắn không thể làm được"
Bọn họ đột nhiên mất hút dọa xung quanh tu sĩ giật nảy mình, phản ứng kịp thì trong lòng tự hỏi không biết đây là vị tiền bối nào.
...
...
Trong Âm Hỏa Tháp, Ly Hỏa Thượng Nhân cùng Lăng Thi Văn lại ngồi uống trà.
Linh trà kỳ thật cũng không ngon đến thế mà uống suốt, nhất là đối với những kẻ có thực lực mạnh như hai người. Nếu ngồi không thì lại quá nhàn chán, vừa nhâm nhi ly trà vừa nói chuyện sẽ tốt hơn nhiều.
" Kết thúc rồi sao ?"
" Vâng sư tôn, mọi chuyện chính là như vậy "
Phương Trần đứng cạnh bàn nghe sư tôn dò hỏi thì lập tức đáp lại
" Vậy thì tốt rồi "
" Ai !!!!!!" Tân tình của Ly Hỏa Thượng Nhân chuyển biến liền tục như đi cáp treo, vừa vui vẻ chưa quá ba giây thì lại bắt đầu thở dài.
" Sư tôn cớ sao lại thở dài, đây không phải chuyện tốt sao ? " Phương Mộc khó hiểu hỏi.
" Ngươi không hiểu đâu."
Ngươi không biết nhưng ta cũng không nói, Ly Hỏa Thượng Nhân lười giải thích để đại đệ tử của mình tùy tiện đoán.
Lăng Thi Văn trên đầu xuất hiện vô số dấu chấm hỏi, trong lòng thì mắng to hai tên khốn kiếp này nói bí hiểm gì thế, nói thẳng ra không được à.
" Ly Hỏa có gì nói thẳng đi, ngươi mời ta qua đây để nghe hai sư đồ các ngươi nói nhảm sao ? "
Lăng Thi Văn từ giọng điệu đến sắc mặt đều rất chi là khó chịu.
" A, ngươi không biết à ?"
" ?"
" Ngươi không nói ta biết kiểu gì ? từ nãy đến giờ rốt cuộc là nói về vấn đề gì thế ?"
Lăng Thi Văn sắc mặt càng ngày càng đen hơn, còn kém chút nữa là có thể sánh ngang với nhọ nồi rồi.
Ly Hỏa Thượng Nhân cũng hơi lúng túng, theo hắn nghĩ thì lấy Lăng gia tình báo nên sớm biết mới phải.
" Bạo Phong Chân Nhân chạy thoát rồi, mấy ngày trước Thiên Phong Tông tuyên bố sẽ báo thù cho hắn, g·iết c·hết Âm Sát ma nữ "
" Hóa ra là cái này, ta đã sớm biết. Cứ tưởng chuyện gì ghê ghớm lắm chứ "
Lăng Thi Văn lúc đầu thì bĩu mỗi sau đó nhớ lại biểu cảm của Ly Hỏa Thượng Nhân nên hắn lại hỏi.
" Khoan đã nếu chỉ có vậy thì ngươi lo lắng với phiền muộn cái gì ?"
" Chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến ngươi không phải sao ?"
" Chuyện của ta rất phiền phức, tạm thời không nói cái này " Ly Hỏa Thượng Nhân bất đắc dĩ.
" Ta muốn hỏi nguoi một chuyên...? "
" ?"
" Có chuyện gì nói thẳng đi, hôm nay ngươi sao vậy, lề mề không khác gì nữ..."
Hắn đang định nói " nữ nhân " nhưng lại cảm thấy không tốt lắm, vội vàng sửa lại.
" Hôm nay ngươi lề mà lề mề như thế làm gì ? "
Ly Hỏa Thượng Nhân kỳ quái nhìn hắn giây lát.
" Mấy hôm trước ngươi có nhắc đến ngươi quen biết Âm Sát Chân Nhân phải không ? "
" Cộc " Đặt lại ly trà lên bàn, Lăng Thi Văn sắc mặt cứng đờ.
Lúc này hắn chỉ muốn tự mình vả mình một bạt tai, mấy hôm trước không hiểu bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi nói ra chuyện về Tử Nguyệt.
" Khục khục" Lăng Thi Văn giả vờ ho khan một hồi rồi lại nói.
" Ly Hỏa đạo hữu nói thế là có ý gì, ta không hiểu lắm ?"
" A? không phải chính ngươi nói là ngươi dẫn theo Âm Sát Chân Nhân đến Âm Ly Thành sao "
" Giờ ngươi muốn chối bỏ trách nhiệm ?"
