Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Bảo Tiên Tôn

Chương 50: Đấu Võ Mồm




Chương 50: Đấu Võ Mồm

" Ta ở Yến quốc nghe qua đấu giá hội Âm Ly Thành rất nổi danh, nên mới mộ danh mà đến tham gia. " Tử Nguyệt giảng giải rõ ràng.

Trường Nhạc hơi nhíu mày, nàng không tin cho lắm.

Tử Nguyệt lý do này mặc dù là sự thật nhưng quá mức gượng ép. Đi từ Yến quốc xa xôi mấy chục vạn dặm, trên đường nguy hiểm trùng điệp đến Âm Ly Thành chỉ vì tham gia một trận đấu giá hội, nghe liền không hợp lý.

Dù suy đoán Tử Nguyệt là nói dối nhưng Trường Nhạc cũng không có ý định ở vấn đề này dây dưa, hai người cũng chỉ mới quen biết, đối phương che giấu cũng rất bình thường. Nàng đổi sang dò hỏi chuyển khác.

" Tử Yên đạo hữu, ngươi..."

Một tiếng gầm đột ngột vang lên cắt đứt lời của nàng.

" Không biết là vị đạo hữu nào đang dò xét Âm Ly Thành ...."

Kèm theo đó là mạnh mẽ khí thế cuốn đến, khí thế không gây ra thực chất tác dụng nhưng làm cho người khác cảm giác nặng nề trầm trọng.

" Là sư tôn "

Trường Nhạc kinh ngạc nhìn qua cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy xa xa cao lớn tòa tháp.

Tử Nguyệt cũng quay đầu sang nhìn, nàng thấy từ xa xa có một ánh sáng xanh đang giống như một ngọn lửa đang bập bùng.

Khí thế đến cũng nhanh đi cũng nhanh, cảm giác đè nén nhanh chóng biến mất.

" Sư tỷ chúng ta cần đi qua sao ?" Lâm Trần hỏi.

Trường Nhạc chần chờ giây lát liền lắc đầu " Không cần, không có xuất hiện chiến đấu nói rõ không phải là kẻ địch "

Tử Nguyệt nhìn thoáng ra phương xa hỏi. " Đó là Ly Hỏa Thượng Nhân à "

" Đúng vậy, là sư tôn của ta, chỉ là không biết chuyện gì đã xảy ra."

Hai người bỏ qua chuyện lúc nãy, mà tiếp tục tán gẫu quên cả trời đất.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Lâm Trần đứng đó mà tê cả người, hắn không hiểu chỉ vừa nhận biết thì có gì đâu mà nói nhiều đến thế.

Hắn không biết là Trường Nhạc cùng Tử Nguyệt càng nói càng hợp ý.



Hai người ngồi nói chuyện thì không chú ý đến xung quanh, nhưng Thi Vương cũng Lâm Trần đều nhận ra có người đang đến gần.

Lâm Trần nhìn rõ người đến là ai liền nhanh chóng thi lễ " Đại sư huynh, sao ngươi lại đến đây ".

Người đến là một thanh niên mang y phục màu xanh, bề ngoài cỡ hai mươi tuổi.

Thanh niên hai bên lông mày như kiếm, mi thanh mục tú, mang theo màu đen áo choàng, trên người tỏa ra khí chất trầm ổn cho người khác cảm thấy rất đáng tin cậy.

" Trường Nhạc sư muội, Lâm Trần sư đệ"

" Sư tôn cho gọi hai người các ngươi lập tức quay về Âm Hỏa Tháp "

Trường Nhạc lập tức nghĩ đến chuyện cầu thân, nàng do dự giây lát thử dò hỏi "Sư huynh, sư tôn cho gọi không biết có chuyện gì không ".

Thanh niên hiểu được nàng đang lo lắng cái gì, lúc La Hoành Phi cầu thân hắn cũng có mặc tại hiện trường.

" Sư muội đừng lo lắng. Là có Lăng gia lão tổ đến bái phỏng, do đó để hai người các ngươi đến nhận biết. "

Nghe sư huynh an ủi giải thích Trường Nhạc liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải việc đó liền được, hiện tại có Lăng gia lão tổ ở đó sư tôn sẽ không nhắc về việc cầu thân.

Thanh niên nói xong ánh mắt nhanh chóng quay sang nhìn Tử Nguyệt.

" Không biết hai vị này là ?"

Trường Nhạc nhanh chóng trả lời " Là bằng hữu của ta ".

Tử Nguyệt cũng chào hỏi " Tử Yên đến từ Yến quốc ".

" Phương Mộc " Hắn nhíu mày lại, nàng không đủ lễ phép làm cho hắn hơi phản cảm.

Dù nhìn không ra, nhưng nàng ta không có khả năng có quá mạnh tu vi. Ít nhất hắn không có cảm nhận được nguy hiểm từ người nàng ta.

Đều do hắn không chịu nhìn sang Thi Vương, nếu không sẽ biết được thế nào là khí thế như hồng hoang mãnh thú.

Dù cảm thấy nàng không tôn trọng tiền bối nhưng hắn cũng không có ý định chấp nhặt, dù sao cũng là bằng hữu của sư muội.

" Được rồi sư muội, sư đệ nhanh chóng theo ta về Âm Hỏa Tháp đi thôi " Phương Mộc nhẹ nhàng nhắc nhở hai người, sau đó đi trước xuống lầu.



