Chương 52: Đến Đấu Giá Hay Là Đến Ăn Chực ?
Hai người ngồi trên lưng cự điểu không xem ai ra gì anh anh em em, tình tứ ân ái.
" Hu a a a "
Cự điểu đột nhiên nhận lấy kinh hãi, bay loạn choạng như muốn rớt xuống dưới.
" Sư thúc, chuyện gì xảy ra vậy ?"
Nữ tử Tiểu Nhã sợ hãi kêu lên.
" Vù u u u ...."
Từ phương xa một đạo bạch quang mang theo khủng bố cuồng phong cuống đến.
Xung quanh gió lớn bay vù vù, chúng như hóa thành từng đạo đáng sợ phong nhận chém loạn khắp nơi.
Phong nhận theo gió mà bay nhưng khi đến gần cự điểu thì lập tức nhường đường.
" Là gia gia của ta. " La Hoành Phi cũng kịp phản ứng lại, trên mặt vẻ khẩn trương cũng biến mất.
Hắn vừa nói xong thì từ xa một thân ảnh đã bay đến trước mặt.
Nhìn kỹ lại là một vị cực kỳ phổ thông thanh niên, khuôn mặt bình dị gần gũi, mặc trên người một bộ áo bào màu xanh lam, áo bào bay phất phới theo gió tạo ra cảm giác nhẹ nhàng bình yên.
Nhìn thấy thanh niên đi đến, La Hoành Phi vội vàng kêu lên.
" Gia gia sao người lại ở đây "
Bên cạnh hắn Tiểu Nhã theo sau cung kính thi lễ.
"Đệ tử Nhạn Phong Diệp Tiểu Nhã bái kiến lão tổ "
Bình dị thanh niên nở một nụ cười gần gũi nhìn lướt qua hai người, đi đến trên người Tiểu Nhã mặc dù nụ cười không có mất đi, như sâu trong ánh mắt lại xuất hiện vẻ lạnh nhạt.
Nhưng lúc nhìn La Hoành Phi lại là chân thật nụ cười.
Hai người này đúng là ông cháu, bởi vì nếu chỉ nhìn khuôn mặt hai người đúng là rất giống nhau, có khi vì vậy La Hoành Phi mới được gia gia của mình ưa thích đến vậy.
" Hoành Phi ngươi định đi đâu đây, ta nghe tông chủ nói ngươi có việc đi đến Âm Ly Thành ?"
" Làm xong chưa ?"
La Hoành Phi nghe gia gia hỏi liền nhanh chóng hồi đáp.
" Vâng gia gia, mọi việc đã xong rồi. Ta đến là để mua Tinh Hỏa Hồn Hoa, lần trước đấu pháp ta bị tổn thương không nhẹ "
" Mặc dù đã chữa lành nhưng ta có cảm giác linh thức còn có ẩn tàng tổn thương, nên muốn thử dùng Tinh Hỏa Hồn Hoa luyện đan xem thế nào. "
Bình dị thanh niên hơi gật đầu, sau đó nói sang chuyện khác.
" Ngươi hiện tại quay về tông môn vẫn là đi theo ta ? "
La Hoành Phi do dự một chút rồi hỏi " Gia gia định đi đâu vậy? "
" Lúc đầu là định đến Âm Ly Thành tìm ngươi "
" Nhưng mục đích chủ yếu là đi Âm La Sơn để xem xét nơi đó có vấn đề gì hay không "
" Nếu thật sự có tai họa ngầm thì cần nhanh chóng xử lý, để tránh một lần nữa xuất hiện Âm Thú Tai "
Bình dị thanh niên giải thích đơn giản cho cháu mình hiểu.
" Gia gia chờ ta một tí, ta cùng ngài đi đi "
La Hoành Phi hiểu rõ tình hình liền quyết định đi theo gia gia đến Âm Ly Thành. Hắn quay sang nhìn về phía Diệp Tiểu Nhã nói.
" Tiểu Nhã, ngươi mang theo Lãng Phong Hạc về tông trước, ta hiện tại phải đi theo gia gia. "
" Vâng sư thúc, ta hiểu được "
Diệp Tiểu Nhã gật đầu, tất nhiên là không có ý kiến gì.
La Hoành Phi thấy mọi việc đều sắp xếp xong liền nhảy khỏi lưng cự điểu, hắn vừa nhảy ra liền bị một trận gió nhẹ cuống lấy bay lên.
Cự điểu kêu lên một tiếng liền tiếp tục mang theo Diệp Tiểu Nhã bay về hướng tây bắc.
" Gia gia, ta có chuyện muốn nói với ngài " La Hoành Phi cười lấy lòng nói.
" Hử, có chuyện gì thì vừa đi vừa nói " Bình phàm thanh niên vừa dứt lời xung quanh gió nhẹ lập tức biến thành cuồng phong đem hai người cuống đi xa.
...
...
Tử Nguyệt hao tốn một ngày, cuối cùng cũng đem cửa hàng đan dược trong Âm Ly Thành đi hết một lượt.
" Sắp đến giờ rồi, nên đi phòng đấu giá "
Tử Nguyệt cũng không có vì dạo phố mà quên mất mục đích chính, nàng nhanh chóng đi về hướng trung tâm thành thị.
" Không biết Lăng Thi Văn tên đó có đi hay không ?