" Ngươi nói gì ta không hiểu gì hết "
" Ngươi..." Nhìn dáng vẻ không liên quan gì đến ta của Lăng Thi Văn, làm Ly Hỏa Thượng Nhân hết sức tức tối.
" Ta thế nào..." Vì tránh phiền phức, Lăng Thi Văn đến mặt mũi cũng không cần.
" Ta....ngươi..."
"@&%@@&&@&"
"@&@%%@%@"
" Lại nữa rồi ? " Phương Mộc đứng cạnh đó mà không biết nên nói gì cho phải.
Không hiểu sao sư tôn mình cùng vị Lăng tiền bối nãy luôn miệng lưỡi đối nghịch với nhau, giống như một ngày không đấu võ mồm thì sẽ rất khó chịu.
" Đúng là đủ phiền lòng, sư tôn thương thế cũng đã sắp khôi phục, đệ đệ được Lăng tiền bối cứu chữa cũng đã khôi phục lại, Trường Nhạc tâm tình cũng tốt lại...."
" Còn Lâm Trần......"
Nghĩ đến tiểu sư đệ làm hắn cực kỳ bất đắc dĩ.
Tiểu sư đệ khoảng thời gian này liên tục trốn tránh mọi người, trừ phi sư tôn kêu gọi nếu không hắn có thể núp liền núp, giống như không có mặt mũi gặp người.
" Đáng c·hết tin đồn, đừng để cho ta bắt được là ai tung tin nhảm nhí. " Lại nghĩ đến trong thành một ít kỳ quái tin đồn làm hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
...
Ai cũng như ai thôi, người nào mà có chuyện phiền lòng của riêng mình.
Trong lúc bọn hắn tranh cãi, suy tư thì Tử Nguyệt cũng đã đi đến trước cửa của Âm Hỏa Tháp.
Nàng ngước đầu nhìn xem cao chọc trời tòa tháp.
Thấy không có gì thú vị nên nàng định trực tiếp đi vào.
Nơi đây cũng chẳng có người hộ vệ thủ vệ nào, có lẽ do quá tự tin vào trận pháp bảo vệ tòa tháp cũng nên.
Nàng chưa kịp bước vào thì đã có người đi đến.
" Là Tử Yên đạo hữu sao, không ngờ lại có thế gặp lại được ngươi "
Giọng nói dịu dàng cho người nghe cảm giác rất thoải mái, trong đó ẩn ẩn lại có chút hưng phấn
Hóa ra là người quen.
Bề ngoài rất quen thuộc, y phục váy trắng ưu nhã, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ, khí chất hiền dịu mềm mại.
" Ra là Trường Nhạc đạo hữu " Tử Nguyệt tùy ý đáp lại.
Trường Lăng nhanh chóng bước đến, tâm tình đúng là rất vui vẻ dù sao muốn gặp một người nói chuyện hợp nhau đến thế cũng không dễ dàng gì.
Nàng lúc trước còn lo lắng không biết Tử Nguyệt có xui xẻo bị dính vào chỗ hai vị Kim Đan Chân Nhân giao chiến hay không, một khi ở quá gần chắc chắn c·hết không có chỗ chôn.
" Tử Yên đạo hữu đến nơi này là muốn..."
" Vào trong chứ sao nữa"
Trường Lăng nghe nàng nói thế thì bất đắc dĩ nói " Không được đâu, Âm Hỏa Tháp mặc dù là kiến trúc tiêu chí của Âm Ly Thành nhưng nơi này không cho phép người xa lạ đi vào "
" Dù ta muốn dẫn người vào cũng không được, sư tôn không cho phép."
Nghe nàng giải thích xong thì Tử Nguyệt lắc lắc đầu.
" Vậy thì chưa chắc..."
Trường Lăng còn chưa kịp nói tiếp thì đột nhiên cảm thấy lưng chảy ra mồ hôi lạnh.
Tầm mắt vô ý thức nhìn đến kẻ đứng sau lưng Tử Nguyệt.
Một cảm giác cực kỳ đáng sợ, cứ như một con thuyền gặp phải một cơn dông bão ấy.
Con thuyền nhỏ yếu bất lực trước dông bão cũng như nàng hiện tại, chưa bao giờ nàng cảm thấy bản thân mình yếu ớt đến mức này.
Đến Trường Lăng còn cảm nhận được thì không có lí do gì bên trong Âm Hỏa Tháp hai tên Tử Phủ Kỳ tu sĩ không nhận ra được vấn đề.