Trường Nhạc cũng đứng lên, nàng nói tạm biệt với Tử Nguyệt.

" Tử Yên đạo hữu, xem ra ta phải về trước. Đây là vị trí động phủ của ta, sau này nếu rảnh có thể đến tìm ta "

Nàng vừa nói vừa từ trong người lấy ra một viên ngọc bội đặt lên trên bàn, sau đó hơi giơ tay.

" Cáo từ "

Tử Nguyệt cầm lấy ngọc bội trên bàn, sau đó cũng đứng dậy.

" Gặp lại"

Trường Nhạc không lưu luyến thêm, mang theo Lâm Trần đi xuống lầu.

Tử Nguyệt rất nhanh thấy được bọn họ qua cửa sổ nhìn xem mấy người thân ảnh dần dần đi xa biến mất khỏi tầm mắt.

" Lăng Thi Văn đang chơi trò gì vậy, ta còn đang chờ ngươi đem thông tin lại mà"

" Hừ "

Nàng hừ lạnh, ngồi lẩm bẩm một mình. " Dám về quá trễ liền để Thi Vương xé xác hắn "

...

...

Lăng Thi Văn hiện tại đang ngồi trong tầng cao nhất của Âm Hỏa Tháp, hắn đang ngồi uống rượu cùng Ly Hỏa Thượng Nhân.

Hắn vừa đưa ly rượu đến khóe miệng còn chưa kịp uống liền rùng mình, ly rượu cầm trong tay thiếu chút thì rớt uống đất.

Lăng Thi Văn trong lòng cực kỳ hoảng sợ, cảm giác có đại họa lâm đầu.

Ly Hỏa Thượng Nhân kinh ngạc, nhìn một hồi cuối cùng không nhịn được dò hỏi.

" Lăng đạo hữu, ngươi bị sao vậy ?"

" Đường đường Tử Phủ Thượng Nhân mà cầm ly rượu cũng không vững, ngươi cũng quá rác rưởi rồi"



Hỏi đến giữa chừng hắn đột nhiên chuyển biến qua châm chọc.

" Ly Hỏa, tên khốn kiếp nhà ngươi, sao cứ ưa thích châm chọc ta vậy. " Lăng Thi Văn mặt tối sầm.

Lúc nãy cảm giác đại họa lâm đầu đã làm cho tâm tình kém đến cực điểm, vậy mà Ly Hỏa Thượng Nhân lại còn nhảy ra châm chọc vậy thì đừng trách hắn tìm người trút giận.

Lăng Thi Văn đem hình tượng vứt qua một bên chỉ vào mũi Ly Hỏa Thượng Nhân mắng to.

" Ngươi châm chọc hoài không chán sao ?"

" Ta nói ngươi tính là thứ đồ gì, suốt ngày mang theo mặt nạ thần thần bí bí làm như bản thân rất mạnh ấy."

" Cuối cùng còn không phải bị Tứ gia Tam tông ức h·iếp, leo lên đầu ngồi. Bị đánh còn không dám phản kháng "

" Ta nói ngươi...."

"...."

Ly Hỏa Thượng Nhân bị mắng đến câm nín, so về miệng lưỡi hắn đúng là đấu không lại Lăng Thi Văn.

Đứng sau Ly Hỏa Thượng Nhân là một tên nam tử tầm hai mươi tuổi, trên người mặc màu trắng nho sam, cầm trong tay một thanh màu xanh quạt xếp, bề ngoài bình phàm, khí chất nho nhã như một thư sinh.

Nghe hai người mắng chiến làm hắn phải đem đầu ngước lên thật cao, chỉ dám nhìn xem nóc nhà, giả bộ câm điếc.

" Mấy trăm năm trước ở Nham Linh bí cảnh ngươi đúng là vô sỉ vậy mà lại ra tay với tiểu bối, nhìn đối phương xinh đẹp ngươi còn dự định tiền sát hậu dâm nếu không phải ta ngăn cản cản vậy thì ngươi....."

" Còn nữa ở...."

Lăng Thi Văn càng nói càng hưng phấn, muốn ngừng mà không được.

" Câm miệng, ngươi nói đủ chưa " Ly Hỏa Thượng Nhân nhịn không được quát lớn, hắn đằng đằng sát khí nhìn Lăng Thi Văn, chỉ còn thiếu mang Linh Khí ra c·hém n·gười.

" Ngạch,...Chỉ đùa một chút thôi. "

Lăng Thi Văn cảm giác nếu dám nói tiếp Ly Hỏa Thượng Nhân sẽ đem hắn đ·ánh c·hết, nhận biết nguy hiểm hắn liền nhanh chóng xin tha thứ.

Lúc hai người đang bày trò thư sinh nam tử đột ngột nhìn về phía Ly Hỏa Thượng Nhân nói rõ tình hình.

" Sư tôn, đại sư huynh mang theo tam sư muội, tứ sư đệ về rồi. Hiện tại đang ở tầng dưới, xin sư tôn cho phép đi lên "

Ly Hỏa Thượng Nhân thu lại sát khí, ánh mắt liếc sang Lăng Thi Văn nói.

" Ừm, mở ra trận pháp để bọn hắn lên đi "