" À mà kệ đi. "
Nàng đột ngột nhớ đến một kẻ bị mình vứt bỏ, nhưng rất nhanh liền một lần nữa đem hắn vứt sang một bên.
Tử Nguyệt cũng không cần người dẫn đường, nàng rất dễ dàng tìm ra phòng đấu giá.
Đầu tiên là đưa ra lệnh bài, sau đó được thị nữ dẫn lên lầu cao. Căn phòng rất tốt từ linh quả, linh trà, mỹ nam, mỹ nữ, bánh ngọt... nên có đều có, không nên có cũng có ?.
( : ౦ ‸ ౦ : )
Hình như có cái gì đó rất không đúng.
Tử Nguyệt vẻ mặt suy tư nhìn qua đứng đó không xa hai tên nam tử.
Một người môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, bề ngoài yếu ớt, nhu nhược làm làm nàng đều muốn đem hắn chà đạp một phen.
Tử Nguyệt vội vàng lắc đầu, đem ý nghĩ tà ác xóa bỏ.
Người còn lại cường tráng cao to, uy vũ bất phàm, trên người dương khí tràn ngập.
Nhìn đúng là hấp dẫn người, nhưng đối với nàng lại vô dụng, trong mắt nàng thiếu gia mới là tốt nhất.
" Mà sao tình cảnh này giống như gặp qua ?"
Tử Nguyệt có cảm giác quen thuộc.
" Không đúng là nghe qua"
" Hì hì tên thị nữ kia vừa nói xong đã bị nàng đá ra ngoài "
Tử Nguyệt cũng nhớ lại rồi, sau đó lại tự ngồi cười một mình như kẻ ngu.
" Xem ra nên học theo Tư Yên tỷ " Nàng trong đầu lóe lên chút ý tưởng, quyết định đi bắt chước cách làm.
Suy nghĩ xong nàng liền dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người.
Hai tên nam tử cùng lúc cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác trước mặt thiếu nữ cứ như hồng thủy mãnh thú, chỉ đứng đó đã đủ làm người ta sợ hãi sụp đổ.
Kỳ thực hồng thủy mãnh thú trong ý nghĩ của bọn họ không phải là Tử Nguyệt, mà là Thi Vương.
Hắn cảm nhận được tâm tình của Tử Nguyệt nên cũng nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Tử Nguyệt nhìn chằm chằm hồi lâu đem cả hai dọa đến mồ hôi liên tục chảy ra, cả người ướt nhẹp.
" Lăn ra ngoài !!!"
Cuối cùng nàng cũng mở miệng nói ra một câu.
Nàng đột nhiên mở miếng khiến cả hai thiếu chút té ngã, nhưng khi nghe hiểu được liền lấy lại tinh thần như được đại xá.
Cả hai không dám đáp lời mà trung thực nghe theo mệnh lệnh của nàng, nằm xuống mặt đất lăn từ từ ra ngoài.
" Xoẹt,..."
" ? " (゜o゜;
" Lăn thật luôn sao"
Tử Nguyệt dở khóc dở cười, nội tâm cực độ im lặng.
" Chào mừng các vị đạo hữu đã đến, ta là .....".
Nàng vừa đem hai người đuổi ra thì phía dưới sân khấu đã bắt đầu tràng diễn, đấu giá sư đã ra sân.
"...."
" oàm, ừm"
" Ừm ừm, bánh ngọt không tệ lắm "
Tử Nguyệt mặc kệ tình hình ở phía dưới, lần này nàng tới đây chỉ mua Tinh Hỏa Hồn Hoa, còn mấy thứ khác không quan trọng.
" Tinh Hỏa Hồn Hoa a, ngươi mau đến đi ...". Nàng tự mình lẩm bẩm.
" Ta chắc chắn phải lấy được nó, năm trăm trung phẩm linh thạch..."
" Ngươi cũng xứng sao, chỉ có cường giả mới có thể lấy. Ta ra...."
"...."
Phía dưới ồn ào náo động cùng trong phòng tĩnh lặng im ắng tạo nên hai thái cực đối lập nhau.
" Ực"
" Rắc, rốt"
" Ừm ừm "
Tử Nguyệt nhàn nhã ngồi ăn linh quả, uống trà, rồi lại ăn bánh, ăn linh quả, uống trà...
" Ừm"
" Rắc, rốt "
Trong phòng ngoại trừ tiếng nhai nhẹ nhàng chậm rãi của nàng ra, thì chỉ còn lại tiếng hít thở nhỏ nhẹ của thị nữ cạnh cửa.
" Ực " Miếng bánh cuối cùng cũng bị nàng nuốt vào bụng, tiện tay đem đĩa đặt sang một bên.
" Tiền bối ngài muốn nữa sao " Thấy nàng đã ăn hết thị nữ liền đi đến hỏi.
" Nữa đi, buổi đấu giá còn chưa xong mà " Tử Nguyệt vẻ mặt lười biếng trả lời.
"..." Thị nữ sắp sụp đổ.
Từ nãy đến giờ nàng đi lấy bánh ngọt với linh quả chắc đã có hơn mười lần, vị tiền bối này là đến tham gia đấu giá vẫn là đến ăn điểm tâm vậy.
Cưỡng ép để nội tâm không sụp đổ nàng cầm theo mấy chiếc đĩa đi ra ngoài.
" Có nên thông báo với chấp sự không đây ?" Thị nữ tâm tình mệt mỏi, trường hợp này nàng đúng là lần đầu gặp.